Động Lòng

Chương 31: Suy nghĩ thầm kín của Cố Cảnh Ngôn



Chuyện phát triển đến mức này, có phải hai người họ sẽ giống như hoàng tử và công chúa sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn hay không?

Nếu như Cố Cảnh Ngôn chịu an phận, có lẽ cùng nhau trải qua những ngày náo loạn mà ngọt ngào thế này cũng không tệ. Nhưng mà bây giờ Cố Cảnh Ngôn càng lúc càng tham lam. Ngày qua ngày, anh càng cảm thấy việc biến Mạc Cẩn trở thành người chung chăn gối hợp pháp của mình, quang minh chính đại sống chung với nhau mới là chuyện tốt nhất.

Nhất là sau “sự kiện xem mắt” kia, suy nghĩ này của Cố Cảnh Ngôn càng lúc càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến anh hận không thể lập tức cưỡng ép Mạc Cẩn đến cục dân chính đóng dấu kí tên.

Thật không thể tưởng tượng được, đến Cố Cảnh Ngôn cũng thấy mình có chút điên cuồng. Trước kia, từng có biết bao nhiêu người dùng đủ mọi thủ đoạn muốn anh bước vào lễ đường cùng họ, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy mình còn trẻ, vẫn chưa chơi đủ, không muốn bị ràng buộc…

Vậy mà chưa được bao lâu, bây giờ người nào đó cũng từng dùng thủ đoạn khiến anh bước vào lễ đường với cô, lại nhất quyết không muốn tiến vào phần mộ tình yêu của chính mình.

Bởi vậy mới nói, tốt nhất là đừng nên quá mạnh miệng, ở thế giới này, chuyện gì cũng có thể phát sinh.

Ôm cô gái nhỏ đang ngủ say trong lòng, Cố Cảnh Ngôn mỉm cười, đáy lòng dâng lên một hương vị ngọt ngào, có lẽ cảm giác này chính là hạnh phúc. Chỉ có điều, khi anh nghĩ đến ‘sự kiện xem mắt’ hôm trước, Cố Cảnh Ngôn lại bắt đầu có cảm giác khẩn trương, cả người anh gồng lên căng cứng, giống như một con hổ đang bị xâm phạm lãnh thổ vậy.

Cô mèo nhỏ dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, vô thức vỗ vào bắp thịt cứng ngắt của anh, trở mình tìm một tư thể thoải mái, lầm bầm vài tiếng sau đó lại tiếp tục chơi cờ cùng Chu Công.

Thấy cô gái nhỏ không thoải mái. Cố Cảnh Ngôn lập tức thả lỏng thân thể, để cho Mạc Cẩn tiếp tục dựa vào lòng anh ngủ say. Nhưng anh lại không thể ngủ được, gác tay nằm suy nghĩ xem có biện pháp gì để mình được như ý muốn hay không.

Sáng hôm sau, Cố Cảnh Ngôn ôm cô gái còn đang ngáy ngủ vào phòng tắm, chỉ kém một chút nữa là giúp cô đánh răng rửa mặt luôn. Bây giờ anh là nô tài mới bên cạnh thái hậu rồi.

Mạc Cẩn đẩy anh ra khỏi phòng tắm chuẩn bị đóng cửa thay quần áo.

- Mèo con, hay là chúng ta cùng nhau thay đồ để tiết kiệm thời gian đi – Người đàn ông xấu bụng kiến nghị.

Mạc Cẩn liếc anh một cái, sau đó ném cho anh một cái cười trừ, không thèm nói lời nào, thẳng tay đóng cửa tống anh ra ngoài. Đối với người hầu như ngày nào cũng ở trong phòng làm việc diễn màn kích tình, Mạc Cẩn không thể không thẳng tay được.

Giống như mọi ngày, hai người lên xe cùng đi làm. Nhưng hôm nay Cố Cảnh Ngôn không đi tuyến đường hằng ngày vẫn đi, mà lại đi vòng một vòng lớn.

Mạc Cẩn cảm thấy khó hiểu, chẳng biết người bên cạnh mình hôm nay bị chập mạch gì, gần đây biểu hiện anh luôn thất thường.

Xe dừng lại trước một cửa tiệm khang trang, người đàn ông điềm đạm nói:

- Bánh quy của tiệm này rất ngon đó – Anh vươn tay cởi dây an toàn cho cô.

Tuy rằng người đàn ông biểu hiện được rất lịch sự, nhưng Mạc Cẩn vẫn luôn cảm thấy có mùi âm mưu nào đó trong mắt anh. Cô xuống xe, đi vào tiệm.

Tiệm bánh cũng không lớn, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm của bánh nướng. Trong tủ trưng bày đủ mọi loại bánh ngọt, quả thật khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.

Sau khi nghe chủ tiệm giới thiệu, Mạc Cẩn lấy ba phần bánh, một cho thư ký Từ, một cho Thúy Thúy và một cho cô.

Sau khi trả tiền, Mạc Cẩn mới phát hiện Cố Cảnh Ngôn không có vào cùng với cô. Đi một vòng thế này để mua bánh, mặc kệ trễ giờ làm, vậy mà anh lại không vào mua, cũng không biết đã chạy đi đâu.

Mạc Cẩn ra khỏi tiệm bánh, đưa mắt tìm người đàn ông mất tích. Vừa quay đầu liền phát hiện anh đang đứng cách cô không xa, đang tập trung nhìn cái gì đó, trên mặt còn để lộ nụ cười kì lạ, lại có chút ngốc ngốc. Mạc Cẩn có chút sợ hãi, chẳng lẽ anh bị trúng tà?

Mạc Cẩn lại gần anh mới phát hiện, thì ra thứ anh đang nhìn là cửa kính tiệm đồ cưới. Sau tấm kính là một ma nơ canh mặc một chiếc váy cưới bằng lụa rất đẹp. Nhưng vấn đề không phải là chiếc áo cưới, vấn đề là biểu hiện ngu ngơ của Cố Cảnh Ngôn.

- Mèo con, nếu em mặc vào nhất định sẽ trở thành cô dâu đẹp nhất thế giới – Cố Cảnh Ngôn nhìn cô, hai mắt sáng lấp lánh, giống như bây giờ người đang mặc chiếc váy đó là cô vậy.

- Anh… - Anh đang gián tiếp cầu hôn em đó sao? Nhưng Mạc Cẩn không nói ra miệng.

Cố Cảnh Ngôn đến gần, im lặng nhìn Mạc Cẩn rồi nói:

- Mèo con, em lấy anh nhé?

Lần đầu tiên trong đời Cố Cảnh Ngôn cầu tình yêu, cũng là lần đầu tiên Cố Cảnh Ngôn cầu hôn, đối tượng của hai lần trên đều là cô gái nhỏ xinh đẹp trước mắt này. Có lẽ ngoài cô ra, cũng sẽ không có ai có thể khiến cho anh cảm thấy điên cuồng như vậy.

Lần trước Tư Đồ Ý cầm thiệp cưới đến văn phòng anh ra vẻ thần bí nói có món quà lớn cho anh, cũng nhờ vậy mà anh tìm được Mạc Cẩn bỏ nhà ra đi. Nhưng mà không thể không thừa nhận rằng, lúc đó anh đã rất hâm mộ Tư Đồ Ý.

Im lặng chờ câu trả lời của cô gái nhỏ, trong lòng anh cũng âm thầm đắc ý, chuẩn bị cho cô gái trước mắt bổ nhào vào lòng anh, ôm cổ anh nghẹn ngào gật đầu đồng ý.

Nhưng mà, người tính không bằng trời tính, Cố Cảnh Ngôn đã quên Mạc Cẩn bây giờ không còn là Mạc Cẩn trước kia nữa. Lúc trước Mạc Cẩn là cô bé luôn luôn phục tùng mệnh lệnh của anh, còn bây giờ cô là thái hậu, là chủ nhân của người họ Cố nào đó.

- Khi nào anh thu dọn sạch sẽ mấy thứ hoa cỏ ong bướm xung quanh anh đi đã rồi hãy quay lại nói câu này với em - Cô gái quăng cho Cố Cảnh Ngôn một câu xong quay đầu chui vào trong xe, mặc kệ người đàn ông nào đó đang muốn kết hôn đến phát điên.

Cố Cảnh Ngôn cảm thấy như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ một hồi lâu mới chán nản vào xe. Một người người đàn ông phong lưu phóng khoáng như Cố Cảnh Ngôn không chỉ bị một cô gái từ chối tình yêu mà còn bị cự tuyệt việc kết hôn, nói ra thật khiến mọi người đều muốn rớt mắt kính.

Trở lại trong xe, ai kia vẫn chưa hết hy vọng, ôm cô gái nhỏ vào lòng thủ thỉ:

- Mèo con, thật sự bây giờ anh chỉ có một mình em, không có hoa cỏ ong bướm nào cả, em tin anh có được không?

- Trễ rồi! - Mạc Cẩn nhẹ nhàng đẩy người đàn ông ra, thản nhiên đáp.

Gương mặt Cố Cảnh Ngôn uất hận, hung hăng cắn lên hõm cổ của cô một cái, khiến Mạc Cẩn nhịn không được kêu lên:

- Anh làm gì thế! Đau chết đi được!!

Cố Cảnh Ngôn làm như không nghe thấy Mạc Cẩn kêu đau, vẫn vùi đầu vào cổ cô, hết cắn rồi mút, lưu lại vết hồng trên làn da để chứng mình quyền sở hữu của mình:

- Mèo con, em là của anh! Anh mặc kệ em có đồng ý hay không, cả đời này em là của anh! Em trốn không thoát đâu!

Mạc Cẩn nhịn không được khẽ cười, thì ra mới sáng sớm lại đi một vòng lớn như vậy là vì chuyện này. Cố Cảnh Ngôn lão luyện trong tình trường mà bây giờ lại dùng cách vụng về này ư? Có điều vừa nghĩ đến lời cầu hôn và câu nói bá đạo vừa rồi của anh, lòng Mạc Cẩn dâng lên một hương vị ngọt ngào.

Tuy nhiên, người đàn ông đang chán nản suy tư kia lại không hề để ý đến khóe môi đang cong lên của ai kia.

Thật là một buổi sáng tốt đẹp. Còn về việc hai người đã trễ giờ làm thì sao? Mặc kệ thôi.