Dòng Máu Thợ Rèn

Chương 2: Định mệnh



Khi cậu bé tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời mềm mại từ khung cửa sổ soi sáng căn phòng nhỏ. Cậu nhóc mở mắt chậm rãi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào không gian xung quanh với sự lạ lẫm và thận trọng. Vẻ mặt của cậu tràn đầy nỗi lo lắng và sự ngạc nhiên. Cậu nhấc người dậy từ chiếc giường gỗ cũ, cảm thấy cơ thể đau nhức và mệt mỏi.

Hình dáng của cậu là một hình bóng yếu đuối, nhưng đôi mắt tỏa ra một sự kiên định. Cậu tự hỏi nơi này là đâu và tại sao mình lại ở đây. Cảm xúc của cậu xen lẫn giữa sự lo lắng và hi vọng. Cậu vẫn cảm thấy bất an, nhưng cũng đầy lòng biết ơn với người đã cứu mạng mình.

Với thái độ cảnh giác nhưng đầy lòng tin, cậu bé vươn dậy và bước ra khỏi căn phòng. Đó là một buổi bình minh đầy sức sống. Cậu ta quay đầu lại thì thấy đây là một căn nhà gỗ giữa khu rừng. Cậu ta tự hỏi không biết nó là nơi ai sống. Cậu ta loay hoay xung quanh nhà tìm hiểu thêm thì bỗng một tiếng nói vang lên.

"Này, tỉnh rồi đấy à," làm cậu ta giật bắn người. Cậu lập tức quay lại và thấy trước mặt mình là một người đàn ông cao lớn. Ông ta có vẻ ngoài mạnh mẽ và uy nghiêm như một tảng đá cứng rắn, với mái tóc bạc phơ như những sợi tuyết rơi trắng mịn trên vai. Khuôn mặt như một người trung niên già dặn của ông ẩn chứa những vết nhăn sâu thẳm, nhưng đôi mắt sáng lạnh của ông toát lên vẻ thông thái và quyết đoán.

Ông mặc một bộ áo choàng đen dài che kín toàn bộ cơ thể. Đôi vai rộng và thẳng tắp của ông tỏa ra vẻ uy phong, trong khi đôi tay khỏe mạnh có vẻ như đã trải qua nhiều cuộc chiến đấu. Ông ta vác trên vai vài con thỏ và một khúc củi khô, có vẻ như đó là bữa ăn tối cho ngày hôm nay.