Khúc Mặc Thương nhướng mày: "Cư nhiên chỉ nhớ kem thôi, hiện tại không muốn gặp tôi sao?"
Lâm Thanh Hàm vội vàng lắc đầu: "Muốn!" Câu trả lời vừa gấp vừa nhanh, nói xong lại cảm thấy quá lộ liễu, sau đó mặt lại đỏ bừng.
Khúc Mặc Thương trong lòng vui sướng, cười nhìn chung quanh, mặt mày có chút giảo hoạt: "Chúng ta đi qua bên kia đi, nếu không sẽ bị người nhìn thấy, chỉ sợ cậu gặp phiền toái."
Tiêu Vân Anh nhìn hai cô gái nhỏ trộm đi đến khu ăn uống, lắc đầu cười.
Chung quanh không có ai, bên cạnh lại là Khúc Mặc Thương, lúc này Lâm Thanh Hàm mới mang theo ý cười, hai người tránh ở một bên ăn một ít điểm tâm, nhẹ giọng nói: "Không cắt bánh kem sao?"
Lâm Thanh Hàm liếc nhìn, "Đại khái là dùng để xem."
Khúc Mặc Thương nhìn xung quanh, tìm được một khối bánh mousse, cầm lấy thìa đào một miếng, đưa tới miệng Lâm Thanh Hàm: "Này, ăn một miếng đi."
Lâm Thanh Hàm sửng sốt, sau đó há miệng cắn bánh, bánh vào miệng lập tức tan ra, có chút tương tự như vị bánh pudding, mang theo một cỗ vị sữa, ngọt tan giữa môi răng cũng thấm vào tim.
Hai người đang ăn ở đây, hình như có người bên kia tìm Lâm Thanh Hàm, nàng nhíu mày, có chút nặng nề, đang định nói gì thì đột nhiên bị người lôi kéo đi tới một cánh cửa nhỏ.
"Mặc Thương?"
"Hôm nay là sinh nhật của cậu, vui vẻ mới là điều quan trọng nhất. Tạm thời trốn một lúc, ba cậu còn chưa nói xong đâu."
Hai người tìm được một phòng nghỉ bên ngoài, bên trong có gian thay đồ, bên ngoài là gian sô pha, rất yên tĩnh.
Gian thay đồ cũng khá rộng rãi, có treo rèm, Khúc Mặc Thương đóng cửa nghiêng người về phía Lâm Thanh Hàm, nói: "Trước đó có nói hôm sau sẽ tặng quà cho cậu, nhưng nghĩ hôm nay là sinh nhật, hôm nay đưa càng tốt. Cho nên mang tới đây cho cậu."
Trong mắt Lâm Thanh Hàm có tia kinh hỉ: "Là quà gì?"
Không biết tay Khúc Mặc Thương đã giấu ở phía sau từ khi nào, ý cười vui vẻ: "Trước tiên cậu nhắm mắt lại, đưa tay ra."
Lâm Thanh Hàm nhìn cô một cái, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt đưa tay ra, lông mi dài khẽ run rẩy, ngoan ngoãn đáng yêu.
Khúc Mặc Thương mở hộp ra, bên trong có một mặt dây chuyền bằng ngọc, dây màu bạc, hình dáng ngọc rất đẹp, nhìn giống như giọt nước lộ ra thủy nhuận. Học sinh ở trường không được phép đeo trang sức, thứ duy nhất có thể mang theo là loại trang sức này.
Cảm xúc hơi mát lạnh rơi vào lòng bàn tay, Lâm Thanh Hàm nhíu mày, cuối cùng mở mắt nhìn thấy mặt dây chuyền bằng ngọc trên lòng bàn tay, kinh ngạc cảm thấy không ổn: "Cái này quá đắt, tôi không thể nhận."
Khúc Mặc Thương lắc đầu: "Tôi biết cậu sẽ nói như vậy, cho nên mặc dù ngọc này nhìn đẹp nhưng không đắt, dây chuyền cũng là bạc bình thường. Cái này cũng có thể đeo đến trường, về sau cái này cũng không còn phù hợp với thân phận của cậu nữa."
Lâm Thanh Hàm mím môi: "Ai nói, tôi sẽ luôn đeo."
Khúc Mặc Thương nhìn nàng đột nhiên có chút trẻ con, không khỏi bật cười: "Tới đây, tôi đeo cho cậu."
Cô vén tóc nàng qua một bên, cúi người đeo cho nàng, Khúc Mặc Thương dựa gần, một cỗ mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể cô xộc vào mũi Lâm Thanh Hàm, khiến tim nàng loạn nhịp vài cái.
Ngọc xanh biếc rơi trên da thịt trắng nõn, dây chuyền bạc từ sau cổ trượt qua xương quai xanh, nhỏ nhắn tinh xảo, làm cho xương quai xanh càng thêm sáng, quả thực rất hợp.
"Rất đẹp, tự mình nhìn đi." Khúc Mặc Thương mang nàng vào gian thay đồ để soi gương. Quả thực rất đẹp, sau khi ánh mắt Lâm Thanh Hàm dừng trên sợi dây chuyền liền khóa trên mặt người đứng phía sau, nàng cảm thấy mình sinh bệnh.
Khúc Mặc Thương đang định mở miệng thì cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra, tiếng bước chân đi vào có chút dồn dập, hai người còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng cửa bị khóa trái.
"Phó Thư Nghiên, rốt cuộc chị muốn làm gì... ưʍ..."
Phòng thay đồ và phòng khách chỉ cách một tấm rèm. Khi Lâm Thanh Hàm cùng Khúc Mặc Thương đi vào có kéo lại một chút, giờ phút này hai người đứng trước gương, vừa lúc bị che bên trong.
Hai người kia căn bản không cho các nàng có thời gian phản ứng, trong đó có nữ nhân mặc tây trang màu xanh ngọc đã trực tiếp đè nữ nhân dung nhan diễm lệ thân thể vũ mị lên tường, trực tiếp hôn lên.
Khúc Mặc Thương ngây ngẩn cả người, Lâm Thanh Hàm càng trợn to hai mắt, trong lúc nhất thời hai người sững sờ tại chỗ, nhìn hai nữ nhân diễm lệ hôn nồng nhiệt.
Nói là hôn nồng nhiệt, kỳ thực là nữ nhân vũ mị không ngừng giãy giụa, hai người hôn trong chốc lát, cuối cùng nàng mới đẩy nữ nhân đang hôn mình ra: "Phó Thư Nghiên, chị đủ rồi!"
Ánh mắt Khúc Mặc Thương trầm xuống, Phó Thư Nghiên, giám đốc thiết kế của SY? Người này Khúc Mặc Thương xem như rất quen thuộc. Đời trước Phó Thư Nghiên chính là thiên tài trong ngành thời trang, những thương hiệu trang sức do cô thiết kế đều được trong toàn bộ giới thời trang săn đón. Cô tốt nghiệp học viện Thiết kế Simlington ở Quốc gia A, lão sư của cô là bậc thầy thiết kế nổi tiếng thế giới, James Cullen. Sau khi tốt nghiệp, cô theo đạo sư học tập mấy năm, sau đó được SY thuê với mức lương cao, làm giám đốc thiết kế của SY ở thị trường Trung Quốc.
Cô không nghĩ tới nữ nhân thoạt nhìn ít nói, khí chất lạnh lùng tương tự như Lâm Thanh Hàm, thế mà lại trong bữa tiệc cùng một nữ nhân...
Phó Thư Nghiên buông nàng ra, hơi trấn tĩnh hô hấp, đôi mắt lạnh lùng không chớp mà nhìn nữ nhân trước mặt.
Nữ nhân sửa lại mái tóc rối loạn, đạm thanh nói: "Chúng ta không có quan hệ gì nữa, chị cũng không còn là kim chủ của tôi, Phó Thư Nghiên."
"Phải không? Vậy hiện tại là cái gì?" Phó Thư Nghiên vòng tay qua eo nàng, chậm rãi vuốt ve, ngữ khí có chút khàn.
"Chị đừng có quá phận!" Nữ nhân mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm Phó Thư Nghiên.
"Cố Nguyễn, em nợ tôi còn không rõ, cũng đừng nghĩ sẽ thanh toán xong." Cô thấp giọng nói, cúi người hôn lên. Nữ nhân tên Cố Nguyễn giống như thừa nhận số phận, nhắm mắt tùy ý người kia không ngừng đốt lửa ở trên người mình.
Chừng mực càng lúc càng lớn, trong phòng nghỉ truyền đến tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, khí tức hừng hực, tất cả đều lên men.
Lâm Thanh Hàm đầu tiên là phát ngốc, sau đó là kinh ngạc, nhưng nhìn một màn trước mặt này càng thêm hương diễm, những suy nghĩ trong đáy lòng nàng không ngừng trào ra. Giữa nữ nhân với nữ nhân không chỉ có thể yêu thích nhau, mà còn có thể... nàng đã học cao trung, có chút chuyện mờ mịt đã biết một ít, nhưng gặp phải loại tình huống này thật sự quá xấu hổ, đặc biệt là giờ phút này Khúc Mặc Thương còn ở phía sau nàng.
Khúc Mặc Thương từ kinh ngạc lấy lại tinh thần, phát hiện Lâm Thanh Hàm trước mặt đã mặt đỏ tai hồng, trong lòng lập tức thầm oán trách Phó Thư Nghiên quá làm càn, còn để vị thành niên nhìn thấy loại chuyện này. Nhưng lúc này bị phát hiện sẽ càng xấu hổ hơn, hai người chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy. Trong mắt cô, Lâm Thanh Hàm là hài tử, nhưng hai người cùng nhau gặp phải loại tình huống này, Khúc Mặc Thương chỉ qua một lần yêu đương cũng đỏ mặt, dứt khoát đưa tay ra che mắt Lâm Thanh Hàm.
Vốn dĩ Lâm Thanh Hàm đã xấu hổ đến mức không biết phải làm sao đã phản ứng lại, đột nhiên hai mắt tối sầm, đôi tay mềm mại che mắt mình, thanh âm bên tai càng thêm rõ ràng. Khi dây dưa hôn môi phát ra tiếng nước ái muội, tiếng rêи ɾỉ cùng thở dốc, động tĩnh khi quần áo không ngừng cọ xát ngày càng rõ ràng.
Khúc Mặc Thương nghe thấy động tĩnh bên tai càng ngày càng ái muội, cả người không khỏi nóng lên, huống chi là Lâm Thanh Hàm đang bị cô che mắt. Khúc Mặc Thương có thể cảm nhận được mặt Lâm Thanh Hàm càng ngày càng nóng, hai người dựa gần, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập hỗn loạn, loại ái muội này giống như chảy xuôi giữa hai người, đặc biệt là khi tiếng rêи ɾỉ lâu dài kia tràn tới càng trở nên kịch liệt hơn.
Khúc Mặc Thương cắn răng quay đầu đi, thần sắc nỗ lực giữ bình tĩnh, nhưng hai người đều buộc phải nghe một hồi sóng đông cung, trên mặt cũng không khỏi ửng hồng.
Phó Thư Nghiên phủ ở trên người Cố Nguyễn, thở hổn hển, lẩm bẩm nói: "Em vẫn có cảm giác, không phải sao?"
Ánh mắt Cố Nguyễn có chút mê ly, nhưng nàng đã sớm thanh tỉnh lại, nhìn Phó Thư Nghiên, có chút trào phúng nói: "Rốt cuộc làm nhiều lần như vậy, đã rất quen thuộc không phải sao? Nếu Phó tiểu thư phát tiết đủ rồi, có thể cho tôi rời đi chưa?"
Phó Thư Nghiên nghe xong, siết chặt ngón tay, cúi đầu một lúc mới khôi phục bộ dáng quạnh quẽ, giúp Cố Nguyễn mặc lại lễ phục. Nhìn nữ nhân vừa rồi còn mị hoặc đến làm cô say mê mang mặt vô biểu tình mà rời đi. Cô đưa tay lên che mặt, ngón tay lướt qua hai mắt, sửa sang quần áo rồi đi ra ngoài.
Rốt cuộc đã rời đi, hai người đang nín thở liền đồng thời nhẹ nhàng thở ra, trong toàn bộ phòng thay quần áo chỉ có tiếng hô hấp của hai người.
Khúc Mặc Thương nhanh chóng buông tay nàng ra, cúi đầu ho nhẹ, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, nói thật sống nhiều năm như vậy trước nay cô chưa bao giờ xấu hổ như thế này.
Mà bên kia, Lâm Thanh Hàm mặt đỏ như máu, ánh mắt cũng không dám đối diện với Khúc Mặc Thương.
Khúc Mặc Thương nhìn nàng một cái, sau đó nhíu mày, tuổi này đúng là giai đoạn phát dục của thanh thiếu niên, những chuyện này đều còn mơ hồ, nếu cứ mặc kệ như vậy, e rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đến Lâm Thanh Hàm. Cô suy tư một hồi, lại hắng giọng nói: "Vừa rồi, cậu có nhìn thấy không?"
Hai mắt Lâm Thanh Hàm ươn ướt, chấn kinh ngẩng đầu lên, sau đó đỏ mặt gật đầu.
"Tuy... tuy rằng đây là loại tình huống không tốt, nhưng loại chuyện này vốn là chuyện bình thường giữa tình nhân, cậu cũng không cần nghĩ nhiều, chẳng qua là ngoài ý muốn mà thôi. Hơn nữa, cậu còn nhỏ, còn có một số chuyện cần tìm hiểu trước, nhưng chưa tới thời điểm nếm thử. Cho dù sau này cậu có người mình thích thì cũng phải học cách bảo vệ bản thân, không thể dễ dàng đến liền phát sinh loại quan hệ như vừa rồi."
Lâm Thanh Hàm không nghĩ tới Khúc Mặc Thương sẽ nói với nàng chuyện này, nàng thử thăm dò hỏi: "Vậy... hai nữ nhân... cũng có thể ở bên nhau sao?"
Khúc Mặc Thương dừng một chút, nói: "Ở Trung Quốc, thậm chí là thế giới, đều có một bộ phận người yêu thích người cùng giới tính. Hai nữ nhân hai nam nhân không phải là không thể, nhưng bởi vì thế tục cùng truyền thống nên tình yêu của bọn họ rất khó được công nhận, thậm chí còn không được người tiếp thu. Nhưng đó là vô tội, cậu cũng không cần quá để ý đến bọn họ, hiểu không?"
"Hiểu." Lâm Thanh Hàm nghiêm túc gật đầu, thần sắc có chút nghiêm trọng, nhưng khi đi ra ngoài liền nhìn thấy sô pha bị cọ đến lộn xộn, hai người đứng đắn được phổ cập khoa học cùng nhau mặt đỏ tai hồng đi ra ngoài.
Khổng gia bên ngoài tìm Lâm Thanh Hàm cả ngày, khi nhìn thấy Lâm Thanh Hàm thì sắc mặc Khổng Ích Tường rất khó coi, trầm giọng nói: "Chạy loạn cái gì, hôm nay con là nhân vật chính, sao lại không có chút quy củ thể thống gì vậy."
Nhiệt độ còn sót lại bị lời nói của hắn hoàn toàn xua tan, sắc mặt Lâm Thanh Hàm thanh lãnh: "Có chút không thoải mái."
Lần này Khổng Ích Tường mời Hoa kiều Lục Chấn Thanh từ Hoa Kỳ trở về, đã phát triển ở Hoa Kỳ rất tốt, mục đích trở về lần này là đại diện cho trụ sở chính thăm dò thị trường ở Trung Quốc, hơn nữa đã bắt đầu có chỗ đứng. Có thể nói đây là một đối tác tốt để mở ra thị trường nước ngoài, gần đây Cảnh Thái và Thiên Thịnh đều đang nói chuyện hợp tác với Lục Chấn Thanh.
Hắn có một đứa con duy nhất đang học ở Mỹ, vừa mới vào đại học, trước đó nói đùa có nhắc đến Lâm Thanh Hàm, nói xem có thể kết thông gia hay không. Mặc dù đó chỉ là nói đùa nhưng trước tiên để Lâm Thanh Hàm nhận thức một chút, có hảo cảm là tốt, kết quả là không tìm được người, làm hắn rất cáu kỉnh.
Khổng Ích Tường cau mày, nhìn bộ dáng nàng như vậy, hắn không khỏi tức giận nói: "Đừng bày ra sắc mặt đó với ta ở nơi này, nếu sau này muốn tiếp quản sự nghiệp của ta, trước hết ngươi phải học cách đối nhân xử thế, thật không biết mẹ ngươi dạy con như thế nào!"
Hắn nói xong liền cầm ly xoay người nói chuyện phiếm với nam nhân cách đó không xa, Lâm Thanh Hàm cắn răng nhìn Khổng Ích Tường đang nói chuyện vui vẻ với người khác, hít một hơi bình tĩnh lại tâm tình.
Nhưng mà, cho đến kết thúc cũng không có cơ hội được ở một chỗ với Khúc Mặc Thương, chuyện này khiến Lâm Thanh Hàm cảm thấy nhẹ nhõm, lại có chút mất mát.
Bữa tiệc kéo dài đến tận 3 giờ chiều, lúc này Lâm Thanh Hàm không biết sau khi trở về Khổng gia sẽ phải đối mặt với một trận chỉ trích, hơn nữa lại một lần nữa thay đổi cuộc đời nàng, cũng khiến nàng hiểu rằng người không đủ mạnh liền không có đủ tư cách có được hạnh phúc, ít nhất đối với nàng mà nói là cái dạng này.