[Đồng Nhân Conan] Ảo Thuật Và Hoa Lửa Kỳ Diệu

Chương 12: Dáng vẻ của phép thuật



Gần đây bởi vì đủ loại nguyên nhân, tập đoàn Hirota xuất hiện trên tuần san báo chí đạt tần số cao nhất trong lịch sử, đứng tiếp theo sau đó là sự xuất hiện của thám tử lừng danh Mori Kogoro. Bởi vì vậy mà trước cửa nhà gia đình Hirota đã bị người người chen lấn như ‘nước không ngấm qua được’, mà nguyên nhân hết thảy là đến từ bức mật hàm báo trước màu tím có từ một tuần trước kia:

‘Nước mắt tình nhân’ làm rung động một vị thần, ẩn núp trong đêm tối quay trở về với nữ thần Athena.

Thiên sứ với đôi cánh màu tím kính gửi.

Hai tuần trước, siêu trộm Kid đã ở trong bữa tiệc sinh nhật của thiên kim tập đoàn Hirota trộm đi ‘Lệ Nguyệt’, thì cách một tuần sau đó có người gửi thư thông báo muốn ở bữa tiệc đưa ‘Lệ Nguyệt’ trở về, trình độ làm người khác phải chấn động này không hề thua kém với bức mật hàm báo trước của Kaito Kid. Cho nên, mặc dù chỉ là giống như từ phía đông sang tây, mọi người xung quanh vẫn đến đây vây xem gia đình Hirota, cảnh sát, phóng viên trong ngoài đều bao quanh lấy ba tầng trong nhà.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trong tủ kính trưng bày được làm bằng thủy tinh ở trên mái nhà biệt thự. Đó là do đại tiểu thư Hirota đã cho người chuyển lên trên đó, nghe nói nó được chuẩn bị để cho vị thiên sứ kia đem ‘Lệ Nguyệt’ trở về.

“Ran, cậu đã đến rồi, lần trước đã khiến cho cậu bị quái đạo Kid đánh thuốc mê, tớ còn chưa kịp nói lời xin lỗi với cậu đâu.” Ryoko nghênh đón Ran, vô cùng áy náy nói lời xin lỗi. “Bất quá, may mà có Conan đáng yêu của chúng ta, mỗi lần như vậy Conan đều rất lợi hại đâu.” Ryoko cúi người, nhân cơ hội xoa xoa lấy đầu Conan, một mặt ý tứ hàm xúc không rõ ràng.

Ngu ngốc! Conan nghiêng mình, mắt hơi híp lại oán thầm.

“Đúng rồi, thế nào mà Sonoko còn chưa có tới a?” Ryoko cố ý hỏi, ánh mắt lại liếc nhìn lên bầu trời.

“Ừm, Sonoko cậu ấy…” Ran cũng chưa có nói xong, một tiếng quát to đánh gãy lời giải thích của Ran. Chỉ thấy bộ dáng của Ryoko vô cùng kinh ngạc, chỉ vào bầu trời hô lớn: “Thiên sứ, tớ nhìn thấy thiên sứ bay ngang qua!”

“Cái gì?”; “Cái gì?”; “Thiên sứ ở đâu?” Nhất thời kích thích không khí gia tăng lên như gợn sóng, đám người vốn là đang tranh cãi ầm ĩ nay càng thêm xôn xao. Conan vội vàng quay đầu, nhìn lên trên bầu trời đêm tìm kiếm thân ảnh của người gọi là thiên sứ.

Ryoko ở sau lưng mọi người lộ ra nét mặt cười gian, ở phía sau nhẹ khẽ nhấn một cái, “Phách –” Một tiếng kỳ lạ không biết từ đâu ra ở giữa không trung vang lên, ‘phép thuật’ đã được hoàn thành.

Ngay tại lúc Ryoko còn đắm chìm trong sự đắc ý của mình thì Conan đột nhiên quay đầu qua, làm cho Ryoko vừa mới hoàn thành động tác nhỏ có chút trở tay không kịp. Cô vội vàng thu hồi tươi cười, che giấu, tính dời đi ánh mắt.

Mà bên kia, sau khi mọi người tìm kiếm không có kết quả xong, đành phải quay đầu lại thêm một lần nữa, nhìn sang phương hướng ngay từ đầu kia thì thấy. “Trời ạ, ‘Lệ Nguyệt’.” Thì ngay tại đây, trong đám người có người vang lên một tiếng hét chói tai, mọi người ngây ngẩn cả người. Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn sang đây, tầng mây chậm rãi lướt qua, ánh sáng vầng trăng lẳng lặng rung động, ở ngay giữa tủ kính thủy tinh, ánh sáng của viên bảo thạch tỏa sáng yên ổn nằm nơi đó.

“‘Lệ nguyệt’; ‘Lệ nguyệt’ đã trở lại.” Một âm thanh già nua cùng với thân ảnh của ba ba Hirota truyền đến. Ẩn chứa bao nhiêu kích động cùng vui sướng.

“Làm sao có thể?”; “Vô thanh vô tức (Im hơi lặng tiếng) xuất hiện.”; “Là phép thuật của thiên sứ!” Đám người an tĩnh tuôn ra vô số âm thanh nghị luận, mỗi người đều nghi hoặc, tất cả mọi người đều không thể tin được nhân vật không tiếng tăm, không biết tên, với danh hiệu ‘Đôi cánh thiên sứ màu tím’ này hóa ra cũng xuất quỷ nhập thần giống như Kaito Kid. Vừa mới đây, sự việc xảy ra chỉ trong chớp mắt khiến mọi người nghi hoặc bóng dáng vừa rồi của thiên sứ chẳng lẽ chỉ là do hoa mắt.

Âm thanh nghị luận dưới lầu đã dần dần cao lên, nói như vậy có nghĩa là nội dung trang đầu trên tờ báo ngày mai đã có tiêu đề. Mà những người ở trên lầu, ngoại trừ ba ba Hirota vô cùng bình tĩnh nằm ngoài ý muốn. Conan không nhanh không chậm đi đến trước tủ kính thủy tinh, xong, một nụ người nửa miệng vô cùng tự tin giơ lên. Thì ra là thế, ra đây là phép thuật của thiên sứ.

“Ryoko Onee-chan, em muốn đi toilet!” Ryoko còn đang đắm chìm trong sự đắc ý của mình đột nhiên bị trở ngại của một âm thanh làm cho tỉnh lại. Cúi đầu vừa thấy, hóa ra là Conan – Shinichi, làm ơn đi, đừng làm ra vẻ không ai biết nhà ngươi không phải là trẻ con có được không? Bị một thằng nhóc học sinh trung học lôi kéo như vậy làm cho người ta không chịu nổi a. Mạnh mẽ đè nén xúc động một nổi lên một tầng da gà, Ryoko miễn cưỡng nở một nụ cười thật tươi: “Được, onee-chan mang em đi.”

Hơn mười phút sau……

“Ryoko.” Rốt cuộc ở một góc lầu nào đó Ran cuối cùng cũng đã tìm thấy Ryoko. “Thật là, Ryoko, làm sao cậu lại ra đây a, mọi người đều đang tìm cậu đấy…… Ể? Ryoko, cậu làm sao vậy, vì sao nhìn qua giống như mất hứng a, ‘Lệ nguyệt’ đã trở về rồi mà.”

“………..”

Ở giữa góc trầm lặng vắng vẻ nào đó, sự tĩnh lặng đã bùng nổ ở ngay giữa góc trầm lặng đó. Trên đỉnh đầu đang bốc hỏa của Ryoko xuất hiện N cái ký hiệu ‘╬’  ((╬ ̄皿 ̄)), C-O-N-A-N K-U-N —- Nhà ngươi chờ đó cho chị!!!