Đông Hoang Thần Vương

Chương 30: 30




Cảnh này khiến Trần Thiên Hạo không ngờ tới.
"Bác là bố Tiểu Nguyệt, bác đang làm gì vậy?"
Trần Thiên Hạo đỡ ông ta dậy.
Mặt Lưu Cảnh Minh co rúm lại, hai mắt ngấn lệ, cố gắng kìm nước mắt.
"Thiên Hạo, cháu giúp Tiểu Nguyệt với".
"Dạ?", mặt Trần Thiên Hạo trầm xuống.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bây giờ toàn bộ chuỗi cung ứng tiền của nhà họ Lưu đã bị cắt đứt, Tiểu Nguyệt rơi vào cục diện rối rắm", Lưu Cảnh Minh cúi đầu nói.
Sau đó ông ta kể đầu đuôi mọi chuyện cho Trần Thiên Hạo nghe.
Trần Thiên Hạo nghe xong liền cười nhạt.
"Chỉ có vậy sao?"
Lưu Cảnh Minh cuống cuồng lên.
"Chỉ như vậy là đủ để kéo nhà họ Lưu xuống".
"Bác về nói với Tiểu Nguyệt bảo cô ấy tham gia đấu giá mảnh đất xây dựng thành phố công nghiệp ở Tây Thành.

Mua được miếng đất đó mọi chuyện đều được giải quyết".
Trần Thiên Hạo ung dung nói.
Lưu Cảnh Minh biết nhà họ Tiền còn để lại mảnh đất để xây dựng thành phố công nghiệp.
Bởi vì do vị trí đặc thù, nên mấy gia tộc lớn bao gồm cả một số thế lực nước ngoài đều muốn tranh.
Nhà họ Lưu chẳng có ưu thế gì nên cũng không dám mơ tới.
"Thiên Hạo, cháu nghĩ nhà họ Lưu của bác của cơ hội mua được không?", Lưu Cảnh Minh lau mồ hôi lạnh nói.
Trần Thiên Hạo nghiêm túc nhìn ông ta rồi nói:
"Cháu có thể nói cho bác, dự án này ngoài trừ Tiểu Nguyệt ra không ai có thể lấy được nó".
"Hít!"

Lưu Cảnh Minh hít sâu một hơi.
Trần Thiên Hạo đang nói đùa sao.
Bao nhiêu gia tộc lớn không giành được chỉ mình Tiểu Nguyệt giành được?
Nhưng ông ta đã nhìn thấy ánh mắt tự tin này của Trần Thiên Hạo mấy lần rồi, ông ta biết anh không nói đùa.
Nhất là sau khi chứng kiến tất cả những việc Trần Thiên Hạo làm được sau khi trở về.
Năng lực làm việc cùng khí thế không ai bì nổi này.
Cho dù anh có nói mình là Chiến thần Đông Hoang thì sự tự tin kia cũng khó khiến người ta phản bác nổi.
"Được, bác nghe cháu".
Lưu Cảnh Minh vội vàng rời khỏi quay về nhà họ Lưu.
"Tiểu Nguyệt, bố có cách rồi".
"Hả?"
Lưu Tiểu Nguyệt đang rầu rĩ, Lưu Cảnh Minh liền mang về tin tốt.
Khuôn mặt xinh đẹp chợt căng thẳng.
Cô vội vàng hỏi.
"Có ai chịu cho chúng ta mượn tiền sao?"
"Không.

Con biết mảnh đất thành phố công nghiệp nhà họ Tiền để lại không?"
"Đương nhiên con biết, bây giờ khắp nơi đều đang bàn chuyện đấu giá mảnh đất ấy.

Chẳng nhẽ bố định bảo chúng ta đi đấu giá sao?", Lưu Tiểu Nguyệt kinh ngạc nói.
"Ừm, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.

Nếu như có thể thành công, bố tin sẽ có rất nhiều người chịu đầu tư vào nhà họ Lưu, đến lúc đó, chúng ta có thể trả sạch khoản nợ, xoay vòng vốn như bình thường".
Lưu Cảnh Minh gật đầu nói.
"Nhà họ Lưu chúng ta chẳng qua chỉ là gia tộc hạng hai, sao có thể thành công chứ", Lưu Tiểu Nguyệt thở dài nói.
Lưu Cảnh Minh cũng lo chuyện này.
Nhưng có lời của Trần Thiên Hạo, ông ta cũng muốn thử một lần.
“Cho dù có thành công hay không, chúng ta cũng phải thử.

Bởi vì không còn cách nào khác nữa".
"Chỉ còn cách này thôi", Lưu Tiểu Nguyệt bất lực gật đầu.
Trong lòng không có nhiều kỳ vọng lắm.
Trần Thiên Hạo chuẩn bị nói chuyện bán đấu giá cho Lưu Tiểu Nguyệt.
Chỉ là anh vẫn chưa kịp nói.
Lưu Cảnh Minh quay về như vậy cũng tốt.
Đây coi như là một món quà anh tặng cho Lưu Tiểu Nguyệt nhân dịp cô nhận ghế chủ nhà họ Lưu.
"Vương, thời gian đấu giá là sáng ngày mai, cấp trên bảo muốn để ngài tự mình chủ trì", Thanh Long nói.
"Tôi không thể để lộ thân phận bản thân, chuyện này cậu tự mình sắp xếp đi", Trần Thiên Hạo lắc đầu.
"Vâng".
"Nhớ phải sắp xếp các thủ tục như bình thường, đừng để người ta nói đội quân Đông Hoang chúng ta vì tình riêng mà làm chuyện bất hợp pháp", Trần Thiên Hạo dặn dò.
Sau khi Thanh Long rời đi, Trần Thiên Hạo liền đến căn phòng ngầm dưới đại viện.
Đây là nơi anh cho xây.

Có phòng y tế, phòng thẩm vấn, nhà tù.
Lúc này trong phòng y tế.
Chu Tước người quấn đầy băng, thấy Trần Thiên Hạo đến lập tức xuống giường quỳ xuống.
"Vương!"
Trần Thiên Hạo tiến lên, vỗ nhẹ một cái lên đỉnh đầu cô ấy.
Đây là cách thể hiện sự công nhận của Chiến thần Đông Hoang với thuộc hạ.
Cơ thể Chu Tước khẽ run rẩy.
"Đứng dậy đi".
Anh đau lòng nhìn Chu Tước mình đầy vết thương.
Trần Thiên Hạo nói.
"Sau này tôi không muốn nhìn thấy cô bị thương nữa".
"Vâng!"
Chu Tước đứng dậy, cơ thể căng thẳng, kích động đến run rẩy.
Nhận được sự quan tâm đến từ Vương.
Như vậy có chết cũng không tiếc.
Ở trên một chiếc giường khác, Kẻ Ác đang ngồi yên lặng trên giường, không nói lời nào.
Mái tóc dài che kín nửa bên mặt hắn, giấu đôi mắt đỏ kia đi.
"Mày nên giết tao thì hơn".
Kẻ Ác ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Hạo, thản nhiên nói.
Trần Thiên Hạo híp mắt.
Châm một điếu thuốc.
"Nói tất cả mọi chuyện mày biết ra, tao sẽ thành toàn cho mày".
Kẻ Ác cúi đầu yên lặng.
Mắt Chu Tước thoáng lóe lên sát ý.
Cô ấy đi đến trước mặt Kẻ Ác.
"Dám bất kính với vương của tao".
"Đáng chết!"
"Vương!"
Kẻ Ác bất ngờ.
Hắn nói với Chu Tước.

"Mày rất mạnh, đừng nên khuất phục hắn".
"Có thể đi theo vương của tao là niềm vinh hạnh của tao".
Chu Tước tự hào nói.
Kẻ Ác hơi bất ngờ.
Hắn nhìn Trần Thiên Hạo, vẻ mặt tràn ngập sự bất ngờ.
"Tao không biết mày có điểm gì đặc biệt khiến ả cam lòng đi theo mày".
Trần Thiên Hạo cười lớn.
Tiếng cười của anh vang dội hào sảng.
Sắc mặt đột nhiên trầm xuống, sát khí ngút trời lan ra.
Kẻ Ác mặt mày biến sắc.
Mắt hắn thoáng lóe lên sự sợ hãi.
Hắn làm sát thủ nhiều năm, không phải chưa từng cảm nhận được khí thế như này.
Chẳng qua người có khí thế như này khiến hắn từng phải trả một cái giá rất đắt.
"Tao cho mày thời gian, nghĩ kỹ rồi lúc nào cũng có thể tìm tao".
Trần Thiên Hạo nhếch khóe miệng, cười nhạt, sải bước rời đi.
Nhân tài như này chết có hơi tiếc.
Mà anh khá hứng thú với tổ chức sau lưng hắn.
Ám Dạ!
Anh phải đào được cái tổ chức này lên.
Biết đâu lại thu hoạch được niềm vui bất ngờ.
Nhà họ Tiền ngoài trừ mảnh đất vàng thành phố công nghiệp kia còn có rất nhiều hộp đêm.
Trần Thiên Hạo bắt đầu sắp xếp Vương mặt sẹo tiếp quản chỗ này, sau đó sát nhập tài sản của nhà họ Tiền vào nhà họ Trần.
Thực hiện kế hoạch cá bé nuốt cá lớn..