Xuất phát từ sự rụt rè, Khương Gia Di cắn răng gật đầu, sau đó thì thào nói: “Đi vào”.
“Vậy thì, hy vọng em không phiền khi phục vụ món khai vị trước bữa tối”. Chu Tự Thâm ghé môi sát bên tai cô. Sau khi nói nhỏ, anh nhẹ nhàng cắn lên vành tai sưng tấy và đỏ ửng của cô giống như cắn một miếng thạch lựu hay một quả anh đào.
Vành tai giống như bị tắm rượu, từng ngụm cắn xuống khiến người ta hôn mê phát sốt, chỉ cần một tia lửa nhỏ là có thể nhanh chóng bốc cháy, căn bản không thể kiềm chế.
“Tại sao lại đến cuộc hẹn?” Suy nghĩ của cô trở nên chậm chạp, Chu Tự Thâm đột nhiên hỏi.
Khương Gia Di hơi sững sờ, cô chớp mắt phản ứng nhưng không hiểu vì sao anh lại hỏi vào lúc này, rất có một loại ý tứ xong chuyện sẽ tính sổ một lượt.
Cô há miệng, một lát sau môi cô chợt khép lại. Nếu cô đã lựa chọn đến cuộc hẹn, tất nhiên là vì muốn đến. Có thể là do thái độ khó đoán của anh khiến cô cảm thấy không thoải mái, cũng có thể là do buổi tọa đàm hôm nay…
Anh quá hấp dẫn chói lóa đối với cô, cô không thể từ bỏ sự phấn khích và vui sướng khi nắm giữ một bí mật độc nhất vô nhị.
Đây có thể không phải là một mô tả chính xác, nhưng khi cô đến cuộc hẹn tối nay, cô có tâm trạng gấp rút tranh giành một món đồ giới hạn vào phút chót.
Nếu như không đi, nhất định cô sẽ hối hận.
Vì vậy khi ở trong phòng đạo cụ, cô không từ chối lời đề nghị của Chu Tự Thâm, chỉ là cũng không đồng ý với anh.
Chu Tự Thâm đè gáy cô hôn mạnh hơn, hơi thở có chút rối loạn, nhưng anh miễn cưỡng bình tĩnh lùi lại.
Nhìn tư thế này, anh đang cố ý chờ đợi câu trả lời.
Khương Gia Di không thể chịu được ánh mắt quá tập trung áp chế của anh, chỉ đành nói: “Cũng giống như lần trước”.
“Giống?” Anh nhắc lại.
Cô không hiểu anh muốn nói gì, vừa lặng lẽ gật đầu vừa bình tĩnh hít thở.
Tuy nhiên, hơi thở và nhịp tim chưa kịp bình tĩnh thì Chu Tự Thâm lại hôn xuống.
Khương Gia Di không biết những người khác duy trì mối quan hệ kiểu này như thế nào, nhưng cô bạn Trần Thiện đã rất “kinh nghiệm” nói với cô rằng hiếm khi có người thích hôn người khác nhiều như vậy.
Anh là một ngoại lệ.
Ngay sau đó, suy nghĩ của cô bị phân tán bởi chính một nụ hôn như thế.
Vừa rồi anh có vẻ thể hiện lòng thương xót, dùng sự dịu dàng nhẫn nại cho cô thời gian thích nghi nhưng giờ đây rõ ràng nụ hôn không khống chế được nữa, thậm chí còn có phần kịch liệt.
Vừa hôn, anh vừa vòng tay qua eo, dễ dàng ôm cô đặt xuống bàn đưa lưng về phía mình.
Khương Gia Di theo bản năng thò hai tay chống đỡ ổn định thân mình, đá cẩm thạch cứng rắn lạnh đến mức kích thích, hai chân cô không chịu được nhiệt độ vừa chạm vào mà đầu gối đã cảm thấy hơi đau.
“Lạnh…”, Cô lẩm bẩm.
“Chỗ nào lạnh?”
Khương Gia Di ngoan ngoãn trả lời: “Đầu gối”.
Người phía sau không nói một lời, nhưng lòng bàn tay ấm áp sạch sẽ bỗng phủ lên đầu gối lạnh lẽo, cô bất giác rùng mình khi cảm giác ớn lạnh trên da thịt bị xua tan.
Cô quay lưng về phía Chu Tự Thâm vì vậy cô không thể nhìn thấy biểu hiện của anh, cũng không thể nhìn thấy rõ ràng cảm xúc của anh lúc này.
Chu Tự Thâm dùng tay trái ôm má cô, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô, nhưng ánh mắt anh lại đờ đẫn ở một nơi nào đó không có tiêu điểm, đáy mắt dần dần mờ đi.
Cuộc nói chuyện với Chu Lâm hôm qua lại lần nữa hiện lên bên tai.
Nói vài câu qua điện thoại, anh chủ động nhắc đến sinh nhật, hỏi Chu Lâm định mời ai đến dự tiệc. Khi người bên kia nhắc đến một cái tên nào đó, cậu còn hỏi anh có nhớ không.
– Chú út, chắc chú vẫn nhớ cậu ấy phải không? Năm ngoái có một lần chú đến Học viện Quản lý Kinh tế, cháu còn nhờ chú cho cậu ấy đi nhờ một đoạn đường.
– Vậy sao, không nhớ rõ. Cháu muốn mời cô ấy?
– Đương nhiên, sau này có dịp gặp mặt, cháu muốn giới thiệu mọi người quen biết một chút, cháu thấy bạn ấy khá thích bài giảng của chú, nhưng mà hình như bạn ấy không còn nhớ rõ chú nữa.
Không nhớ rõ?
Giờ phút này, cô gái nhỏ không nhớ rõ anh mà thiếu niên vừa nhắc đến lại đang ở trong lòng anh, đón nhận nụ hôn của anh.
Vì vậy, không cần phải nhắc đi nhắc lại rằng anh là người đến sau, chính nhờ đứa cháu ngoan của mình nên anh mới có thể quen được cô.
Nghĩ đến đây, Chu Tự Thâm kéo cằm cô gái nhỏ trong vòng tay, anh cắn chặt môi dưới của cô không thương tiếc, hôn cô như bù đắp những ngày tháng trống rỗng. Chờ cô được trấn an, anh lại cắn một miếng trêu chọc, thoải mái khống chế cảm xúc và nhận thức của cô hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi anh không còn duy trì được nhịp thở đều đặn, cũng mất đi nhịp điệu trêu ghẹo và sự kiên nhẫn, chỉ biết càng hôn càng mê đắm.
Vào một khoảnh khắc nhất định, Khương Gia Di lặng lẽ mở mắt, trong tầm mắt chỉ có người đàn ông đang ở gần trong gang tấc.
Anh rũ mắt chăm chú hôn nhưng đột nhiên ngước mắt lên như cảm nhận được giây phút cô mở mắt ra, ánh mắt tối sầm xông thẳng vào trái tim cô.
Đột nhiên, nhịp tim cô lỡ nhịp.
Chu Tự Thâm buông lỏng tay, không còn ôm má và cằm của cô, anh vén mái tóc dài của cô để chừa một vị trí hôn sau vành tai.
Đây lại là một cảm thụ khác.
Bọn họ đều ăn mặc chỉnh tề, áo khoác của cô vẫn mặc trên người, anh thậm chí còn chưa cởi nút tay áo, chiếc quần tây của anh khá thẳng không có nếp nhăn, chỉ có chiếc túi cô để rơi trên sàn không ai quan tâm.
Bầu không khí im lặng trong chớp mắt, Chu Tự Thâm cố ý thấp giọng hỏi cô: “Sao em không nói?”
Giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái của anh giống như mảnh giấy phủ lên bị ngọn lửa thiêu đốt, chỉ còn lại vẻ lung lay sắp đổ.
“Không…” Hai má Khương Gia Di đỏ bừng, giọng nói nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy, nhanh chóng lắc đầu im bặt một lần nữa.
Anh không quan tâm, bàn tay ôm eo cô từ từ siết chặt.
Xét cho cùng, câu trả lời của cô không quan trọng đối với anh, dường như anh chỉ muốn dùng cách này để khiến cô nhận ra rằng phòng tuyến của mình đã hoàn toàn sụp đổ.
“Uống nước không?” Chu Tự Thâm như đã tìm thấy niềm vui, thích thú nhéo lỗ tai thúc giục cô trả lời.
Khương Gia Di rất khó hiểu, đầu óc nóng lên khiến cô không thể nghĩ thông suốt, không hiểu rốt cuộc anh có dụng ý gì khi truy hỏi vấn đề đó vào lúc này: “Không uống”.
Tuy nhiên, anh vờ như không nghe thấy, một tay nhấc chiếc cốc trong khay, đổ đầy bảy tám phần. So với chiếc cằm căng cứng của anh thì động tác rót nước dứt khoát này lại chẳng mấy tương đồng.
“Uống đi”.
Cốc nước được đẩy tới trước mặt, Khương Gia Di bị ép đưa tay nắm lấy, hai tay run rẩy tạo nên những gợn sóng dập dềnh trên mặt nước.
Mặt khác, cô nắm chặt cánh tay đang siết eo mình, lo lắng mấp máy khóe môi nhưng không phát ra âm thanh.
Cho đến khi cốc nước đập mạnh vào bàn, tiếng động vừa đủ để che đậy một tiếng kinh hô của cô.
Mặc dù chiếc cốc không bị đổ nhưng có rất nhiều nước bắn ra, cô mất thăng bằng đè tay lên đó, cả bàn tay bỗng nhiên ướt đẫm.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Chu Tự Thâm cười khẽ, giọng nói vương chút trầm khàn, “Người em có bị ướt không?”
Khương Gia Di không thể chịu đựng được giọng điệu xấu xa thản nhiên của anh, cô bất lực giơ tay lên nhìn những giọt nước chảy xuống dọc theo cổ tay mình. Cả người lạnh ngắt bởi mặt bàn đá cẩm thạch, hàng lông mi nhẹ nhàng run run: “… Tay, chạm vào nước bị ướt”.
“Tôi cũng vậy”. Trên mép bàn, bàn tay anh cũng lấm tấm nước, “Phải lấy giấy lau khô mới được”.
Lời còn chưa dứt, Chu Tự Thâm ôm cô quay về phía anh. Anh cúi đầu im lặng hôn cô thật mạnh, nước từ trong cốc bắn ra rồi lặng lẽ rải trên bàn, khăn giấy vương vãi một bên không ai quan tâm.
Khương Gia Di khẽ run lên, chỉ có thể đưa tay lên ôm gáy anh. Trong dòng suy nghĩ hỗn độn, cô chợt nhận ra một chút căng thẳng và u ám từ câu “Tôi cũng vậy” của anh.
Cô giống như một sợi dây cung căng chặt, còn anh là thợ săn giỏi điều khiển cung tên.
“Mở mắt ra, nhìn tôi”.
Khương Gia Di run rẩy nâng hàng lông mi, màu hổ phách trong tròng mắt giống như một loại nhựa thông mềm mại, một cái nhìn thoáng qua có thể bẫy người ta rơi xuống đầm lầy nhầy nhụa.
Nốt ruồi có kích thước như kim châm bên sống mũi rất đáng yêu.
Chu Tự Thâm sờ soạng đôi lông mi đang đọng nước mắt: “Tại sao không gọi thầy nữa?”
Mới đầu cô còn mơ hồ không hiểu, sau đó nhớ ra rằng mình đã gọi “Thầy Chu” trong phòng đạo cụ nên nỗ lực lắc đầu.
Họ vốn không phải là quan hệ thầy trò thực sự, chẳng qua lúc ấy cô chóng mặt nói bừa.
“Gọi đi, bạn học Khương”. Anh nheo mắt cười dịu dàng nhìn cô, vẻ mặt không chút áp chế đem đến cho cô sự tương phản rất hỗn loạn.
Giằng co một lúc lâu, không còn cách nào khác, cô đành phải nhỏ giọng đáng thương gọi theo ý anh: “Thầy Chu…”
Cô thật sai lầm, làm sao cô lại có thể nghĩ đến việc ai đó sẽ trở thành một giáo viên chỉ dựa vào vẻ ngoài ăn mặc bảnh bao trước mặt người khác hay chỉ là mấy từ “nghiêm túc giữ mình” cơ chứ?
Trong hoàn cảnh như vậy, việc sử dụng cách xưng hô này sẽ chỉ làm nảy sinh ý thức đạo đức.
Cô lẩm bẩm chữ “thầy” bên tai Chu Tự Thâm, ma xui quỷ khiến liên tưởng đến lần đó ở trại nuôi ngựa, Khương Ngôn Đông đã nhờ anh chỉ dẫn cho Khương Gia Di kỹ thuật cưỡi ngựa.
“Có cậu quan tâm cho con bé, tôi thực sự rất yên tâm”.
Anh cười nhẹ, cúi đầu hôn lên hàng mi ướt đẫm của cô gái nhỏ trong vòng tay.
Cô ngồi trên bàn tạo độ cao thuận lợi hơn để anh hôn.
Cũng giống như hơi nước tích tụ trong mây và không khí trước cơn mưa, bầu không khí trong phòng khách quá ẩm ướt và ngột ngạt, nụ hôn thậm chí còn bị ép đến mức thiếu oxy.
Khương Gia Di đang ôm chặt ngực anh, hít thở sâu giữa lưng chừng mỗi nụ hôn nhưng vẫn dần dần mê man vì hô hấp nặng nhọc. …
9 giờ, bầu trời Hoài Thành đã tối sầm, ánh đèn neon chiếu sáng rực rỡ khắp thành phố nhưng rèm cửa lúc này đã đóng chặt.
Ánh mắt nóng bỏng, ánh đèn êm dịu mờ ảo và cả mái tóc ướt dính bên thái dương… Khương Gia Di cảm thấy mọi thứ vừa rồi dường như chỉ là một giấc mơ, nhưng mỗi nhịp đập trong tâm hồn lại nói cho cô biết nó vô cùng chân thực.
Lúc trước cô đã thề với Trần Thiện rằng sẽ không có lần thứ hai, nhưng cuối cùng cô đã đánh giá quá cao khả năng tự chủ của mình, vẫn đâm đầu mê đắm vào nó.
Đôi mắt khép hờ, ánh mắt cô hơi mất tập trung, bàn tay bên hông cô của Chu Tự Thâm nhẹ nhàng tìm kiếm vành tai, bờ vai và bắp tay mềm mại của cô, da thịt ẩn hiện giữa bóng tối và ánh sáng mập mờ đan xen.
Anh cúi đầu, chóp mũi chạm vào cô.
Bọn họ đều không nói chuyện.
Lúc này đây, bọn họ hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, không thể phóng túng giống lần trước nữa. Đối với Khương Gia Di mà nói, điều này là tốt, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy Chu Tự Thâm đang chờ đợi hoặc thăm dò điều gì đó.
Cũng có thể hoàn toàn là để đáp ứng định nghĩa về mối quan hệ “lâu dài”, có thể đêm đó anh nghĩ sẽ không có sau này nên thỏa sức vui vẻ, nhưng bây giờ anh muốn kiềm chế hơn một chút chăng?
Khương Gia Di ngửi mùi cơ thể anh, tâm trí vẫn đang lơ lửng giữa không trung.
Mùi hương cũng có ký ức, nó khơi dậy những xúc cảm khác thường trong cơ thể. Mùi hương của anh khác hẳn với đêm hôm đó, thỉnh thoảng luôn khiến cô ấy cảm thấy hơi không quen. Giống như cô vừa mới hiểu biết anh một chút, anh lập tức đã biến thành dáng vẻ hoàn toàn xa lạ.
Thời gian cứ thế trôi, đầu óc từ trống rỗng hỗn loạn đã dẫn trở nên tỉnh táo.
Khương Gia Di lấy lại tinh thần, không chút nghĩ ngợi liền nhắm mắt lại, cố gắng dùng phương thức ngu ngốc kiểu đà điểu để chặn anh nhìn vào mắt mình.
Đêm kia có rượu tiếp thêm can đảm, sau đó cô lại ngủ mê man, cảm giác hoàn toàn khác với lúc này. Hiện tại cô chỉ có thể giả bộ bình tĩnh đối mặt với anh.
Đột nhiên, lòng bàn tay ấm áp đỡ lưng cô.
Chu Tự Thâm bế cô lên ôm vào lòng, cô khẽ nghiêng mặt khi khuôn cằm anh kề sát, cánh môi chạm vào thái dương ẩm ướt, quá nhẹ không thể phát giác.
“Tôi ôm em vào phòng tắm”.
Bất kể lần trước hay lần này, anh vẫn luôn chu đáo phong độ như vậy.
“Em có thể tự…”
Lời còn chưa kịp nói xong, điện thoại trên thảm đã vang lên chói tai.
Khương Gia Di bị dọa run lên theo phản xạ: “Điện thoại…”
Hình như vừa rồi điện thoại của cả hai người họ đều bị ném xuống thảm, không biết là điện thoại của ai đang reo.
“Tạm thời không cần quan tâm”.
“Lỡ như là gọi cho em thì sao? Em sợ là bố mẹ…”
Im lặng mấy giây, Chu Tự Thâm cười nhẹ, tiếng cười trầm và lười biếng hơn bình thường: “Em có thể nghe điện thoại với giọng nói bây giờ sao?”
Không chỉ mềm yếu không sức lực mà còn có vẻ khàn đặc sau khi khóc thút thít.
Cô xấu hổ quay mặt đi, lộ ra cần cổ có một vết đỏ nhạt: “… Anh đi xem đi”.
Chu Tự Thâm liếc qua những vết đỏ trên cổ cô, sau đó chống tay ngồi dậy. Anh khoác áo choàng tắm, lớp vải căng phẳng phiu bên bờ vai rộng thẳng tắp.
Nhìn từ góc độ nằm ngửa, thân hình anh cao thẳng lạ thường.
Khương Gia Di nhìn đến mức mặt đỏ tim đập, cô lặng lẽ co người sang một bên, cố gắng ngồi dậy quấn chiếc chăn bông nhưng gần như thất bại vì chẳng còn sức lực.
Cô ngượng ngùng thử lại, trong lòng khẽ thở dài.
Bây giờ cảm thấy không có sức lực, ngày mai cơ bắp sẽ bị đau.
“Ai gọi điện thoại vậy?” Khương Gia Di hắng giọng, nhỏ giọng hỏi.
Người gọi đã kiên trì thực hiện cuộc gọi thứ hai, lúc này Chu Tự Thâm mới cầm điện thoại lên.
Trên màn hình sáng lên chỉ có hai chữ.
Chu Lâm.
Chu Tự Thâm nhíu mày, lướt ngón tay trên màn hình để kết nối điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?” Anh nhẹ nhàng nói, dùng một tay siết chặt thắt lưng áo choàng tắm, che giấu sắc mặt không hài lòng.
“… Chú út?!” Sau một hồi im lặng, người gọi điện thoại bên kia cất giọng hoài nghi: “Tại sao lại là chú?”
Chu Tự Thâm càng nhíu mày chặt hơn, đang định nói, ánh mắt anh bỗng nhiên dừng lại, để điện thoại xuống cúi đầu nhìn.
Kiểu dáng của hai chiếc điện thoại này đều giống nhau, không có sự khác biệt khi tắt màn hình phía trước, nhưng nắp sau của chiếc điện thoại này lại có màu trắng, rõ ràng không phải của anh. Chỉ vì ghi cùng một chữ “Chu Lâm” mà anh đã nhận nhầm.
“Hình như anh nghe nhầm điện thoại rồi”. Đột nhiên, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ bên cạnh, ngượng ngùng lại không biết làm sao. “Đó là điện thoại di động của em? Ai gọi vậy ạ?”
Chắc cô sợ người gọi điện thoại nghe thấy giọng nói của mình nên nhỏ giọng hỏi.
Chu Lâm ở đầu dây bên kia cũng hỏi: “Chú út? Chú có nghe không ạ?”
Thái dương của Chu Tự Thâm đau âm ỉ. Anh nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế.
“Tại sao không thể là chú?” Anh hơi nhíu mày, như thể hoàn toàn không nhận thấy điều gì bất thường, anh không hề khó chịu trước tình hình mất kiểm soát.
“Nhưng, đây không phải là điện thoại của Gia Di sao?”
Chu Tự Thâm nâng mắt nhìn về phía người bên cạnh, ánh mắt anh không xê dịch nhìn cô, thản nhiên lặp lại: “Gia Di?”
Khương Gia Di kinh ngạc mở to mắt, tự hỏi tại sao anh lại nhìn chằm chằm vào mình, tại sao lại nói tên mình với người đang nghe điện thoại.
“Anh, anh trả lại cho em”. Cô nhanh chóng chỉ vào điện thoại trên tay anh.
Rốt cuộc là ai? Bọn họ đang nói cái gì?
Thấy Chu Tự Thâm không có ý định trả lại, cô đột nhiên lo lắng, vội vàng rút tay từ cuộn chăn bông, vươn lòng bàn tay chạm tới dưới mũi anh.
Anh nhìn cô chằm chằm, liếc nhìn bờ vai cô lộ ra bên ngoài chăn bông. Anh giơ tay nắm tay cô, từ từ đưa vào lòng bàn tay.
Khương Gia Di sững sờ đỏ mặt, lúng túng rụt người lại. Cô rút tay muốn chui vào chăn bông lần nữa, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
Nếu không phải vì cô lo lắng về nội dung cuộc gọi thì cô muốn mặc áo choàng lẻn vào phòng tắm ngay lập tức…
“Nhận nhầm điện thoại” Chu Tự Thâm nói, “Chú nghĩ đây là điện thoại di động của chú”.
Cô lấy lại tinh thần, nhanh chóng ấn xuống góc chăn: “Cái đó…”
“Chú và bố cô ấy là bạn, tối nay đúng lúc đến nhà chơi”, cho đến khi anh nói một câu như vậy, cô mới hiểu ra rằng anh vẫn đang nói chuyện điện thoại với người gọi điện thoại đến.
Đây là đang nói dối ai? Sẽ không lộ chứ?
Nếu không trả lại điện thoại, Khương Gia Di chỉ có thể ngây người nhìn anh, mong anh nói dối trót lọt. Đồng thời cô vẫn lo lắng đề phòng nhìn vẻ mặt của anh, hy vọng có thể nhìn ra manh mối.
Đáng tiếc không thu hoạch được gì.
“Vậy bây giờ cậu ấy có ở bên cạnh không ạ?” Chu Lâm hỏi, “Chú út, chú gọi cậu ấy nghe điện thoại, cháu có chuyện muốn nói với cậu ấy”.
Chu Tự Thâm không thèm nâng mí mắt, thờ ơ nói: “Không, chú sẽ nhờ người giúp việc đưa giúp, sau đó cô ấy sẽ gọi lại cho cháu”.
“Vâng, làm phiền chú út”.
Nghe vậy, anh không nói gì nữa, lập tức cúp điện thoại.
“Ai vậy?” Khương Gia Di sốt ruột hỏi.
Chu Tự Thâm nâng mắt trầm tư nhìn cô, một lúc sau khóe môi hiện lên một tia ý cười: “Vừa rồi không tiện trực tiếp để em nghe, bây giờ em gọi lại đi”.
Nói xong, anh đưa điện thoại rồi rót cho cô một cốc nước ấm.
Khương Gia Di không hiểu ra sao, vội vàng mở lịch sử cuộc gọi gần đây, và càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy tên của Chu Lâm.
“Hai người vừa nói gì vậy?” Cô bối rối không thể giải thích được.
“Nó hỏi tôi tại sao lại cầm điện thoại của em”, Chu Tự Thâm đưa cốc nước cho cô, “Về phần tôi, chẳng phải em nghe thấy hết rồi sao?”
Khương Gia Di ngập ngừng gật đầu, nhìn anh rồi lại nhìn cốc nước trước mặt.
“Em, em cần một bộ quần áo trước đã”. Cô lúng túng nói, đôi mắt và quầng má ửng hồng, một vài sợi tóc lộn xộn buông lỏng bên thái dương giống như bông liễu lay động.
Chu Tự Thâm đặt cốc xuống rồi lấy áo choàng tắm cho cô: “Có cần tôi mặc giúp em không”.
“Không cần, anh… anh quay người sang chỗ khác là được”.
Biểu cảm của anh không thay đổi: “Được”.
Khương Gia Di vội vàng liếc nhìn bóng lưng của anh, nhanh chóng khoác áo vào, vạt áo cũng được đóng kín đáo gọn gàng.
Cô cúi đầu nhìn một lượt, xác nhận không có gì không ổn mới ngẩng đầu lên, ho nhẹ để nhắc nhở đối phương: “Em xong rồi”.
Chu Tự Thâm quay sang đối mặt với cô: “Tôi đưa em đi tắm trước, sau đó em gọi điện thoại sau được không?”
“Em vẫn nên gọi lại trước thì hơn, kẻo cậu ấy sốt ruột”.
Nghe vậy, anh cụp mắt cười thông cảm: “Đúng là nên thế. Vậy tôi sẽ dùng phòng tắm bên cạnh”.
Khương Gia Di vội vàng gật đầu, sợ biểu hiện của chính mình quá sốt ruột. Cô cầm điện thoại ngoan ngoãn cười với anh, đôi mắt mơ màng cong thành hình lưỡi liềm ngọt ngào.
Cô mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng như tuyết, bên dưới là tấm chăn bông mềm mại như một đám mây.
Chu Tự Thâm vô thức cử động tay, cuối cùng vẫn bình tĩnh buông lại bên người.
“Tôi sẽ gọi người mang quần áo lên. Nếu em có chuyện gì thì nhớ sang phòng bên tìm tôi, đừng chạy lung tung, được không”.
Cô gật đầu.
Thấy thế, anh xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng “Cạch” của cánh cửa đóng lại, Khương Gia Di rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô thoải mái nằm ngửa ra, sau đó lại ngã xuống một tiếng “Ầm”, đáng thương che eo lại.
Đau thật… căn bản không thể dùng sức được nữa.
Khương Gia Di nằm đó hai giây để cố lấy lại chút sinh khí, nhưng mùi hoa hồng và cỏ hương bài đan xen trên ga trải giường từ từ xâm nhập vào khoang mũi của cô, khiến cô nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở đây.
Không kịp hồi tưởng chuyện đêm nay bốc đồng và táo bạo đến mức nào, cô vội vàng ngồi dậy, uống mấy ngụm nước rồi hắng giọng, sau đó thấp thỏm bất an gọi điện thoại cho Chu Lâm.
“Gia Di?”
“Là mình”. Cô trả lời một cách mất tự nhiên, “Cậu tìm mình làm gì?”
Chu Lâm do dự hai giây, “Chú út mình tới nhà cậu”
Khương Gia Di sửng sốt: “Chú út?”
“Ừm, chú út nói chú ấy và chú Khương là bạn”.
“Không đúng…” Cô đứng thẳng người, “Cậu nói ai là chú út của cậu? Chu Tự Thâm?”
“Là chú ấy, vừa rồi chú ấy không nói cho cậu biết sao?” Giọng điệu của Chu Lâm tỏ vẻ xin lỗi, “Trước đây mình tưởng không cần nói, hai ngày nay muốn nói lại cảm thấy rất cố tình, cho nên…”
Khương Gia Di ngẩn ngơ cầm điện thoại, nhất thời cảm thấy sự trùng hợp ngẫu nhiên này dường như chỉ là một trò đùa với chính mình.
Chu Tự Thâm là chú của Chu Lâm – người bạn suốt ba năm đại học của cô sao?
Cô cười khan: “Có loại huyết thống này ấy hả?”
“Đúng, nhưng họ hàng cũng hơi xa”.
Khương Gia Di nuốt khan: “Ồ, ra vậy”.
Đột nhiên, cô nghĩ đến giọng điệu và vẻ mặt của Chu Tự Thâm khi trả lời điện thoại vừa rồi, chẳng trách bọn họ nói chuyện tự nhiên như vậy, hóa ra là chú cháu.
Đợi đã.
“Năm ngoái, khi câu lạc bộ tuyển thành viên mới, cậu đã nhờ chú của cậu đưa mình đi”, cô nắm chặt những ngón tay của mình trên chăn bông, “Có phải là… anh ấy không?”
“Là chú ấy, cậu vẫn nhớ à, hôm nay nhìn thấy chú ấy cậu không nhận ra sao?”
Là anh.
Khoảng khắc nghe thấy hai chữ này, từng câu trả lời của Chu Tự Thâm lại hiện trong đầu cô một lần nữa.
– Trước khi chúng ta gặp nhau hôm nay, anh có biết tôi không? Anh đã từng gặp tôi chưa?
– Rất quan trọng sao?
– Tất nhiên.
Lúc đó anh trả lời như thế nào?
– Đừng lo lắng, quán bar đêm đó thực sự là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Nghĩ vậy Khương Gia Di bỗng dưng lấy lại tinh thần, cô giơ cánh tay đang đau đập mạnh xuống gối.
Cái gì mà lần đầu tiên gặp, đều là lời nói dối lừa cô!