Đông Hoang Thần Vương

Chương 69: 69




Tiền Cẩm Lâm không bị dìm quá sâu.
Sau khi phun ra vài ngụm nước liền tỉnh dậy.
Nhóc 13 đã ở trong nước biển ít nhất sáu, bảy phút, cậu không biết mình đã uống bao nhiêu ngụm nước biển.
Toàn toàn thân mềm nhũn, trắng bệch.
“Sao rồi, thằng bé thế nào rồi?”
Tiền Cẩm Lâm bò dậy, lo lắng hỏi.
Trần Thiên Hạo cõng cậu trên lưng, chạy một cách điên cuồng, tống hết nước trong bụng ra.
Anh đặt cậu nằm xuống đất, thực hiện hồi sức tim phổi, hô hấp nhân tạo.
Những động tác này đối với một người lính trên chiến trường mà nói là những kiến thức cơ bản nhất.
Sau đó cường độ của động tác không ngừng tăng lên.
Cuối cùng.
Nhóc 13 phun ra một ngụm nước biển.
Sau đó ho mạnh.
Tiền Cẩm Lâm vui mừng khôn xiết.
Thấy phản ứng của nhóc 13, cô ta biết rằng, ít nhất thì tính mạng cậu cũng không gặp nguy hiểm.
Trong lúc kích động.
Tiền Cẩm Lâm ôm chặt lấy đầu Trần Thiên Hạo.
Hôn mạnh một cái.
“Cám ơn anh nhiều lắm”.
Một nụ hôn không đủ để bày tỏ sự cảm kích trong lòng.
Những nụ hôn liên tiếp đáp lên mặt anh.
Trần Thiên Hạo giơ cánh tay ngăn cô ta lại.
“Này này này, vậy là được rồi”.
“Hơi quá rồi đấy!”
Tiền Cẩm Lâm cười hi hi.
Mái tóc ướt sũng dính vào mặt, lông mi gợn sóng, áo sơ mi trắng cũng ướt nhẹp ôm sát toàn bộ cơ thể.
Cơ thể đẫy đà hiện ra trước mắt Trần Thiên Hạo.
Tiền Cẩm Lâm đảo mắt, cúi thấp người.
“Người ta biết ơn anh mà”.

Chỉ nhìn thoáng qua, Trần Thiên Hạo đã hơi không chịu nổi.
Anh vội vàng quay đầu chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Nhóc 13 ho vài tiếng rồi tỉnh dậy sau cơn mê.
Khoảnh khắc mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Tiền Cẩm Lâm, biểu cảm trở nên lạnh lùng.
“Nhóc 13, cuối cùng em cũng tỉnh rồi”.
Tiền Cẩm Lâm lo lắng hỏi.
Nhóc 13 chật vật đứng dậy, nhìn về phía Trần Thiên Hạo.
Cung kính cúi chào với anh.
“13, cám ơn anh đã cứu mạng”.
Nhóc 13 chưa cao đến một mét năm.
Khuôn mặt gầy gò nhưng hàng lông mày lại lộ ra khí thế quật cường.
Sau một tình cảnh sinh tử như vậy, cậu không hề hoảng loạn hay bất an như những đứa trẻ bình thường khác.
Trông có vẻ rất bình thản.
Cảm ơn Trần Thiên Hạo xong, cậu vô cùng bình tĩnh đi tìm mô hình tàu chở hàng bị rơi hỏng của mình.
Đứa bé này, nếu được chăm sóc dạy bảo thêm, tương lai sẽ có nhiều thành tựu!
Trần Thiên Hạo thầm khen ngợi.
Trong nước biển.
Bạch Phi tỉnh dậy, sau khi dạt vào bờ, mắt hắn u ám nhìn chằm chằm hai người trên bờ.
Hắn phải nhớ kỹ người đó!
Sau này, hắn nhất định phải báo thù anh!
Trên trán Bạch Phi xuất hiện một cái hõm lớn, biểu cảm thay đổi khiến vết thương vô cùng đau đớn.
Đầu óc choáng váng.
Nếu không phải vì khát vọng sống sót mãnh liệt của hắn, hắn đã bị biển xanh nuốt chửng rồi.
Vết thương trên đỉnh đầu nhóc 13 đã đóng vẩy, tuy nhiên vẫn còn hơi choáng váng.
Cậu nhặt lại mô hình bị hỏng, quay người nhìn Tiền Cẩm Vân.
Môi mấp máy vài cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Cậu quay người, cầm theo mô hình, cậu lao nhanh về phía cái lỗ.
“Haiz!”
Tiền Cẩm Lâm bất lực thở dài.
Nhìn tên côn đồ không biết sống chết trên mặt đất, trên mặt lộ vẻ bất an.
“Mấy tên này xử lý thế nào?”
Trần Thiên Hạo cau mày, cơ thể cao lớn tiến lên trước, mỗi tay một người, ném thẳng xuống biển.
Tại nhà họ Triệu.
Bọn họ có hy vọng rồi.
Sau khi so sánh DNA, người ta không tìm thấy thi thể của Triệu Lộ Bình trong số những xác chết đã bị thiêu thành tro.
Cũng có nghĩa là Triệu Lộ Bình chỉ mất tích chứ chưa chết.
Tin tức này khiến tất cả mọi người trong gia đình họ Triệu đang cảm thấy buồn bã, trong lòng đột nhiên bừng lên tia hy vọng.
“Lập tức huy động tất cả mọi người, mau chóng tìm kiếm tung tích của Lộ Bình”.
Triệu Thiên Đạo kích động ra lệnh.
Sau đó nhìn Triệu Vô Cực một cái.
“Cậu chủ nhà họ Bạch đâu?”
“Chắc vẫn đang trong xưởng đóng tàu”.
“Ừ, có người nhà họ Bạch, còn có sư phụ bố giúp đỡ.

Chúng ta không có gì phải sợ nữa”.
Trên mặt Triệu Thiên Đạo hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Bảo mấy tên thuộc hạ tập trung để mắt đến nhà họ Trần cho bố”.
“Đất Nam Thành, ngoại trừ Trần Thiên Hạo ra e là không còn ai dám ra tay với nhà họ Triệu ra”.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Tất cả đội chống bạo động từ khắp thành phố đã được điều động.
Các bản tin về sự mất tích của Triệu Lộ Bình cũng lần lượt được phát đi.
Hi vọng tìm được ai đó có lòng tốt cung cấp manh mối.

Đồng thời, nhiều nghi can có tiền án đều bị triệu tập để tra khảo.
Vệ sĩ thân cận của Triệu Vô Quân cùng với đám côn đồ nhà họ Triệu bắt đầu một cuộc tìm kiếm, lùng sục mọi ngõ ngách của Nam Thành.
Nhưng trong đó, nhà họ Trần vẫn là đối tượng rà soát chính của đối phương.
Trong một nhà máy bỏ hoang.
Mật lệnh trong tay Kẻ Ác truyền tới.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên.
“Lão Quỷ, nhiệm vụ ở Nam Thành liên tiếp thất bại hai lần, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Kẻ Ác trầm giọng nói.
“Nam Thành có biến!”
“Tôi sẽ sắp xếp cho đà chủ phân đà đích thân đi điều tra tình hình!"
Mật lệnh không còn động tĩnh.
Vẻ mặt của Kẻ Ác hơi ảm đạm.
Đà chủ, lẽ nào là người đó?
Bên ngoài xưởng đóng tàu.
Sau khi Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm đi ra, nhìn thấy nhóc 13 đang trốn trên mặt đất.
Cậu hơi cúi đầu, trên tay cầm cây gậy viết nguệch ngoạc trên mặt đất.
Trần Thiên Hạo đi đến bên cạnh nhóc 13 rồi dừng lại.
Anh hỏi.
“13, có hứng thú đi Đông Hoang không?”
“Đông Hoang?”
Nhóc 13 hai mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Hạo hỏi.
Trần Thiên Hạo gật đầu.
“Nếu em muốn trở thành lính cũng có thể tới Nam Cương, chị có thể đề bạt em”, Tiền Cẩm Lâm ở bên cạnh cười nói.
Nhóc 13 nhìn cô ta một cái, không thèm quan tâm.
“Anh, em có thể đến Đông Hoang sao?”, nhóc 13 lại ngẩng đầu hỏi Trần Thiên Hạo.
“Đương nhiên có thể”, Trần Thiên Hạo gật đầu.
Nghĩ một chút, sắc mặt nhóc 13 trở nên khó xử.
“Em muốn đi, chỉ là, mỗi năm em đều phải đốt quần áo và đồ ăn cho mẹ”.
Nhóc 13 lẩm bẩm với vẻ mặt buồn bã.
“13, nếu em muốn đi, chị có thể làm giúp em những việc này”.
Tiền Cẩm Lâm chớp mắt, nghiêm túc nói.
Nhóc 13 khẽ cau mày.
Đôi mắt đen láy nhìn Tiền Cẩm Lâm hồi lâu.
Cậu đứng dậy, rời đi mà không quay đầu lại.
“Haiz! Đứa bé này vẫn luôn ghét bỏ tôi như vậy”.
Vẻ mặt của Tiền Cẩm Lâm có chút bất lực.
Nhóc 13 đi được mấy bước đột nhiên dừng lại.
“Chị Tiền, tôi hận chị”.

“Dù tôi biết chị không cố ý, nhưng tôi vẫn hận chị.

Nếu không phải chị, mẹ tôi sẽ không…”
Giọng nhóc 13 run rẩy, nhưng cậu không hề khóc.
Sự kiên cường này không hề phù hợp với độ tuổi của cậu.
Nghe những lời của nhóc 13, Tiền Cẩm Lâm rất đau khổ.
“13, chị biết chị có lỗi với em, nhưng em có thể cho chị một cơ hội được không?”
Tiền Cẩm Lâm đuổi theo sau.
Chạm vào đầu của nhóc 13 nhưng bị cậu tránh đi.
“Tôi sẽ không tha thứ cho chị.

Nhưng tôi cũng sẽ không hận chị nữa”.
“Tôi hi vọng sau này sẽ không gặp lại chị”.
Nói xong cậu nhìn Trần Thiên Hạo một cái.
“Anh ơi, nếu được, bao giờ em có thể đi Đông Hoang”.
“Bất cứ lúc nào!”
“Tuy nhiên bây giờ em vẫn chưa trưởng thành, vì vậy chỉ có thể đi học.

Em có muốn đi không?”
Trần Hạo Thiên nghiêm túc hỏi.
“Chỉ cần có thể rời xa nơi này.

Em chấp nhận”.
“Được”.
Trần Thiên Hạo gật đầu.
Còn muốn nói với cậu một số khó khăn sẽ gặp phải khi tới Đông Hoang.
Nhưng chưa kịp mở miệng nói thì thấy vẻ mặt nhóc 13 giống như bị quỷ nhập.
Mắt trợn ngược lên rồi ngã xuống đất..