Đông Hoang Thần Vương

Chương 261



Chương 261

Tiền Cẩm Lâm gian nan nói, vẻ mặt đau đớn.

Thế nhưng đi suốt một quãng đường dài mà vẫn không thấy bóng dáng của người mà cô ta miêu tả đâu cả.

“Cô có chắc là ông ta đi bộ về phía này không?”, Trần Thiên Hạo lại gặng hỏi.

Trong lòng anh bỗng thấy sốt ruột một cách khó hiểu. Anh đang cách sự thật rất gần rồi.

Tiền Cẩm Lâm gật đầu đáp: “Sau khi đánh ngã tôi, ông ta đã đi bộ, nhưng chưa chắc ông ta đã không gọi taxi sau đó”.

Hai người cứ đi mãi đến ngã tư, người đi đường vô cùng tấp nập.

Hơn nữa, xe cộ qua lại nối liền không dứt, khó có thể tìm kiếm tung tích của một người nào đó.

Trần Thiên Hạo đỗ xe lại, giận dữ đập mạnh hai tay xuống tay lái.

Anh trông thấy ở gần đó có bệnh viện, bèn đạp mạnh chân ga đưa Tiền Cẩm Lâm tới đó.

“Xuống xe, đi khám vết thương trên người cô đi”.

Cô ta ngoan ngoãn xuống xe, đau đớn cúi gập người lại, đứng ở ven đường nhìn về phía anh.

Khóe mắt đỏ bừng.

“Thiên Hạo, tôi thật sự không hề lừa gạt anh”.

Trần Thiên Hạo vốn định lái xe rời đi, nhưng khi thấy dáng vẻ khổ sở của cô ta lại thấy không đành lòng.

Anh lại đập vào tay lái để xả giận rồi lao xuống xe bế thốc cô ta lên, đưa người đến phòng cấp cứu của bệnh viện.

“Tôi phải đi rồi!”

Ở trong phòng cấp cứu, anh chỉ để lại một câu như thế rồi quay người vội vã rời đi.

Chỉ thoáng chốc đã hơn một tiếng trôi qua kể từ anh lái xe hoa bỏ đi.

Khách khứa của nhà họ Trần đều tỏ ra vui vẻ nhiệt tình, thế nhưng sau lưng đều đang có những toan tính riêng.

Giờ lành đã điểm, Lưu Tiểu Nguyệt ngồi trong phòng chờ, người nhà họ Lưu đứng ngoài cổng sốt ruột nghênh đón.

Tuy nhiên đợi hơn một tiếng rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đoàn rước dâu của Trần Thiên Hạo đâu.

Ban đầu đám người đó còn rất nhiệt tình chờ đợi, sau đó dần trở nên chán nản.

Lưu Cảnh Minh gọi mấy cuộc điện thoại thăm dò, cuối cùng cũng biết được chuyện anh gặp việc đột xuất phải đi xử lý gấp. Nhưng mà, ông ta biết giải thích như thế nào với Tiểu Nguyệt đây?

Lưu Tiểu Nguyệt chờ mãi cũng bắt đầu thấy sốt ruột, trong đầu bắt đầu xuất hiện vô số những suy đoán bất an.

Chẳng lẽ Thiên Hạo thấy hối hận rồi?

Càng nghĩ như vậy, cô ta càng thấy lòng mình nóng như lửa đốt.

Cô lấy điện thoại ra, do dự không biết có nên gọi cho anh hay không.

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo lên.

Cô giật nảy mình, sau khi lấy lại tinh thần mới nhìn màn hình điện thoại.

Trên đó hiển thị một dãy số xa lạ.

Cô chần chừ một lúc mới chịu ấn nghe máy: “Lưu Tiểu Nguyệt, mày có chờ bao lâu Trần Thiên Hạo cũng không trở về đâu. Bây giờ cậu ta đang ôm ấp cô gái khác rồi”.

Một giọng nói khàn khàn vang lên. Ngay sau đó, cô nhanh chóng nhận được một video.

Quay lại cảnh anh xuống xe bế Tiền Cẩm Lâm.

Trông thấy anh bế người con gái mình từng gặp, cô thấy lòng mình quặn thắt lại.