Đông Hoang Thần Vương

Chương 222



Chương 222

“Em muốn chừng nào ra viện?”

“Bây giờ!”

Nhóc 13 trả lời.

Vừa nghe thằng bé nói vậy, Tiền Cẩm Lâm mừng rỡ vô cùng, lập tức chạy đi làm thủ tục ra viện cho nhóc 13.

Nhờ sự giúp đỡ của Vương Uyên Bác, thủ tục trở nên đơn giản cực kỳ.

Chẳng bao lâu sau, Trần Thiên Hạo đã đưa nhóc 13 đến trước đại viện nhà họ Trần.

Vì nguyên nhân/lý do tuổi tác, nhóc 13 không thể rời đi ngay. Do quyền giám hộ của thằng bé vẫn còn ở cô nhi viện.

Thế nên, Trần Thiên Hạo đã đến cô nhi viện để chuyển quyền giám hộ sang tên anh.

Cũng xem như cho nhóc 13 một mái ấm gia đình.

Nhìn thấy kết quả này, Tiền Cẩm Lâm cảm động vô cùng.

Cô ta còn muốn thương lượng với Trần Thiên Hạo về việc trở thành mẹ kế của nhóc 13.

Tất nhiên Trần Thiên Hạo biết rõ ý muốn này của Tiền Cẩm Lâm, chỉ biết lắc đầu cười khổ.

May mà nhóc 13 không chấp nhận người mẹ kế này.

“Lát nữa vào nhà, có một bà lão không nhìn thấy được, đó chính là bà nội của con, con nhớ phải thưa gửi nhé”, Trần Thiên Hạo nói.

“Con biết rồi ạ, bố nuôi”.

Giọng của nhóc 13 hơi run rẩy, cố kìm nén sự phấn khích mà thằng bé khó lòng che giấu.

Hai người cùng nhau bước vào đại viện.

Lúc bé, nhóc 13 có số phận không may.

Nhưng nhờ cơ duyên tình cờ, thằng bé trở thành con nuôi của chiến thần Đông Hoang.

Thằng bé đã trở nên vô cùng may mắn.

Trong đại viện.

Bà Trần đang nằm tại ghế mây trên gác.

Bạch Hổ lặng lẽ đứng ngay bên cạnh.

“Tiểu Hổ này, cháu đã gần ba mươi tuổi rồi, sao vẫn chưa lấy vợ thế?”

“Từ cử chỉ lời lẽ của cháu, dì có thể đoán rằng cháu là một đứa trẻ vừa ngoan vừa điển trai”.

Bà Trần cười nói.

Bạch Hổ cũng nhoẻn môi cười.

“Dì à, nào có dễ dàng như vậy ạ? Cháu xuất thân từ nông thôn, bố mẹ mất sớm, không có ai lo liệu chuyện cưới hỏi cho cháu”.

“Hơn nữa, bây giờ đàn ông vẫn còn nhiều lắm, các cậu ấm giàu có còn chẳng có vợ nữa kia. Một người nghèo túng như cháu thì khỏi phải nói rồi/lại càng không cần phải nói”.

“Kết hôn sinh con và chuyện giàu nghèo không có liên quan gì đến nhau đâu, cháu ạ. Thời dì và bố Thiên Hạo, một cân thịt heo ba cân bông vải là lấy vợ được rồi”.

“Dì sẽ nói với Thiên Hạo, cháu cứ tổ chức cưới hỏi ở nhà họ Trần của dì. Cháu không có mẹ thì dì chính là mẹ cháu”.

Bà Trần nói rất nghiêm túc.

“Vậy thì cháu cảm ơn dì nhiều lắm ạ. Chuyện lấy vợ cháu đều nhờ cậy cả vào dì”.

Bạch Hổ cũng không nén được cười.

Nụ cười tựa như tắm trong gió xuân, khoé mắt cũng lấp lánh.

“Mẹ ơi, con về rồi”.

Trần Thiên Hạo hét thật to, sải vài bước đã đến gác.

Thấy vẻ mặt hơi khác lạ của Bạch Hổ, anh thoáng chau mày.

“Thiên Hạo à, con về đúng lúc lắm. Vừa nãy mẹ bảo với Tiểu Hổ là sẽ tìm vợ cho cậu ấy”.

“Ý của con thế nào?”

Bà Trần vừa ngồi dậy vừa hỏi.

Trần Thiên Hạo hơi ngẩn ra, vừa lắc đầu vừa mỉm cười bất lực.

“Mẹ à, chuyện này không cần mẹ phải nhọc lòng đâu ạ”.

“Chuyện kết hôn của Tiểu Hổ, cứ để con lo liệu cho”.

“Ừ, nghe con nói vậy là mẹ yên tâm rồi. Tiểu Hổ à, cháu nghe thấy chưa, chuyện kết hôn sẽ do Thiên Hạo lo liệu giúp cháu. Có gì không hài lòng thì cứ nói với dì”.

Bà Trần vừa gật gù vừa bảo.