Đông Hoang Thần Vương

Chương 266



Chương 266

“Tiểu Nguyệt, trước đây anh quả thật đã làm rất nhiều chuyện khiến em đau lòng”.

“Vậy nên, chúng ta có thể chấm dứt mối tình này tại đây”.

Trần Thiên Hạo nói thật chậm rãi.

Tuy đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, nhưng khi nghe Trần Thiên Hạo chính miệng nói ra, Lưu Tiểu Nguyệt vẫn cảm thấy lòng mình nhói đau, có phần không chấp nhận được.

Vành mắt đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

“Nếu anh cũng chọn cách kết thúc, vậy anh có thể đi được rồi, em không muốn có bất cứ dây dưa gì với anh nữa”.

Lưu Tiểu Nguyệt lạnh lùng nói, giọng đã có phần khàn đi.

Trần Thiên Hạo bèn trực tiếp quỳ một chân xuống, lấy ra chiếc nhẫn vốn nên xuất hiện trong lễ cưới.

“Tiểu Nguyệt, từ nay về sau, Trần Thiên Hạo này sẽ bắt đầu một mối tình mới cùng em”.

“Chỉ có anh và em thôi”.

“Em đồng ý gả cho anh nhé?”

Hành động này làm Lưu Cảnh Minh giật mình đến mức ngồi phịch xuống sàn, đoạn nhìn Lưu Tiểu Nguyệt chăm chú, hy vọng con gái mình sẽ đồng ý.

Trái tim đau đớn của Lưu Tiểu Nguyệt bỗng chốc giật thót.

Cô nhíu mày, rồi lại nhìn Trần Thiên Hạo, cảm thấy anh của giờ phút này như thể biến thành một người khác vậy.

Người của năm năm trước ấy, đã đặt đoạn kết cho mối tình của họ.

Rồi lại bắt đầu một mối tình mới ư?

Anh chắc chắn đây không phải là trò vô sỉ gì đấy chứ?

Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ chan chứa tình cảm ấy của Trần Thiên Hạo khiến cô nhất thời không biết nên trả lời ra sao.

“Tiểu Nguyệt à, em đồng ý gả cho anh nhé?”

Trần Thiên Hạo dịu dàng nhìn cô, lặp lại câu nói ấy.

Lưu Tiểu Nguyệt hít một hơi thật sâu, thành trì kiên cố trong lòng cô gần như sụp đổ trước ánh mắt dịu dàng chăm chú của anh.

Sau một lúc lâu, cô mới mím chặt đôi môi đã khô rang.

“Thiên Hạo à, chúng ta vẫn nên bình tĩnh một chút, rồi hẵng nói sau nhé”.

“Vậy em có đồng ý hay không?”

Trần Thiên Hạo chưa đứng dậy, vẫn say đắm nhìn cô và hỏi lại.

“Em…”

“Em muốn yên tĩnh một lát rồi nói sau”, chẳng hiểu sao lại thấy lòng hơi hoảng loạn, Lưu Tiểu Nguyệt vội quay mặt đi.

Gò má đã phớt hồng.

“Vậy anh xem như em đồng ý rồi nhé”.

Trần Thiên Hạo đứng dậy, túm lấy bàn tay của Lưu Tiểu Nguyệt rồi đeo nhẫn vào ngón trỏ trước vẻ mặt có phần kháng cự của cô.

“Anh vẫn chưa cho em một lễ cưới hoàn hảo”.