Được nghỉ hè, khóa thực tập của sinh viên năm tư cũng bắt đầu.
Không nằm ngoài dự đoán, Mạc Cẩn và Thúy Thúy được phân đến công ty của Cố Cảnh Ngôn thực tập, cùng với vài sinh viên khác trong học viện được thầy cô đề cử. Đoán chừng là vì Diệt Tuyệt sư thái không muốn sinh viên trường làm cho ông mất mặt.
Nói là thực tập, thật ra đối với các sinh viên đa phần học lý thuyết mà nói cũng chỉ là đến để làm vài việc lặt vặt mà thôi. Nhưng dù sao có thế đến một công ty lớn làm việc vặt như thế này cũng là một chuyện tốt.
Ngày đầu tiên đến công ty báo danh. Sáng sớm Mạc Cẩn thức dậy trong nhà của Cố Cảnh Ngôn, cô sống chết không chịu để anh đưa đi. Cố Cảnh Ngôn không thuyết phục được, đành phải thuận theo ý cô để cô đi xe buýt. Sau khi đến công ty, cô cũng không thấy Cố Cảnh Ngôn, chỉ có thư ký dẫn mọi người đi tham quan, làm quen với môi trường mới.
Sau khi phân công công việc xong, ngoại trừ Mạc Cẩn bị thư ký trưởng đưa lên lầu 18 làm trợ lý thư ký ra, những người khác đều làm trợ lý ở lầu 12. Mới đầu Mạc Cẩn cũng ngờ ngợ, không biết lầu 12 và lầu 18 có gì khác biệt, dù sao cũng đều là trợ lý mà. Thế là cô ngơ ngơ ngác ngác đi theo thư ký trưởng lên lầu 18.
Sắp xếp vị trí làm việc xong, Mạc Cẩn bắt tay giúp thư ký trưởng xử lý một số tài liệu cơ bản. Thư ký trưởng cũng khá hài lòng với biểu hiện của Mạc Cẩn.
Sau khi thư ký trưởng tiếp xong một cú điện thoại, rút một văn kiện ra, quay qua nói với Mạc Cẩn:
- Tiểu Cẩn, giúp tôi đem văn kiện này vào cho tổng giám đốc – Thư ký trưởng thuận tay chỉ vào cánh cửa gỗ đối diện đang đóng chặt.
Mạc Cẩn nhanh tay nhận lấy, cũng không suy nghĩ gì nhiều. Thực tập ban đầu chính là đưa nhận văn kiện. Đi đến trước cửa lớn, cô gõ cửa một cái, nghe bên trong vang ra một tiếng nào đó không rõ, cô mới đẩy cửa vào trong, căn bản không thấy được thư ký trưởng đang mỉm cười đầy thâm ý.
- Xin chào, tổng giám đốc, đây là văn kiện ngài cần – Mạc Cẩn cúi đầu không dám tùy tiện nhìn lung tung, chỉ sợ chọc giận ông chủ của công ty. Đến lúc đó sẽ bị đuổi ra ngoài, không còn cơ hội thực tập nữa, nếu vậy thì nhất định Diệt Tuyệt sư thái sẽ tụng cho lỗ tai của cô sinh ra kén.
Đến trước bàn làm việc, Mạc Cẩn nhẹ nhàng đặt văn kiện lên bàn. Nhưng ông chủ lại không nói một tiếng nào, đúng là bất lịch sự.
Mạc Cẩn ấm ức trong lòng, len lén ngước mắt nhìn người kia xem sao.
Sau đó…
Sau đó, đập vào mắt cô là nụ cười rung động lòng người của Cố Cảnh Ngôn. Mạc Cẩn sợ đến nhảy dựng lên:
- Anh… sao anh lại ở đây?
Thứ lỗi cho câu hỏi ngu xuẩn của cô. Lời vừa ra khỏi miệng, Mạc Cẩn đã ý thức được mình đần độn đến mức nào, nhưng cô thật sự không nghĩ đến…
Nghe cô hỏi thế, Cố Cảnh Ngôn nhịn không được cười phá lên:
- Mèo con, vậy em nói xem anh nên ở chỗ nào?
- Là anh cố ý! Tất cả đều là do anh sắp xếp! – Mạc Cẩn chỉ trích.
Cố Cảnh Ngôn cũng không phủ nhận, anh bước đến ôm cô, nhẹ nhàng nói vào tai cô:
- Nếu anh không cố ý thì sao có thể trói con mèo hoang như em bên cạnh anh đây? – Nói xong, anh cắn khẽ lên vành tai xinh xắn của cô.
- A… anh, anh sao lại thế nữa… nè, buông… buông ra… á đừng…
Mạc Cẩn giãy dụa, không đồng ý để anh làm bậy ở chỗ này. Ở nhà cô còn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng ở chỗ làm thì không được, không thể làm chuyện này… chuyện này…
Nhưng trình độ xấu xa và vô sỉ của người đàn ông này vượt quá sức tưởng tượng của Mạc Cẩn.
- Mèo con của anh chưa từng làm trong phòng làm việc đúng không? Hay là chúng ta thử một lần thì thế nào… - Anh bắt đầu dụ dỗ cô triền miên.
Mạc Cẩn dùng sức đẩy anh ra, tức giận nói:
- Cố Cảnh Ngôn, anh dám làm trò xằng bậy ở chỗ này, tôi nhất định sẽ không bước vào nhà anh lần nào nữa dù chỉ là nửa bước, ngay hôm nay tôi sẽ dọn về chỗ Thúy Thúy! – Rồi hình như sực nhớ ra điều gì đó, cô nói tiếp – Anh muốn làm ở văn phòng thì đi tìm phụ nữ khác đi.
Hình như mèo con của anh thật sự nổi giận rồi, Cố Cảnh Ngôn cũng đành phải bớt phóng túng một chút. Suýt chút nữa thì anh quên mất mèo con bây giờ đã không còn là con mèo hiền lành biết nghe lời như trước kia nữa, bây giờ mèo con của anh có răng nanh, có móng vuốt, biết nổi giận. Lỡ như thật sự chọc cô giận, không thể ôm cô ngủ mỗi đêm… nếu vậy thì thảm rồi.
Dù sao người cũng đã ở đây, giờ chỉ mới bắt đầu thực tập, sau này còn có nhiều thời gian. Một tháng này, anh nhất định sẽ tìm ra cơ hội để cùng mèo con của anh ôm ôm ấp ấp ngay tại chỗ này.
Sau khi Cố Cảnh Ngôn đàng hoàng hôn lên trán Mạc Cẩn một cái, anh ngoan ngoãn buông cô ra, hơi bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, anh không lộn xộn nữa là được chứ gì. Giờ tan tầm chiều này anh đợi em ở bãi đậu xe.
Mạc Cẩn định lên tiếng từ chối, nhưng khi thấy Cố Cảnh Ngôn tỏ vẻ như con cún nhỏ đáng thương thì mềm lòng, lại cảm thấy vừa rồi cô đã từ chối một lần, từ chối thêm lần nữa thì có hơi nhẫn tâm, thế nên cô cũng lùi một bước:
- 6h30 chúng ta gặp nhau ở nhà hàng Nhật gần công ty.
Bãi đậu xe của tòa cao ốc này đa số đều là nhân viên của anh, nếu để người khác bắt gặp ngày đầu tiên đi làm cô đã lên xe của ông chủ, đến lúc đó thật không biết chuyện này sẽ đồn ra thành cái gì nữa. Tin đồn là văn hóa công sở mà!
Cố Cảnh Ngôn hiểu sự lo lắng của cô, cũng không muốn làm khó cô nữa. Tuy rằng anh không ngại người khác nói ra nói vào, ngược lại rất hy vọng tất cả mọi người đều biết Mạc Cẩn là người của anh, khiến cho những người xấu bụng kia biết ý thức một chút, đừng động vào người của anh. Nhưng bây giờ không phải lúc, không thể đẩy nhanh tiến trình được, bằng không con mèo nhỏ không dễ gì tìm lại được sẽ bỏ chạy mất.
- Được rồi, 6h30 anh đợi em ở gần nhà hàng – Cố Cảnh Ngôn vẫn ra vẻ tội nghiệp, tiếp tục lừa gạt.
- Ừm – Mạc Cẩn gật đầu – Không còn việc gì thì em ra ngoài trước.
Vào đây lâu quá không khéo thư ký trưởng ngoài kia sẽ sinh nghi.
- Còn một việc.
- Việc gì? – Mạc Cẩn khó hiểu hỏi.
- Em còn chưa hôn tạm biệt anh – Dứt lời, Cố Cảnh Ngôn đã chìa mặt mình ra phía trước một chút.
Lúc này, Mạc Cẩn cảm thấy nổi hết gai ốc trên toàn thân. Hôm nay người đàn ông này bị ma ám hay sao vậy? Sao lại… sao lại thành ra thế này?! Mạc Cẩn nói không nên lời. nhưng nhìn vẻ mặt ‘nếu em không hôn thì đừng hòng ra khỏi đây’ của Cố Cảnh Ngôn, Mạc Cẩn đành phải hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt lên đôi môi gợi cảm của anh.
Vừa định rời khỏi, Mạc Cẩn đã bị Cố Cảnh Ngôn ôm lần nữa, còn hung hăng hôn cô. Anh dùng kỹ xảo cạy mở đôi môi khép kín của cô, lưỡi trực tiếp thăm dò vào trong, rồi không ngừng trêu chọc dẫn dụ đầu lưỡi mềm ẩm của Mạc Cẩn ra.
- Ưm… Ưm… Ưm…
Đôi môi bị ngăn chặn khiến Mạc Cẩn chỉ có thể kêu như con mèo nhỏ.
Mãi đến khi Mạc Cẩn không thở nổi nữa Cố Cảnh Ngôn mới chịu buông cô ra.
Vừa lấy được không khí, Mạc Cẩn tham lam hít lấy hít để, vừa rồi quả thật cô đã nghĩ mình sẽ bị hôn đến nghẹt thở mà chết, trở thành một cô gái đầu tiên chết vì hôn trong lịch sử.
Cố Cảnh Ngôn nhè nhẹ vỗ lưng Mạc Cẩn, giúp cô ổn định hơi thở, nhưng mà lại bị Mạc Cẩn nghi ngờ cái vuốt ve này thành bàn tay háo sắc. Mạc Cẩn sửa sang lại quần áo, sau đó hừ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Mạc Cẩn còn đang suy nghĩ làm thế nào để giải thích với thư ký trưởng vì mình nán lại trong phòng tổng giám đốc lâu như vậy, nhưng mà hình như thư ký trưởng không hề phát hiện ra điều này, không hỏi han lấy nửa câu.