Sau khi thực sự xác định Dumbledore đã hoàn toàn rời đi, Jessica mới mở mắt, thở dài một hơi. Cô có chút nghi ngờ, không hiểu tại sao một vị Hiệu trưởng đáng kính lại có hứng thú với một cô bé bình thường như cô. Thật sự chỉ đơn giản là do tràng khôi hài trong lễ phân viện và chuyện cô bị thương vào ngay ngày đầu tiên thôi sao? Không biết vì cái gì, Jessica vẫn cảm thấy rất kỳ quái, cô thấy nó không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Cảm thấy nghi ngờ sao?" Một giọng nói châm chọc quen thuộc từ cửa truyền đến.
Quay đầu ra đằng sau xem đó là ai, Jessica không khỏi tươi cười: "Snape, anh đến thăm tôi sao?"
"Tôi không có hứng thú đến thăm loại người chẳng những ngu xuẩn còn làm ngơ, không nghe theo lời khuyên của tôi." Snape phụng phịu đi đến, đem lọ thuốc mỡ đặt lên mặt bàn bên cạnh rồi khoanh tay đứng trước giường Jessica.
"Thuốc mỡ đặc chế, tôi nghĩ sau này cô sẽ phải dùng nhiều đấy. Tuy lúc mới bôi sẽ có chút xót nhưng hiệu quả của nó rất tốt."
"À mà, tôi quên mất. Tiểu thư Jones đây căn bản không có sợ đau?"
Không để ý tới lời châm chọc, khiêu khích của Snape, Jessica cầm bình thuốc mỡ lên cẩn thận quan sát, thuận tiện còn mở nắp ra đánh giá mùi hương.
"Tôi đâu phải là người không có dây thần kinh cảm giác đâu mà không sợ đau... Chẳng qua tôi lười biểu hiện ra thôi."
Jessica quay đầu, đối mặt với Snape rồi nói tiếp: "Hay Snape tiên sinh đây cho rằng lúc đấy tôi nên khóc lớn mới được coi là bình thường?"
Snape nhíu mày, bên môi vẫn là nụ cười châm biến: "Vậy tôi có thể vinh hạnh được biết lý do tại sao tiểu thư Jones không chịu khóc không?"
"Người nhà tôi không có ở đây, tôi khóc cho ai xem?"
Jessica chuyển tầm mắt từ trền người Snape sang phía cửa sổ "Khóc lóc, kêu gào trước mặt người ngoài không chỉ phí nước mắt, mà còn chỉ cho họ thấy tôi là người yếu đuối mà thôi."
Nghe vậy, Snape giật mình.
Hắn còn tưởng Jessica sẽ đưa ra những lý do linh tinh về mặt mũi, danh dự gì gì đó, chứ không nghĩ cô sẽ cho ra đáp án như vậy. Hắn hoảng hốt, dường như hắn thấy bóng dáng bản thân mình bốn năm trước ở trên người Jessica.
"À, đúng rồi. Anh có thể giúp tôi cái này không, ngài Snape?" Jessica phá tan bầu không khí trầm mặc đầy quỷ dị trong phòng, lên tiếng muốn nhờ vả chàng thiếu niên tăm tối trước mặt.
Snape vẫn như cũ, trầm mặc, không chịu nói chuyện, chỉ đứng tại chỗ khoanh tay nhưng ánh mắt hắn lại biểu lộ khác. Hắn muốn nghe xem Jessica định nhờ gì rồi mới quyết định giúp hay không.
"Anh giúp tôi vẽ sơ qua bản đồ Hogwarts được không? Tôi nghĩ tôi sẽ phải dùng nó một đoạn thời gian mới được."
"... "
Trầm mặc một lúc lâu, Snape lại nhếch mép, tựa tiếu phi tiếu đánh giá Jessica nằm trên giường bệnh "Xác thực, cô thực sự phải sử dụng bản đồ. Bằng không, với một tân sinh như cô, nếu không có người dẫn đường, cô sẽ lạc trong tòa lâu đài Hogwarts rộng lớn này."
"Anh sẽ giúp tôi, đúng không?" Jessica hai mắt phát sáng, nhìn chằm chằm Snape đến mức thiếu niên tóc đen mất tự nhiên, phải quay mặt ra chỗ khác.
"... Nếu tôi là cô, tôi sẽ thành thật đi ngủ ngay lập tức."
Snape sờ túi áo choàng lấy ra quyển sổ độc dược nhỏ quen thuộc của mình và mở vở ra. Đồng thời, hắn cũng lấy một chiếc bút lông chim ra rồi viết viết vẽ vẽ cái gì đó.
"Tôi khuyên cô này mai nên đến đại sảnh đường sớm một chút... Ở những nơi công cộng, bọn họ sẽ không có làm gì cô. Về sau cũng sẽ không xảy ra những chuyện 'ngoài ý muốn' ở ngoài như ngày hôm nay nữa đâu."
"Vì sao vậy?" Jessica có chút nghi hoặc.
Muốn bắt nạt một người, cách tốt nhất không phải là thực hiện nó trước sự chứng kiến của nhiều người xung quanh sao? Làm như vậy sẽ khiến người bị bắt nạt cảm thấy sợ hãi nhất và họ sẽ đạt được thỏa mãn nhiều nhất. Chẳng lẽ,... Thế giới phù thủy lại khác?
"Slytherin có Slytherin thủ tục. Ở trước mặt người ngoài, chúng ta vĩnh viễn đoàn kết." Snape xé bản đồ giản lược vừa mới vẽ ra khỏi sổ, đặt cạnh gối Jessica.
"Slytherin sẽ không đấu đá nội bộ trước mặt người ngoài. Cho dù bọn họ có muốn thu thập cô cũng sẽ chỉ hành động trong phòng sinh hoạt chung hoặc nơi không có người chú ý... Về chuyện vừa rồi là do tân sinh mới đến, chưa biết quy củ."
"... Sao nghe anh giải thích xong mà tôi vẫn chưa thấy thoải mái nhỉ?"
Jessica không xem tấm bản đồ mà vẫn như cũ, nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm thúy như màn đêm kia của Snape. Cô tiếp tục nói: "Tôi đoán, phù thủy đánh nhau, có lẽ sẽ không dùng nắm đấm đâu, đúng không?"
Snape nhăn mày, lập tức vặn lại lời nói lỗ mãng vừa nãy của Jessica: "Thiết nghĩ, vì vừa rồi ngã mạnh quá nên đầu của tiểu thư đây bị hỏng rồi sao? Phù thủy chúng tôi tất nhiên sẽ dùng đũa phép để tấn công rồi. Vừa rồi, cô là bị trúng bùa khóa chân."
"Xem ra, tôi phải nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới này mới được."
Jessica sờ túi áo choàng của mình, cẩn thận lấy ra đũa phép. Cô cũng không hỏi Snape ai đã hạ bùa chú lên cô, bởi vì đối với cô, biết điều đó chẳng hề có ý nghĩa gì cả.
Nếu cô biết được thì sao? Chẳng lẽ cứ ngu ngốc trực tiếp đi tìm người ta tính sổ sao? Nếu tiêu chuẩn vũ lực của Thế giới Phù thủy không phải là nắm đấm thì cô cũng phải nhập gia tùy tục, nắm giữ được một số bùa chú, tiểu xảo thôi.
"Tiểu thư Jones, cô vẫn nên chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị coi thường và nhục nhã lâu dài đi." Snape quyết định trở về ký túc xá, cũng sắp tới giờ giới nghiêm rồi.
"Vì những lời nói ngông cùng tối nay, cô đã vinh hạnh được trở thành người được chú ý nhất Slytherin... Có khi, cô lại vượt qua tôi, trở thành người được hoan nghênh nhất đấy. Trừ phi,... cô có thể nhanh chóng biểu hiện ra thiên phú hoặc khả năng đặc biệt của bản thân, nếu không cô sẽ không xoay chuyển được tình thế đâu."
"Anh sẽ không cùng bọn họ đối phó tôi, đúng không?"
"Chưa chắc." Snape xoay người đi về phía cửa bệnh thất.
"Anh sẽ không làm thế." Jessica khẳng định.
"Sao cô lại nghĩ vậy?" Snape quay người lại, đối mặt với Jessica và nhíu mày.
"Bởi vì chúng ta là bạn bè."
"Không, chỉ có cô và Lily là bạn bè thôi." Snape dừng lại một chút. Cuối cùng hắn cũng tìm được đáp án cho một loạt những hành vi đầy kì lạ suốt ngày hôm nay của mình rồi.
"Ngày mai, Lily sẽ biết chuyện cô bị thương. Nếu tôi không đến, cậu ấy sẽ trách tôi không chăm sóc tốt cho cô. Tuy rằng tôi không có nghĩa vụ phải làm việc đấy, nhưng tôi cũng không muốn vì thế mà làm cậu ấy không vui."
"Mặc kệ lý do là gì cũng rất cảm ơn anh, Severus."
Nghe Snape nói vậy, Jessica vẫn không nản lòng. Bởi vì cô biết, tuy Snape có 'chút' độc miệng nhưng vẫn làm những điều một người bạn nên làm như đến thăm bệnh, đưa thuốc, giúp cô vẽ bản đồ,... Đương nhiên, nếu ngữ khí hắn không quá 'sắc bén' như vậy thì càng tốt.
"Tiểu thư Jones, tôi chỉ nhắc cô một lần thôi, chúng ta chưa thân thiết đến mức gọi tên nhau đâu."
Snape nhíu mày, hắn không quen bị đứa con gái khác kêu tên mình, tất nhiên là trừ Lily ra rồi. Điều đó làm hắn cảm thấy có chút kỳ quái, không quen.
"Được rồi. Vậy thì, cảm ơn anh, Snape."
Jessica thở dài, thỏa hiệp. Cô có chút bội phục Lily, không biết chị ấy đã kết bạn với vị tiên sinh cứng nhắc trước mặt này như thế nào. Tuy nhiên, thành La mã cũng không phải xây một ngày là thành, Jessica cô nhất định một ngày nào đó sẽ chính thức trở thành bạn của hắn thôi.
Một ngày là bạn bè, cả đời là bạn bè. Đây chính là lý tưởng của cô.
"Tôi nghĩ cô vẫn nên thêm từ tiên sinh hoặc ngài vào trước tên tôi đi."
Hiển nhiên, Snape vẫn chưa vừa lòng trước sự nhượng bộ này của Jessica. Lúc này, thiếu niên tóc đen cau mày, nhìn chằm chằm Jessica, hắn có chút hoảng hốt trong lòng. Hắn thế mà hy vọng cô nhóc trước mặt này sẽ cự tuyệt yêu cầu của hắn.
"Chúng ta là bạn bè mà. Mà bạn bè thì không cần phải câu nệ như vậy đâu." Jessica kiên trì giữ điểm mấu chốt này, quyết không thỏa hiệp.
"Tôi nghĩ, Lily sẽ không thích tôi vẫn gọi anh là Snape tiên sinh đâu."
"...Tùy cô." Snape trầm mặc một lúc rồi nói ra vài từ nhưng lại như đã trút hết được gánh nặng vậy. Sau đó, thiếu niên tóc đen lập tức xoay người, rời khỏi bệnh thất.
Hiện tại, bệnh thất chỉ còn lại mỗi cô.
Nhìn bệnh thất dần yên lặng, tuy đã rất mệt nhưng khi ngả đầu xuống gối, Jessica không có ngủ ngay. Cô nằm lập kế hoạch cho bảy năm học sắp tới. Ít nhất là lên kế hoạch giải quyết vấn đề trước mắt này.
Thật rõ ràng, tối nay cô đã phạm phải một sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Tuy rằng là do cô chưa hiểu rõ về thế giới phù thủy nhưng đó cũng không phải lý do để người khác có thể thông cảm cho cô. Sau cuộc tập kích này, cô cũng hiểu được rốt cuộc bản thân đã chọc tức bao nhiêu người.
Kỳ thật, lúc học Tiểu học ở thế giới Muggle, Jessica cũng không phải là chưa thấy qua việc kỳ thị huyết thống bao giờ. Nhưng cô cũng chưa từng nghĩ rằng Phù thủy cũng xảy ra vấn đề kỳ thị đấy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với Muggle. Nghĩ lại lúc còn ở trên Hogwarts tốc hành, Snape có đưa cô lời khuyên không nên vào Slytherin, nếu như lúc đấy nghe xong cô vẫn còn chút nghi ngờ, chưa hiểu thì giờ cô đã hiểu hoàn toàn rồi. Đáng tiếc là đã trễ, cô không có cơ hội để làm lại nữa.
Chỉ hối hận, nhẫn nhịn là vô dụng, đó cũng là một trong những bài học cô rút ra được sau vài năm đi học. Năm ấy, vì thân thế được nhận nuôi không rõ ràng, cô thường xuyên bị đám ôn con trong thôn gọi là dã chủng, sao chổi, con nhóc dị hợm,... vô số lần. Lúc đấy, cô chỉ biết thương tâm, chui vào góc khóc thầm, hối hận vì sao lúc đấy không đi theo ba mẹ ruột và cố nhẫn nhịn, chịu đựng bọn chúng. Nhưng đám nhóc đó lại không vì cô nhẫn nhịn mà thu liễm lại, thậm chí bọn chúng còn bắt nạt, nhục nhã cô hăng say hơn.
Thẳng đến một ngày, cô không thể chịu đựng được nữa mà xông lên, đấm tên cầm đầu một cú đau điếng, mọi thứ mới dừng lại. Tuy là sau trận đánh lịch sử đấy, cô đã bị thương không nhẹ nhưng từ đó về sau, những âm thanh đùa cợt, trêu chọc cô đã bé đi rất nhiều.
Sau vụ đấy, Jessica cũng trưởng thành và ngang ngạnh, cứng đầu hơn nhiều. Những vụ bắt nạt cô cũng không còn nữa. Đương nhiên, ở những nơi cô không thấy được, đám nhóc đó chắc chắc vẫn sẽ dùng những từ ngữ ác độc nhất mà chúng có để mắng cô. Nhưng cô cũng chẳng thèm quan tâm, để ý làm gì? Chỉ cần chúng tôn trọng, cư xử đàng hoàng trước mặt cô là được. Cô cũng chả thèm xen vào chuyện của bọn chúng, nước sông không phạm nước giếng là được.
Cho nên, trước sự khiêu khích trắng trợn lúc đó của Bulstrode, Jessica mới theo thói quen mà phản kháng lại. Thế nhưng cô không nghĩ rằng những điều đó lại là sai lầm. Quan trọng là, cô không biết khả năng công kích của Phù thủy và người thường lại khác nhau lớm đến vậy.
Hiện tại lên làm như nào mới tốt đây? Jessica phiền não nghĩ, ngón tay trong lúc vô tình chạm phải tấm bản đồ Snape đặt cạnh gối, trong đầu cô không khỏi hiện lên hình ảnh cậu thiếu niên tóc đen kia. Khóe miệng cô không tự chủ mà cong lên. Quả nhiên, hắn cũng khá săn sóc, y như lời Lily đã nói với cô. Tuy mặt hắn luôn banh ra, đen lại, bộ dáng như người sống đừng đến gần nhưng lại dùng hành động để thể hiện bản thân là một người rất đáng tin cậy.
Jessica cầm lấy tấm bản đồ, nằm trên giường quan sát, đánh giá tỉ mỉ. Tuy rằng chữ trên tấm bản đồ có chút ngoáy nhưng vẫn dễ đọc. Nương theo ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ, cô có thể nhìn rõ từng chi tiết cẩn thận đánh dấu của Snape.
Nhìn tấm bản đồ lúc lâu, suy nghĩ của Jessica không khỏi bay về lần đầu ba người gặp nhau. Từ từ nhớ lại ngày hôm đó, tâm Jessica cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Cho dù phía trước có khó khăn như thế nào, cô cũng sẽ kiên cường tiến lên. Tuy nhiên, cô cũng không phải là người cô độc, Jessica Jones cô vẫn còn có bạn bè. Tuy vẫn còn chưa quá thân thiết nhưng cũng không thay đổi sự thật rằng bọn họ là bạn bè. Nhưng mà, nhìn hai người họ cũng thật xứng đôi... Oáp, Jessica cảm thấy mắt có chút cay cay, hai mí mắt cứ dính vào nhau. Ôm quyết tâm ngày mai nhất định phải biểu hiện thật tốt, lấy điểm cho nhà, cô chậm rãi tiến vào giấc mơ.