Đông Hoang Thần Vương

Chương 64: 64




“Rốt cuộc chúng mày là ai mà lại có được thứ đồ kinh khủng này?”
Triệu Lộ Bình hoảng loạn gào rống.
Hắn ta cứ tưởng chỉ cần mình cố gắng nhẫn nhịn thì đối phương sẽ từ bỏ.
Nào ngờ đối phương lại lấy ra thủ đoạn khủng khiếp này khiến hắn ta tuyệt vọng tột cùng.
“Xoẹt xoẹt!”
Con kiến bò lên da thịt phát ra tiếng động khiến người ta sởn tóc gáy, xé toạc da thịt chui vào bên trong cơ thể hắn ta.
Triệu Lộ Bình sợ sệt run lẩy bẩy.
Bắt đầu cảm thấy da thịt của mình truyền đến một cơn ngứa ngáy khó chịu.
“Chúng mày muốn gì tao sẽ nói hết, tha cho tao đi”.
Hắn ta đau đớn van nài.
“Chân tướng phía sau dự án Vịnh Lam”.
“Năm xưa nhà họ Triệu chúng mày đã cướp dự án đó của nhà họ Trần chúng tao như thế nào?”, Trần Thiên Hạo lạnh giọng tra hỏi.
“Chúng mày bỏ mấy con kiến này ra khỏi người tao đã, tao sẽ khai hết”.
Gương mặt của Triệu Lộ Bình trở nên vặn vẹo, hoảng sợ la lớn.
Lại có thêm một con kiến chui vào.
Vẻ mặt của hắn ta tràn đầy kinh hoàng.
“Mày không có tư cách đặt điều kiện với bọn tao”.
Thanh Long lạnh giọng quát tháo.
“Tao nói, tao nói!”
Hắn ta thở dốc không ngừng.
Cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn xé ruột xé gan.
“Tao không biết cụ thể chuyện xảy ra vào hai mươi năm trước”.
Lại có thêm một con kiến nữa xé rách da hắn ta.
Triệu Lộ Bình đau đớn nghiến răng ken két.
“Khi đó tao mới đẻ ra, gần đây tao mới nghe kể về chuyện này”.
“Vịnh Lam vốn thuộc phạm vi đất nhà họ Trần.

Lúc đầu mảnh đất đó nằm ở khu vực vắng vẻ ngoài thành Đông, không được ai coi trọng”.
“Lúc chủ nhà họ Trần khai phá đất hoang lại bất ngờ khai quật được một mỏ khoáng thạch kim loại”.
“Ông ta tìm tới nhà họ Triệu chúng tao, đề nghị cùng nhau thay đổi tính chất đất để hợp tác khai thác vàng”.

Nỗi đau nhức toàn bộ xương khớp khiến hắn ta toát mồ hôi khắp người.

Mồ hơi nhớp nháp tràn vào miệng vết thương đang nứt ra trên mặt hắn ta, khiến hắn ta nhíu chặt lông mày.
Thế nhưng chỉ mỗi một động tác nhăn mày cũng khiến da thịt căng cứng trên mặt lại càng rách ra.
Máu tươi tuôn trào.
Hắn ta há miệng nhổ ra một ngụm máu.
Sau khi nuốt xuống nước bọt lẫn với máu tanh.
Hắn ta gian nan lên tiếng.
“Nhà họ Triệu có địa vị lớn, đương nhiên sẽ không xem trọng nhà họ Trần vừa mới quật khởi”.
“Sau vài lần thương lượng, cuối cùng lợi dụng sơ hở gạt nhà họ Trần ra khỏi dự án này, đồng thời còn nghĩ cách moi thêm một khoản tiền”.
Lời của Triệu Lộ Bình cũng không khác suy đoán của Trần Thiên Hạo là bao.
Anh cũng đoán trước được tương đối.
Tạm thời chưa bàn đến hành vi gian thương lừa gạt đối tác.
Bây giờ chuyện anh muốn điều tra là nguyên nhân cái chết.
“Tại sao ông chủ nhà họ Trần lại chết?”
Anh lạnh giọng hỏi.
Triệu Lộ Bình liều mạng lắc đầu.
“Chuyện này không liên quan đến nhà họ Triệu bọn tao”.
“Tao nhớ là lúc đó có một dự án hợp tác kinh doanh với nước ngoài, bọn họ gặp tai nạn trên đường đi”.
Lời khai này cũng khớp với ông ba nhà họ Triệu.
Vẫn là tai nạn giao thông.
Thế nhưng một vụ tai nạn đơn thuần không thể nào xé cả sổ sách đi được.
“Tao tin mày không nói dối.

Nhưng đây không phải là thứ tao muốn”.
Trần Thiên Hạo hờ hững ném lại một câu rồi dứt khoát quay người rời đi.
Thanh Long bước tới thả hết mấy chục con Kiến Ăn Xương bò lên người Triệu Lộ Bình.
Chỉ trong nháy mắt.
Hàng chục con kiến nhe hàm răng sắc nhọn cứa da cắt thịt chui vào trong người hắn ta.
Đầu hắn ta vô thức run rẩy điên cuồng.

Hắn ta hoảng loạn gào thét.
“Đừng, đừng!”
“Chúng mày nói không giữ lời!”
“Tao chưa bao giờ nói sẽ tha cho mày!”
Giọng nói lạnh như băng của Trần Thiên Hạo vang vọng khắp phòng thẩm vấn.
Ở trong đại viện.
Có một người đàn ông tóc dài mặc áo trắng đứng giữa lầu các.
Khi thấy anh bước tới.
Người đó hơi cúi đầu tỏ lòng tôn kính.
“Vương!”
“Ừ!”
“Ở Đông Hoang vẫn yên bình chứ?”
Anh lười biếng nằm dài trên ghế, đốt một điếu thuốc rồi hờ hững hỏi.
Người đàn ông đó chính là một trong bốn vị thần tướng, Bạch Hổ.
Nam Thành chỉ là một thành phố nho nhỏ mà giờ đây đã có ba vị thần tướng và một vị chiến thần tụ họp.
Có lẽ đây là chuyện ngàn năm có một chưa từng xảy ra.
“Mọi chuyện ở Đông Hoang vẫn ổn, xin vương cứ yên tâm!”
“Ừ, chắc là vài ngày nữa tôi sẽ phải rời khỏi Nam Thành một chuyến.

Người nhà của tôi cần cậu bảo vệ”, anh trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng.
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Một lát sau.
Bà Trần đi ra khỏi phòng.
Trên tay bưng một đĩa trái cây lớn.
“Tiểu Hổ, mau lại đây thử hoa quả của dì đi”.
Bạch Hổ khẽ mỉm cười, chạy tới đón lấy đĩa hoa quả.
“Làm phiền dì quá”.
“Cháu nói gì thế.


Cháu là bạn của con trai dì thì cũng như con trai của dì vậy”.
“Đến nhà mình thì không cần phải khách sáo làm gì”.
Bạch Hổ vui vẻ gật đầu.
Anh ta cúi người đỡ bà Trần đi tới ghế nằm trong lầu các.
Anh ta vốn rất nhanh hòa nhập vào mọi hoàn cảnh.
Dễ mang lại cho người khác cảm giác thân thiết gần gũi.
Tính cách này cũng chính là thủ đoạn giúp anh ta trở thành một trong bốn vị thần tướng của Đông Hoang.
Ở trên chiến trường, một mình anh ta có thể phá tan phòng tuyến mật lệnh của quân địch, dễ dàng chiếm được lòng tin của đối phương để thu hoạch tin tình báo.
Đương nhiên, anh ta còn một tính xấu nữa.
Phong lưu thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
Là sát thủ cướp lấy trái tim của vô số thiếu nữ, cũng là tình nhân trong mộng của các quý bà giàu sang.
Sự xuất hiện của Bạch Hổ.
Đã giảm bớt nỗi lo lắng cho an nguy của người thân trong nhà.
Giúp Trần Thiên Hạo yên tâm hơn nhiều.
Như vậy, anh có thể thoải mái làm chuyện lớn.
Nhà họ Triệu.
Ngày càng có nhiều manh mối chỉ về phía chúng.
Chỉ còn một bước cuối cùng.
Đó là điều tra ra chân tướng đằng sau cái chết của bố anh.
Dự án nhà của chiến thần đang được khẩn trương tiến hành.
Bởi vì kết cấu xây dựng chỉ rất đơn giản, tập trung vào mục đích xanh hóa.
Nên sau khi khởi công, tốc độ xây dựng cực kỳ nhanh gọn.
Trần Thiên Hạo lại đi tới khu vực xây dựng nhà của chiến thần để kiểm tra tiến độ.
Chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi mà mô hình sơ bộ đã được dựng lên.
Từng thảm cỏ, gốc cây được vận chuyển vào trong.
Bắt đầu công cuộc phủ xanh.
Tưởng Đại Vi chạy tới báo cáo tình hình.
“Thưa Vương, tiến độ xây dựng nhà của chiến thần diễn ra rất nhanh.

Dự tính cùng lắm là mười ngày nữa là có thể hoàn thành”.
“Ừ, chú ý điều động nhân công xây dựng các tòa nhà nghỉ dưỡng đi”, anh gật đầu dặn dò.
“Tôi đã phái người tới hiện trường đo đạc số liệu.

Chắc là trong vòng hai ngày sẽ cho ra được bản vẽ thiết kế cụ thể”.
Nghe thấy thế, anh lại hài lòng gật đầu.

Đúng lúc này.
Tiền Cẩm Lâm lại tìm tới anh.
Sau khi bộ quân phục màu trắng quen thuộc kia bị xé nát.
Rốt cuộc cô ta cũng chịu thay ra một bộ quần áo dành cho nữ bình thường.
Phía trên mặc một chiếc áo ngắn bó sát, lộ ra dáng người đầy đặn.

Phía dưới cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu đen phối cùng đôi tất chân đốm đen.
Mái tóc xoăn sóng màu vàng đong đưa trong làn gió nhẹ dập dờn.
Trên mặt cô ta là lúm đồng tiền nho nhỏ và đôi mắt to tròn đen láy.
Ánh mắt tỏa sáng!
Trần Thiên Hạo nhìn thoáng qua, không khỏi ngây ngẩn.
Trái tim rung động đập thình thịch.
Khiến anh hơi mất tự nhiên quay đi lén nuốt nước bọt.
Không hiểu bản thân bị làm sao.
Trong lòng dâng lên một cảm giác xúc động lạ thường khiến anh khó có thể đè nén.
“Trần Thiên Hạo, tôi muốn nói chuyện với anh”.
Tiền Cẩm Lâm cất tiếng gọi.
Tưởng Đại Vi hiểu ý bật cười rồi nhanh chóng bỏ đi.
“Sao cô lại tới đây?”, giọng nói của anh hơi run run.
“Anh không chào đón tôi hả?”
Cô ta nhẹ nhàng chỉnh lại tóc mái trên trán, hai mắt lấp lánh gặng hỏi.
“Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì”.
Anh ngượng ngùng quay sang nhìn công trường xây dựng, cố tình che giấu cảm xúc kích động của mình.
Anh cảm thấy bản thân không thể ở riêng với cô ta được nữa.
Thực sự rất khó khăn.
“Tôi tới để cảm ơn anh”.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi một mạng”.
Cô ta nghiêm giọng hô lên.
“Tôi làm vậy là vì anh em của tôi”.
Anh trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt.
“Nếu không còn chuyện gì khác thì cô mau về đi.

Ở đây nguy hiểm lắm”..