"Ta đã nói gì với nó? Ta chỉ nói thật với nó, nó không thể cho con hạnh phúc, cũng không thể cho con một tình yêu quang minh chính đại. Tình yêu mà hai đứa nghĩ, ở trong mắt người khác giống như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, bị lấy uy hiếp ta! Tống tiền ta! Mà ta lại không thể tiếp được, bởi vì nếu bức ảnh lan truyền ra ngoài sẽ hủy hoại con, ảnh hưởng đến toàn bộ Thiên Thịnh! Khúc Mặc Thương, đây là những gì nó mang đến cho con!"
Khúc Mặc Thương nhìn Khúc Thịnh vì tức giận mà sắc mặt đỏ bừng, nghe những lời tru tâm trong miệng ông, lảo đảo lùi về phía sau một bước, môi đều phát run, tia sáng trong mắt giống như biến mất, tràn đầy thất vọng cùng bất lực.
Cô trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng khàn giọng nói: "Ba, con sẽ tận lực hiểu ba, cho nên người sinh khí, người tức giận, con đều chịu đựng, là con đã làm mọi người khó xử. Nhưng yêu cầu duy nhất của con bây giờ là đừng làm tổn thương em ấy, tại sao người đều không làm được!"
Cuối cùng cô gần như cuồng loạn, Khúc Thịnh bị bộ dáng này của cô làm cho sửng sốt, ông há hốc miệng nhưng không biết nói gì, trong lòng chợt dâng lên cảm giác áy náy cùng tự trách. Từ câu từng chữ của Khúc Mặc Thương đều cứa vào tim ông, làm ông không thở nổi. Một lúc lâu sau giọng ông cũng trở nên mất tiếng, nói: "Mặc Thương, ba mẹ thật sự rất nợ con, những cái đó ta xin lỗi, con muốn làm ba không ngăn cản con, nhưng ta thực sự không thể chấp nhận hai đứa... đây là hố lửa a. Ta đã tìm kiếm rất nhiều trên mạng, có thể thấy những người đó nói họ tán thành, không phản đối. Nhưng vẫn có rất nhiều người người dùng từ ghê tởm hình dung quần thể này, thậm chí đối với quốc gia và xã hội, đó đều là đề tài mẫn cảm a."
Khúc Mặc Thương đứng trong phòng khách hồi lâu, khi Tiêu Vân Anh trở về, thấy cô như vậy, bà có chút ngẩn người: “Mặc Thương, ba con cùng con lại cãi nhau sao?”
Khúc Mặc Thương nhìn bà một cái, khóe môi lộ ra ý cười lạnh lẽo: "Tại sao con đã nguyện ý gánh chịu mọi hậu quả, hai người đều không chịu chấp nhận. Mẹ, con không biết chúng con ở bên nhau sẽ có bao nhiêu thống khổ, con chỉ biết hiện tại con đã rất thống khổ."
Căn nhà rộng lớn như vậy lại rất yên tĩnh, dì Hoàng đợi ngoài cửa rất lâu, cuối cùng cũng thở dài rời đi, bà không hiểu tại sao Khúc Mặc Thương lại thích Lâm Thanh Hàm, cũng cảm thấy không bình thường, nhưng bà biết cả hai đều là hài tử ngoan, Khúc Mặc Thương khó chịu mà bà cũng không dễ chịu.
Hiện tại Tiêu Vân Anh rõ ràng cảm thấy suy sụp cùng u ám trên người Khúc Mặc Thương còn trầm trọng hơn hôm qua, trở về phòng bà muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là hỏi Khúc Thịnh, "Ông đã làm cái gì?"
Trên mặt Khúc Thịnh tràn đầy mệt mỏi, nghe thấy câu hỏi của bà càng thêm trầm mặc, thật lâu sau, khàn giọng nói: "Tôi đi tìm Thanh Hàm, kêu nó rời khỏi Yến Kinh đến Hàm Thành, chia tay Mặc Thương."
Tiêu Vân Anh sửng sốt, sau đó nhíu mày: "Con bé đồng ý rồi?"
Khúc Thịnh gật gật đầu, nhưng Tiêu Vân Anh cũng không cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại là trong lòng bà có cảm giác không thể nói rõ, vừa đau lòng vừa chua xót, "Con bé thỏa hiệp dễ dàng như vậy sao?"
Khúc Thịnh nhắm mắt không trả lời, cả đêm trong đầu ông đều là bộ dáng nhẫn nhịn thống khổ của Lâm Thanh Hàm lúc trưa, còn có bộ dáng cuồng loạn lên án của Khúc Mặc Thương lúc tối, tới tới lui lui xé rách tâm ông, ông không biết mình có làm đúng hay không, nhưng quá do dự thiếu quyết đoán sẽ chỉ khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp.
Khúc Mặc Thương ngồi trong phòng hồi lâu, những lời của Khúc Thịng cứ văng vẳng bên tai cô: "Nó đã đồng ý chia tay với con, hai ngày nữa sẽ rời khỏi Yến Kinh."
"Tình yêu của hai đứa giống như tình yêu vụиɠ ŧяộʍ, bị người khác lấy uy hiếp ta, tống tiền ta!"
Trái tim cô như bị người nắm, đau đớn đến sắc mặt cô trắng bệch, không thở nổi. Kiên trì của Lâm Thanh Hàm chính là tự tin cùng dũng khí của cô, nếu nàng từ bỏ thì làm sao cô có thể cầm cự được. Nhưng cô không ngừng miên man suy nghĩ, trong lòng vừa oán hận nàng, vừa đau lòng đến lợi hại, có phải là ba cô nói với nàng như vậy không? Ngoài chuyện này ra, sao lại có thể làm nàng đồng ý chia tay.
Cô hiểu Lâm Thanh Hàm, tính bướng bỉnh của nàng cũng theo nàng thích mình, nàng có thể nhìn rõ chuyện này. Cô sợ Khúc Thịnh nói không lựa lời với nàng, thậm chí còn dùng thủ đoạn nào đó. Rời khỏi Yến Kinh, nàng muốn đi đâu?
Càng nghĩ càng bất an, cô nhìn thời gian trôi qua, sau đó đứng dậy mở tủ lấy quần áo, lại mở cửa sổ ra thì thấy bên ngoài yên tĩnh cùng tối tăm, nhưng khác với tối hôm trước, dưới ánh đèn yếu ớt trong phòng, cô nhìn thấy những bông tuyết không ngừng rơi.
Cô nhìn xung quanh, vốn dĩ điện thoại không có tín hiệu, hiện tại cũng không tìm được. Cô đã sống hai đời, càng đến mặt sau cô càng lạnh tĩnh, cô cảm thấy mình bị đánh giá thấp quá nhiều thứ. Đổi là đời trước, mối quan hệ của hai người bị phát hiện, Khúc Thịnh động thủ đánh cô, Khúc gia sẽ không có khả năng không gà bay chó sủa.
Cô cảm thấy mình đã sớm mất đi xúc động của tuổi trẻ, chuyện khác thường nhất mà cô đã làm chính là đáp ứng Lâm Thanh Hàm, cùng nàng ở bên nhau. Nhưng hiện tại cô có một ý niệm điên rồ, cô muốn gặp Lâm Thanh Hàm! Cô phải giáp mặt hỏi tại sao nàng lại đồng ý chia tay với cô, rời khỏi Yến Kinh.
Nghĩ đến lời nói của Khúc Thịnh, cô lại càng muốn đi, nghe những lời này cô còn không chịu được, hống chi là Lâm Thanh Hàm trước nay luôn yếu ớt nhạy cảm. Nghĩ đến việc Lâm Thanh Hàm phải chịu đựng tất cả những chuyện này, một mình ở trong ngôi nhà kia, cô càng cảm thấy càng đau lòng.
Từ ngày nhận mình đã thầm hạ quyết tâm sẽ đối tốt với nàng, cho nàng những gì tốt nhất, trước nay cô chưa từng cảm thấy đau lòng một người như vậy, phảng phất như định mệnh, đối với Lâm Thanh Hàm cô không có bất kỳ nguyên tắc nào.
Căn nhà khóa trái, có mã khóa ở bên ngoài, yêu cầu nhập mật khẩu, mật khẩu đã bị Khúc Thịnh thay đổi, đường duy nhất có thể ra ngoài là ban công của phòng trên lầu hai. Lầu hai không cao, nhưng cô không thể trực tiếp nhảy từ khoảng cách hơn ba mét. Sau khi tìm một tấm ga trải giường, buộc trên ban công, cuối cùng Khúc Mặc Thương trèo từ lầu hai xuống.
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Khúc Mặc Thương đã đặc biệt mặc quần áo dày vào một đêm tuyết rơi cũng không thể không giậm chân. Cô đi trên đường thật lâu, tuyết rơi trên mặt đất, không có điện thoại, cô chỉ có thể đi tới những con phố tương đối phồn hoa. Cũng may lúc này tuyết không lớn, chỉ có một lớp tuyết mỏng đọng lại ở ven đường, sau nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng bắt được một chiếc taxi.
Bên trong xe ấm hơn nhiều, làm Khúc Mặc Thương đang lạnh cóng không khỏi rùng mình. Tài xế nhìn cô, không khỏi thốt lên: "Ngày tuyết rơi sao cô về muộn như vậy? Không an toàn còn lạnh. Cũng may là cô đụng phải tôi, đêm nay tuyết rơi, xong việc nên về nhà."
Khúc Mặc Thương cảm kích nhìn tài xế, tới nơi liền nói cảm ơn hắn. Hành trình hai mươi phút cuối cùng cũng tới nơi, lúc này Khúc Mặc Thương nhìn lướt qua thời gian trên xe, đã mười giờ.
Đứng dưới tiểu khu của Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương siết chặt góc áo, cảm thấy có chút bất an nhưng lại rất kiên định. Cửa sổ lầu chín tối om, không một tia sáng, Lâm Thanh Hàm đang ngủ hay vẫn còn trong văn phòng? Cô không nghĩ nhiều, đứng ở dưới lầu mới nhớ ra mình không mang theo thứ gì trên người. Mỗi tòa nhà trong tiểu khu của Lâm Thanh Hàm đều có kiểm soát ra vào, ngày thường cửa đều mở, chỉ có ban đêm sẽ đóng lại, yêu cầu xoát thẻ ra vào.
Cô duối tay bấm chuông của biển số nhà tương ứng, nhưng bấm một hồi lâu vẫn không có ai đáp lại, việc này khiến tâm tình của Khúc Mặc Thương như chìm xuống đáy cốc. Lâm Thanh Hàm lúc này hiếm khi ngủ, sao nàng lại không nghe thấy? Là không nghe thấy, hay căn bả không có ở nhà.
Lâm Thanh Hàm và Chu Tư Cầm xảy ra mâu thuẫn, công khai dỗi nàng, lúc này nàng không có khả năng trở về Khổng gia, vậy nàng đã đi đâu? Một suy đoán không tốt lập tức ập đến trong đầu Khúc Mặc Thương, chẳng lẽ hôm nay nàng rời khỏi Yến Kinh? Bỗng nhiên lắc đầu, Khúc Mặc Thương cưỡng bách chính mình phải đánh gãy suy nghĩ này, nhanh chóng bấm chuông nhiều lần, nhưng vẫn là một mảnh an tĩnh.
Tay cô đông lạng đến đỏ bừng, buông tay đều đã không thể nắm lại. Hơi nóng phả ra từ miệng cô dày đặc đến nỗi ngay cả khi trong bóng tối cô cũng có thể thấy được, cô đứng bất động ở cửa, nhìn chằm chằm vào dãy số.
Đèn trên lầu lần lượt mờ đi, không ít người đã kéo rèm, tắt đèn chuẩn bị nghỉ ngơi. Khúc Mặc Thương ngẩng đầu nhìn đèn của tòa nhà lần lượt tắt, cùng phòng ngủ của Lâm Thang Hàm chìm vào bóng tối.
Những bông tuyết rơi trên mặt cô nhanh chóng tan chảy. Khúc Thịnh đã nhìn rất lâu, không biết trong lòng là tư vị gì. Những bông tuyết đã phủ kín mặt đất của tiểu khu thành một màu trắng xóa, những ngọn đèn đường mờ mờ đổ bóng trên mặt đất, xung quanh yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Mà mặt cô đã đông cứng đến không có cảm giác, nhưng thứ lạnh hơn chính là trái tim của Khúc Mặc Thương, kỳ thực không có gì cả, cô không thể xác định điều gì, nhưng giờ khắc này đây là lần đầu tiên cô sinh ra ảo giác mình đã bị thế giới này vứt bỏ. Giống như ngày cô trọng sinh, nếu như không gặp Lâm Thanh Hàm, cô còn không biết mình sẽ hoảng hốt bao lâu.
Tuyết vẫn lặng lẽ rơi, chẳng mấy chốc tuyết đã rơi một lớp trắng xóa ở trên người Khúc Mặc Thương, cô vẫn lặng lẽ đứng dưới lầu, cô rất mệt, chỉ muốn lặng lẽ chờ đợi.
Bên kia cuối cùng Lâm Thanh Hàm cũng đã được Xa Giai Di thuyết phục rời đi, trời đang đổ tuyết, Lâm Thanh Hàm uống rượu không thể lái xe. Mặc dù trông rất tỉnh táo nhưng nàng đã uống quá nhiều, Xa Giai Di không yên tâm nàng ở nhà một mình, muốn trực tiếp đưa nàng về nhà mình, nhưng Lâm Thanh Hàm nhất quyết muốn trở về.
Xa Giai Di không lay chuyển được nàng, thở dài: “Tuyết càng ngày càng lớn, về nhà cậu thì tới không thể về nhà được.”
Lâm Thanh Hàm ngồi ở ghế phó lái, tựa vào tấm kính lạnh giá của xe: "Vậy tôi ngủ một mình, cậu có thể ngủ phòng cho khách."
Sau khi lái xe tới nhà, Lâm Thanh Hàm xuống xe, cả người run lên vì lạnh, nàng lắc lắc đầu, men say cũng tỉnh lại rất nhiều. Khi hai người đi đến trước tòa nhà đơn của Lâm Thanh Hàm, Xa Giai Di thấp giọng kêu lên: “Sao có người lại ngồi xổm ở đó vậy, trong thời tiết lạnh giá như thế không chết cóng mới lạ.”
Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu, cau mày, tuyết lớn như vậy sao không về nhà, chẳng lẽ uống quá nhiều ngủ quên? Nếu ở lại đây sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng, nàng không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng không thể bỏ qua chuyện có liên quan đến mạng người.
Nhưng càng đến gần nàng càng cảm thấy càng quen thuộc, ở phía sau chạy như điên đi qua nhìn người vùi đầu ngồi xổm vùi đầu trên tuyết, tay nàng đều run lên, nước mắt trực tiếp trào ra khóe mắt. Hoảng loạn đưa tay ra vỗ tuyết trên người cô, Lâm Thanh Hàm nâng mặt cô lên, suýt chút nữa đã hỏng mất.
Nàng vươn tay nắm chặt hai tay Khúc Mặc Thương, giống như nắm hai khối băng, trực tiếp quỳ xuống trong tuyết ôm lấy Khúc Mặc Thương, dùng sức xoa bóp hai bàn tay đã đông cứng của cô, vừa khóc vừa mắng: "Chị điên rồi sao? Tuyết rơi lớn như vậy lại ngồi xổm ở nơi này. Chị muốn chết sao, Khúc Mặc Thương, Mặc Thương, chị nhìn em, nghe thấy em gọi không, mở mắt ra, nhìn em, nhìn em đi."
Ý thức của Khúc Mặc Thương vẫn còn tương đối rõ ràng, nhưng cô lạnh đến mức không có ý thức. Bị người dùng sức chà xát tay mà cô lại không có cảm giác gì, nhưng bên tai còn có người không ngừng gọi cô. Cô chật vật mở mắt ra, bông tuyết dính trên lông mi, tầm mắt có chút mờ mịt, cố gắng nhìn, lại nhắm mắt nói: “Chị tưởng em đã đi rồi.”
Lâm Thanh Hàm nức nở: “Đồ hỗn đản, đồ ngốc, hỗn đản.”
Tim Xa Giai Di đột nhiên co thắt lại, vội vàng chạy tới. Mà Lâm Thanh Hàm đang hoang mang lo sợ, trực tiếp cởϊ áσ quấn lấy Khúc Mặc Thương, ôm người muốn nhanh chóng chạy đi.
Khúc Mặc Thương không biết mình đã ngồi xổm bao lâu, hai chân không có tri giác, Lâm Thanh Hàm căn bản không kéo được cô, cho nên cùng cô ngồi ở dưới đất.
Xa Giai Di vội vàng chạy tới hỗ trơ, mở cửa, Lâm Thanh Hàm nhanh chóng cởϊ áσ khoác của Khúc Mặc Thương ra, ấn bàn tay lạnh như băng của cô vào trong ngực mình, lại ôm chặt lấy cô. Khúc Mặc Thương gần như chết cóng, chỉ có thể quăng quật theo Lâm Thanh Hàm, Xa Giai Di thấy cô không nhúc nhích, sợ tới mức sắc mặt tái mét, nàng luống cuống tay chân quấn áo quanh người hai người rồi vội vàng gọi 120.
Lâm Thanh Hàm có cảm giác mình đang ôm một khối băng, khi tay Khúc Mặc Thương dán vào ngực mình cũng không có chút nhiệt độ, thậm chí khi Khúc Mặc Thương vùi vào cổ nàng, nàng cũng không cảm nhận được nhiệt khí thở ra. Nàng ôm chặt Khúc Mặc Thương, đôi mắt đỏ hoe nhìn số thang máy thay đổi từng chút, nàng sắp phát điên rồi.
Khi con số trong thang máy lên đến 8, Lâm Thanh Hàm kêu lên: “Mặc Thương, chị trả lời em một chút, chị trả lời em một chút, tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy a.”
Trong thang máy có sưởi, cộng với nhiệt độ cơ thể của Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương cảm thấy có nhiệt độ bắt đầu run rẩy. “Chị… Không… Không sao, đừng, đừng khóc.” Hàm răng Khúc Mặc Thương không ngừng run rẩy, nói chuyện cũng không rõ ràng, nhưng trong lòng cô rất vui, hiện tại cô mới cảm thấy mình giống như lại ở trong thế giới này một lần nữa, chân thật mà ấm áp.
Nghe thấy tiếng lập cập bên tai, cùng động tác không tự chủ mà run rẩy, Lâm Thanh Hàm cảm thấy mình sống lại rồi.
Sau khi cửa mở ra, Lâm Thanh Hàm trực tiếp cởϊ qυầи áo, ôm Khúc Mặc Thương đá văng cửa phòng ngủ: “Giai Di, mau chuẩn bị nước nóng, không… nước ấm, nước ấm.”
Sau khi nàng nói xong cũng không quản Xa Giai Xi còn ở đó hay không, nàng nhanh chóng cởϊ qυầи áo của Khúc Mặc Thương, bật điều hòa, lập tức lấy chăn bông trong tủ ra, nàng chỉ mặc bộ quần áo bó sát chui vào chăn, gắt gao ôm Khúc Mặc Thương vào trong ngực.
Cái lạnh băng cùng hàn ý dọc theo da thịt Khúc Mặc Thương truyền đến trên người Lâm Thanh Hàm, làm nàng trực tiếp cắn môi chảy ra máu. Nàng xoa bóp cơ thể cho Khúc Mặc Thương, rơi nước mắt, nàng thực sự hối hận đến chết rồi.