Chương 204
Tức thì.
Máu tươi tuôn ra như suối!
Trần Thiên Hạo đau đớn nghiến răng ken két.
Anh cúi đầu cắn chặt sợi dây thừng.
Dùng sức đấm chết con sói đang cắn tay mình.
Đồng thời con sói tấn công chân anh cũng bị đấm nát đầu.
Cùng một lúc bị mười mấy con sói tuyết tấn công sao có thể dễ dàng đối phó được?
Tiền Cẩm Lâm liên tục bị sói lao tới cắn xé, giờ phút này đến cả bản thân cô ta còn không giữ nổi mình chứ đừng nói là bảo vệ Trần Thiên Hạo. Mình cô ta đã bị bốn con sói lớn dồn ép tới tận miệng núi lửa.
Trần Thiên Hạo cũng đang rất chật vật.
Sức mạnh kinh người bị sợi dây giữ Tam Nha Tử kìm chế, khiến anh không cách nào phát huy nổi.
Toàn thân trên dưới bị cắn vô số vết thương.
Máu đỏ thấm đẫm toàn thân.
“Bịch!”
Anh giơ chân đá bay một con sói.
Vừa quay đầu nhìn lại đã kinh hãi trông thấy một con sói khác đang nhào tới định cắn v4o cổ Tiền Cẩm Lâm.
Bàn chân đang cắm sâu trong đất của anh bỗng đá ra một cú.
“Uỳnh!”
Tảng đá dưới chân anh bay vút lên, đập vỡ đầu con sói kia.
Tiền Cẩm Lâm vừa mới chém chết một con sói đã bị một con khác lao lên cắn trúng bắp đùi.
“Á!”
Cô ta đau đớn hét thảm một tiếng.
Điên cuồng đâm liên tiếp vào con sói tuyết trước mặt.
Trông thấy cảnh tượng này, Trần Thiên Hạo không khỏi nổi trận lôi đình.
Anh cắn chặt sợi dây thừng, dùng quần áo trên người thấm máu tươi.
Rồi đồng loạt giơ hai tay tung nắm đấm xé gió bay ra.
Giết sạch toàn bộ mấy con sói đang lảng vảng ở gần.
Ở bên trong miệng núi lửa.
Tam Nha Tử có thể nghe thấy tiếng sói tru tréo thảm thiết ở bên trên.
Cậu ta rất muốn nhanh chóng nhổ được nhân sâm, nhưng lại không biết xuống tay ở đâu.
Mãi đến khi cậu ta lấy được nhân sâm ra ngoài, cất vào trong ba lô, trên sợi dây thừng đã thấm đầy máu tươi.
Từ trên cao chạy dọc xuống dưới.
Trái tim Tam Nha Tử nhói đau.
Đây là máu của chiến thần!
Cậu ta biết mình phải mau chóng leo lên.
“Anh ơi, kéo em lên!”
Cậu ta cố gắng hét to hết cỡ.
Trần Thiên Hạo nghe được, nhanh chóng kéo cậu ta lên.
Cùng lúc đó.
Con sói cao lớn nhất trong bầy bắt đầu hành động.
Hình thể của nó quá lớn, chẳng khác nào một con nghé con.
Bộ lông trắng như tuyết bay phe phẩy trong gió theo bước chạy phi nước đại của nó. Từ xa nhìn lại trông nó như một quả cầu tuyết khổng lồ.
Lao thẳng tới chỗ Trần Thiên Hạo.
Tiền Cẩm Lâm thấy thế, sắc mặt tái mét.
Giờ phút này, toàn thân anh nơi nơi đều là vết cắn rách ra, máu chảy không ngừng.
Với tình trạng hiện giờ làm sao anh có thể đấu lại được con sói to lớn kia?
Cô ta vội vàng lao vọt tới, con dao trong tay phi thẳng về phía sói dữ.
“Phập!”