Đối mặt với Chu Tự Thâm quá mức nghiêm khắc, Khương Gia Di chỉ có thể khóc thừa nhận, buộc phải học theo những gì anh muốn dạy cô, tìm tòi và phát triển tiềm năng của bản thân, từ đó có thể thấy anh là một thầy giáo tốt.
Từ một người vốn ôn hòa và bao dung, nhưng đối với chuyện này anh lại tỉ mỉ, nhất quyết phải làm đến cùng.
Phương pháp giảng dạy của anh quá mạnh mẽ, không có chỗ cho cô mặc cả, cũng không có lựa chọn nào bị bỏ qua. Khi cô thực sự làm được, anh cũng sẽ nhẹ nhàng khen ngợi cô một lần nữa.
“Thứ em có thể tiếp nhận vượt xa những gì em tưởng nhiều”.
… Không, cô không tin một chút nào, khó khăn nối tiếp nhau xuất hiện chỉ đưa cô đến vực sâu cực hạn một lần nữa, nhớ lại cô vẫn cảm thấy sợ.
Khương Gia Di lắc đầu giận dỗi, rụt rè từ chối nói chuyện với anh.
Chu Tự Thâm cúi xuống ôm cô vào lòng an ủi, để cô nằm gọn trong vòng tay của anh. Vòng tay đủ rộng lớn để ôm cô ngoan ngoãn cuộn tròn bên trong, mỗi phân mỗi tấc đều vô cùng vừa vặn.
Bây giờ, cuối cùng anh cũng lấy lại được dáng vẻ chu đáo và lịch thiệp thường thấy, dù đó chỉ là bề nổi.
Cô cắn chặt môi, bờ vai run lên, giọt nước mắt tích tụ nơi khóe mi không ngừng trượt dài trên má rồi đọng trên cằm.
“Yếu ớt như thế”. Anh gạt nước mắt của cô, giọng nói vương vấn thương tiếc cưng chiều.
Tuy nhiên, cảm xúc của anh rất khó phân biệt. Nghe có vẻ như đang thương tiếc cô, nhưng vừa rồi anh lại quá nghiêm khắc, nào có biết nương tay là gì.
Khương Gia Di vẫn im bặt như hến, quyết tâm cấm khẩu.
Chu Tử Thâm không ép cô đáp lại bằng lời nói, không nhanh không chậm ngả người về phía sau, nhìn người trong ngực mất đi sức chống đỡ mà ngã xuống, toàn bộ cơ thể cô phủ trên ngực anh mềm mại như bị rút xương.
“Anh, anh cố ý…”
“Vừa rồi dọa đến em hử?” Chu Tự Thâm tự nhiên điều chỉnh tư thế ngồi, ánh mắt trĩu nặng.
Anh vén lại tóc mai rồi đưa tay vuốt lưng cô. Bàn tay thon dài gần như áp trên eo cô, có thể cảm nhận được sự tương phản cơ thể khiến đồng tử của anh hơi co lại.
Khương Gia Di nhắm mắt úp mặt vào ngực anh, toàn thân được nhiệt độ cơ thể anh sưởi ấm, xương cốt đều rã rời.
Thấy cô im lặng, anh đặt tay lên má cô, cúi xuống hôn cô hòng ngăn lại những giọt nước mắt và sự lên án hiện rõ trong đáy mắt.
…
Hôm nay không có người giúp việc trong biệt thự, không ai nhớ phải tắt đài phun nước trong vườn, chỉ có thể để nó tự hoạt động. Các tia nước liên tục bắn vào không trung, bọt nước tùy ý văng khắp nơi rồi rơi xuống.
Màn đêm yên tĩnh, mọi thứ đều lặng lẽ ngủ say, chỉ có đài phun nước này là còn thức.
Cuối cùng, Khương Gia Di không về nhà, thời gian đã quá muộn, cô cứ ngẩn ngơ như vậy mà ở lại qua đêm.
Lạ giường, lạ mùi, nằm bên cạnh người lạ… Cô cứ tưởng mình sẽ khó ngủ, kể cả khi ngủ được thì cô cũng không thể ngủ yên, nhưng kết quả cô đã ngủ một giấc thật sâu đến bình minh.
Khi mở mắt ra vào sáng hôm sau, cô mơ màng mất một lúc trước cảnh vật xa lạ trong phòng ngủ.
Đây là…
Nhà Chu Tự Thâm?
Khương Gia Di đột nhiên giật mình tỉnh táo, vội vàng nhấc chăn ngồi dậy, nhưng bởi vì dùng sức quá mức nên toàn thân trở nên yếu ớt, cả người bất ngờ ngã ra sau.
Khương Gia Di sửng sốt, tay nhanh thoăn thoắt kéo góc chăn che mặt mình kín mít, chỉ lộ ra đầu ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy mép chăn.
Cô bối rối co rúm người dưới chăn bông, trước mắt tối tăm, quầng má nóng bừng.
“Anh…” Giọng nói rầu rĩ phát ra dưới chăn nhưng lại ngập ngừng chẳng nên câu.
Vừa rồi anh vẫn luôn ở trong phòng sao?
Người đang ngủ không hề phòng vệ, khi thức dậy cũng hoàn toàn trong trạng thái thoải mái lại riêng tư. Cô cảm thấy hơi khó xử khi nghĩ rằng tất cả những điều này đều bị anh vô tình nhìn thấy.
Dù sao thì trước đây cô chưa từng ở lại, vẫn chưa quen lắm.
“Tôi tạm thời giải quyết một số công việc ở đây”. Anh nói: “Tránh cho em thức dậy không tìm thấy tôi”.
Nghe vậy, trái tim cô bỗng loạn nhịp bởi một tác động vô hình.
Cách một lớp chăn bông, Khương Gia Di nghe thấy tiếng bước chân anh đứng dậy đi về phía giường. Do dự một lúc, cô rụt tay vào trong chăn, cẩn thận từ từ kéo chăn xuống, chỉ lộ ra đôi mắt.
Cô chớp mắt nhìn anh cất bước thong dong đến bên giường rồi khuỵu chân ngồi xổm xuống.
Người đàn ông đã cạo râu sạch sẽ, bộ quần áo màu đen ở nhà giản dị hơn nhiều so với áo sơ mi và quần tây, điều này cũng khiến anh trẻ trung và dễ gần hơn.
Anh giơ tay lên, đột nhiên bật cười khi thấy đôi mắt màu hổ phách của cô nhìn theo chuyển động của tay anh.
Gương mặt Khương Gia Di nóng lên, rũ mi tránh ánh mắt của anh.
Lòng bàn tay khô và ấm của Chu Tự Thâm phủ lên trán cô xoa nhẹ nhàng, gạt đi những sợi tóc rối quanh khóe mắt, để lộ ra vầng trán trắng mịn.
Hành động này dịu dàng đến mức cho dù bây giờ anh bắt đầu dạy cho cô mấy chuyện trước khi đi ngủ thì cũng chẳng có cảm giác bất hợp lý nào cả.
Nhưng mà…
Những hình ảnh tối hôm qua xâm chiếm toàn bộ tâm trí cô, hình ảnh của anh của tối qua và hiện tại tương phản hoàn toàn, điều này khiến cô nhớ lại những lời Trần Thiện đã nói tối hôm qua.
Chu tiên sinh của cậu có ghen không, tối nay sẽ biết ngay.
Khương Gia Di tức giận mím môi, chỉ muốn bịt miệng nuốt lại mấy lời hôm qua của chính mình. Nếu quay lại, nhất định cô sẽ không thề thốt khẳng định anh trưởng thành đứng đắn, lại có chừng mực, sẽ không làm mấy chuyện mất phong độ như vậy.
Nghĩ đến sự xấu hổ của mình tối hôm qua, cô không nhịn được kéo chăn bông lên che đầu, chặn tay anh ở bên ngoài.
Im lặng một lúc lâu, anh hỏi với vẻ điềm đạm: “Giận hử?”
“Không có”.
“Xin lỗi”. Chu Tự Thâm nhìn bộ dáng nhỏ nhắn phồng lên dưới chăn bông, ánh mắt hơi trầm xuống: “Tối hôm qua nhất thời không đúng mực”.
Thoáng chốc, vẻ u ám nhàn nhạt dần biến mất, thậm chí khóe môi anh còn hơi nhếch lên.
Cô muốn trốn, trốn đi đâu nào?
Căn nhà này thuộc về anh, phòng ngủ và chiếc giường này cũng thuộc về anh, cô trốn trong chăn bông sẽ chỉ khiến anh nhớ đến cái cách mà cô đã nằm trong vòng tay anh một cách đáng thương đêm qua.
Anh hỏi lại: “Có chỗ nào khó chịu không?”
“Không khó chịu”. Khương Gia Di nhỏ giọng nói: “Anh đi ra ngoài trước, em muốn dậy rửa mặt”.
Không biết là do sự “không đúng mực” hay thái độ của anh khiến người khác suy nghĩ miên man đêm qua, cô luôn cảm thấy hơi khó xử, không biết phải làm thế nào để bình tĩnh đối mặt với anh.
Chu Tự Thâm bình thản “Ừm” một tiếng rồi đứng lên: “Bây giờ là 10 giờ, ngủ dậy thì ăn chút gì trước đã, sau bữa trưa tôi sẽ đưa em về trường”.
“Được”. Khương Gia Di gật đầu, từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy chăn bông chuyển động hai lần.
Vì để biểu hiện tự nhiên hơn, cô chậm chạp chuẩn bị đứng dậy.
Đột nhiên, cô mơ hồ nghe thấy tiếng anh thở dài bất lực, giây sau cả người cô đã được nhấc lên cùng với chăn bông.
Cô cảm thán một tiếng, đột nhiên biến thành một cái nem cuốn cồng kềnh ngồi dậy, cũng giống như một cây kẹo bông bỗng bị ai đó dựng lên.
Khương Gia Di đỏ bừng mặt chui ra khỏi chăn, vẻ mặt mờ mịt hiển nhiên vẫn chưa ý thức được chuyện gì.
Chu Tự Thâm lật tấm chăn đang quấn lấy cô, anh ngồi xổm xuống, nắm lấy mắt cá chân rồi tự mình xỏ dép cho cô.
Mắt cá chân giống như khớp gấp trên nhành hoa, dễ dàng bị anh bao trọn trong lòng bàn tay. Sự tiếp xúc da thịt không cùng độ ấm gợi lên một loại ký ức khác.
Cô vô thức co chân lại nhưng đã bị anh kéo lấy.
Tình cờ thấy anh nhướng mắt nhìn, cô không khỏi run sợ khi đôi đồng tử đen nhánh kia chiếu thẳng về phía mình.
Khương Gia Di hoảng sợ nghẹn ngào thốt lên một tiếng “Cảm ơn”.
Nghe vậy, Chu Tự Thâm mỉm cười nhìn cô, anh buông tay khỏi mắt cá chân, nói: “Yên tâm, tối hôm qua là ngoài ý muốn, sau này sẽ không như vậy nữa”.
Cô không ngờ chỉ một cử chỉ tinh tế như vậy cũng sẽ khiến anh đoán được cô đang nghĩ gì. Cô mím chặt môi không nói lời nào, nhưng cũng tương đương với việc chấp nhận “lời hứa” của anh.
Về lý do “mất chừng mực” của anh, cô không hỏi.
“Cảm ơn những bộ quần áo anh đã chuẩn bị”. Khương Gia Di suy nghĩ một chút rồi nói lời xin lỗi: “Nhưng em không cần nhiều như vậy, sau này không cần chuẩn bị thêm thứ gì nữa, kẻo lãng phí lòng tốt của anh”.
Chu Tự Thâm đã đi đến cửa phòng, đang muốn đẩy cửa ra ngoài, nghe vậy động tác của anh bỗng dưng dừng lại.
“Còn một ít vẫn chưa được giao tới”. Anh quay đầu, nét mặt không thay đổi, ngữ điệu bình tĩnh như không: “Ngoại trừ em cũng không có người khác mặc chúng, em thích thì chọn mang về”.
Nói xong, anh mới không nhanh không chậm rời đi, không quên quay người đóng cửa phòng giúp cô sau khi ra ngoài.
Khương Gia Di chớp mắt, rũ mi thẫn thờ trên giường một lúc.
Một lúc sau, cô đứng dậy rồi lê bước rì rì vào phòng tắm.
***
Cả ngày nay, Chu Lâm đều nghĩ đến câu nói của Chu Tự Thâm ngày hôm qua: “Ngày mai bớt chút thời gian, chúng ta nói chuyện”.
Rốt cuộc là muốn nói điều gì, chuyện gì khiến chú út phải thốt lời vàng ngọc đến vậy?
Bồi dưỡng tình cảm chú cháu hả? Đây không phải là phong cách của Chu Tự Thâm, thỉnh thoảng chú út sẽ tình cờ hỏi cậu về cuộc sống và học tập, xem đó là cách hòa hợp thông thường của bọn họ.
Có lẽ nào cậu đã phạm sai lầm đến mức cần phải được dạy cho một bài học?
Chu Lâm không nghĩ ra gần đây mình làm chuyện gì, trong lòng có chút rụt rè.
Giờ học buổi chiều kết thúc, cậu lặng lẽ lấy điện thoại di động ra hỏi trên Wechat, chỉ vài phút sau, Chu Tự Thâm đã trực tiếp gọi điện đến.
“Chú út”.
Người đàn ông đáp một tiếng “Ừm”, không thể giải thích được nghe vào tai có phần đè nén trầm thấp.
Chu Lâm hắng giọng: “Bây giờ đã gần 6 giờ, khi nào gặp mặt thì thuận tiện ạ?”
“Chú có một cuộc họp đột xuất, trực tiếp nói chuyện qua điện thoại đi”.
“Dạ”.
“Hai việc”. Chu Tự Thâm nhàn nhạt nói: “Suy nghĩ xong chuyện thực tập trong kỳ nghỉ đông chưa?”
Hóa ra là chuyện này. Chu Lâm thở phào nhẹ nhõm: “Nghĩ xong rồi ạ”.
“Ừm, chú sẽ cho người sắp xếp, cuối học kỳ cháu trực tiếp đến Duy Sâm báo danh, phải tự mình sắp xếp chuyện ôn thi”.
“Cháu biết rồi, cảm ơn chú út, vậy việc còn lại là gì?”
“Chuyện còn lại là hỏi thay bà cụ”. Có thể nghe thấy tiếng lật giấy trong điện thoại, rõ ràng người bên kia vẫn đang phân tâm xử lý công việc, giọng điệu bình tĩnh và thản nhiên: “Cháu và cô gái nhỏ nhà họ Khương chuẩn bị yêu đương hả?”
“Chú nói Gia Di và cháu? Làm sao có thể! Chúng cháu là bạn bè, sao có thể ở bên nhau được?!” Chu Lâm lúng túng vò đầu bứt tóc, không biết nên nói gì: “Tại sao mọi người lại nghĩ như vậy?”
Đột nhiên, mọi tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia dừng lại.
“Hôm qua sinh nhật cháu, khu vườn đã được bố trí đặc biệt. Chú nghĩ cháu có thể nhìn ra bà cụ và bọn họ muốn mai mối cho hai đứa”.
Giọng điệu của Chu Tự Thâm uy nghiêm hơn một chút khi đối mặt với bậc con cháu: “Muốn yêu thì yêu, không yêu thì nói rõ cho người khác sớm hơn, đừng để người lớn đơn phương xử lý mọi chuyện”.
Chu Lâm nỗ lực tiêu hóa chấn động lớn này, cậu vắt óc suy nghĩ xem đã có chuyện gì xảy ra khiến người lớn trong nhà có ý gán ghép cậu và Khương Gia Di.
“Nhưng… cháu không có gì để nói rõ ràng với cậu ấy? Cũng không thể đột nhiên đi giải thích chuyện này với cậu ấy chứ ạ?”
Nếu Khương Gia Di không biết chuyện thì có thể bỏ qua không nhắc đến, nhưng nếu nhắc đến rồi thì e là mối quan hệ bạn bè đang tốt đẹp sẽ trở nên lúng túng.
“Cháu chắc chắn không?”
Chu Lâm dở khóc dở cười: “Đương nhiên chắc chắn!”
Giọng nói vừa dứt, đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu, im lặng đến mức ngay cả một chút cử động cũng không phát ra khiến người ta khó đoán được lúc này Chu Tự Thâm đang nghĩ gì.
Chu Lâm nặn ra nụ cười khổ trên khuôn mặt, nỗi lòng vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Chú út…?”
“Nếu như vậy thì nhớ nói rõ với người lớn đi”. Giọng nói trầm ổn bình tĩnh từ trong loa phát ra một lần nữa.
Mặc dù giọng điệu của anh không có vẻ gì thay đổi, nhưng Chu Lâm vẫn không thể giải thích được, hình như tâm trạng của chú út… rất tốt?
Là ảo giác của cậu chăng?
Cậu đáp: “Vâng, tối nay cháu sẽ gọi cho bố mẹ”.
Chu Tự Thâm “Ừm” một tiếng, suy tư vài giây rồi đột nhiên hỏi cậu: “Chú nghe nói gần đây cháu thích một chiếc xe hơi mới?”
“Cũng không phải, cháu chỉ xem qua”. Chu Lâm không ngờ đề tài lại chuyển nhanh như vậy, chột dạ ho khan một tiếng.
“Chú sẽ cho người chuyển tiền qua, tháng sau đi lấy xe. Đây là quà sinh nhật khác cho cháu”. Chu Tự Thâm nhẹ giọng nói: “Sắp họp, cúp đây”.
Nói xong chưa đến hai giây, chỉ có một âm báo bận đều đặn sau khi cúp điện thoại vang lên.
Chu Lâm sững sờ, ngây người nhìn xuống màn hình đen kịt.
Đây là tình huống gì?
Cho nên, dường như không phải là ảo giác.
Tâm trạng của chú út thật sự rất tốt.
======
Lời Editor:
Chu Tự Thâm: 1 chiếc xe hơi đã là gì so với vợ tương lai của chú, chuẩn bị tâm lý gọi “thím” đi.