Chương 243
Từng lớp băng vải được cởi ra.
Bà Trần cảm giác trước mắt mình ngày càng sáng.
Ánh sáng trước mắt ấm lên nhanh chóng.
Chẳng mấy chốc.
Sau khi băng vải được cởi ra, trước mắt sáng choang.
Bà Trần nhíu mày che mắt, cả người kích động, mắt hơi đau.
Mặt Trần Thiên Hạo biến sắc.
“Sao vậy?”
Tiết Thiên Linh nhíu mày.
Không thể nào.
“Bà Trần, bà cảm thấy thế nào?”
Bà Trần ôm mắt, không dám thả tay xuống.
Giọng bà hơi run run.
“Mắt tôi đau quá”.
“Mười mấy năm bà chưa nhìn thấy gì rồi, vậy nên có hơi nhạy cảm với ánh sáng. Bà đừng sợ, thử bỏ tay xuống đi”.
Tiết Thiên Linh khuyên.
“Mẹ, mẹ nghe lời Tiết thần y đi, đừng sợ”.
Trần Thiên Hạo khẽ xoa vai bà.
Bà Trần gật đầu, mím môi.
Hai tay từ từ thả ra, ánh sáng chiếu vào mắt, cảm giác ánh sáng nóng bỏng đang chiếu vào mắt mình, khiến bà vô cùng khó chịu.
Bà cố gắng chịu đựng sự nóng bỏng khó chịu này, hai tay bà run rẩy, buông thõng xuống.
Trước mắt là một mảng trắng xóa, mơ hồ nhìn thấy bóng người.
Chẳng qua không nhìn thấy rõ.
Bà chớp mắt một cái.
Nhìn Trần Thiên Hạo đứng cạnh mình.
Một hình bóng cao lớn hiện lên trong tầm mắt bà.
Bà đưa tay ra nhìn tay mình, thấy trắng xóa, chỉ có một bóng hình, sau đó dựa vào hình bóng mơ hồ chạm vào Trần Thiên Hạo.
“Thiên Hạo, là con sao?”
Nhìn thấy mẹ đưa tay ra sờ mình, Trần Thiên Hạo vui mừng.
Vội vàng ngồi xổm xuống.
Một gương mặt sáp đến tay bà Trần.
“Mẹ, mẹ nhìn thấy con sao?”
Bà Trần lắc đầu.
“Mẹ hình thấy bóng dáng của con nhưng không nhìn rõ”.
“Tiểu Nguyệt đâu?”
Bà nói tiếp.
Lưu Tiểu Nguyệt lo lắng, cô đến bên cạnh Trần Thiên Hạo, ngồi xổm xuống nhìn bà Trần.