[Đồng Nhân][Harry Potter] Sánh Bước Cùng Người

Chương 62: Hy vọng



Dần, hai người yên tĩnh lại. Snape chìm vào trầm tư, anh đang nghĩ xem nên giúp Jessica như thế nào. Còn Jessica lại đang tự cân nhắc nên tự cứu mình như thế nào. Trong lúc nhất thời, trừ tiếng kêu tách tách của ngọn lửa, họ chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang hòa cùng tiếng gió thổi qua những tán cây. 

"Anh Severus..." Một lúc sau, Jessica không nhịn được mở miệng nói, tuy nhiên âm thanh có chút khó nghe. Thực tế, trên mặt cô có vẻ không thích hợp cho lắm. Không biết có phải do ánh lửa hay không, gương mặt cô có vẻ ửng hồng. 

"Hửm?" Snape rời sự tập trung khỏi việc nghiên cứu cách giải cổ ngữ Runes, ngẩng đầu nhìn về phía Jessica, giọng nói đầy vẻ hoài nghi. 

"Em... có hơi đói bụng." Jessica cảm thấy hai má mình đã hoàn toàn nóng ran lên. Cô cũng rất muốn nhịn mọt chút nhưng bụng trống rỗng khiến cô không thể nghĩ được gì cả.

"Trong ba lô của em có một chút bánh. Nếu được, anh có thể..." 

Snae vẻ mặt phức tạp nhìn đàn kiến đang bò dưới đất, đôi mắt đen mang chút ảo não. Anh thế mà lại quên mắt, tuy anh đã quen với việc ăn uống không có quy luật nhưng Jessica lại không như vậy. 

Snape đứng dậy, rút đũa phép ra nhẩm câu thần chú "Aguamenti".  Anh mượn dòng nước từ đầu đũa phép rửa sạch bùn đất dính trên tay khi quan sát Cổ ngữ Runes. Sau đó, anh không mở ba lô của Jessica ra mà lại mở túi sách của bản thân, lấy ra chút thức ăn.

Snape đến gần Jessica, vừa bóc vỏ bánh ra, anh chợt ngẩn người. Hiện tại, Jessica căn bản không thể động đậy, vậy sao cô có thể tự ăn... Chẳng lẽ...

Nghĩ đến đây, khóe miệng Snape không nhịn được run rẩy. Bây giờ, trừ cách đấy ra, anh hoàn toàn không có biện pháp nào khác. Bất đắc dĩ, thiếu niên tóc đen cứng ngắc bóc nốt vỏ bánh, không được tự nhiên nói: "Há mồm, Jessica. Tôi hy vọng cô sẽ không cắn phải tay tôi." 

Jessica đỏ mặt, mở miệng. Để tránh cho răng nanh của mình cắn phải tay Snape, cô dùng môi bao lấy răng nanh, giống như động vật, dùng dầu lưỡi cuốn mẫu bánh sandwich vào mồm. 

Hai người cứ như vậy, anh đút một miếng, tôi ăn một miếng, không ai nói gì. Jessica là do đang bận sự việc cao cả, còn Snape căn bản không muốn nói chuyện. 

Có thể thấy, Snape chuẩn bị đồ thật đầy đủ, trừ bánh sandwich anh còn mang theo cả thịt khô và chân giò hun khói. Hơn nữa, Snape cũng không phải là một người keo kiệt, anh đen tất cả ra xé thành miếng nhỏ, đút từng miếng cho Jessica. 

Chỉ hơi cứng ngắc lúc đầu, càng về sau, hai người phối hợp càng thuần thục hơn, cũng dần trở lên máy móc hóa sandwich, thịt khô, sandwich, chân giò hun khói, sandwich,... Cứ lần lượt như thế, cả người Snape cũng không còn cứng ngắc như gặp kẻ thù, anh dần trầm tĩnh lại.

Jessica tham ăn, cẩn thận hưởng thụ hương vị của từng món. Có lẽ do quá đói, cô thấy các món đều rất ngon, đặt biệt là thịt, hương vị rất đặc biệt.

Vì thế, không khống chế được cơn thèm ăn, khi Snape đút miếng thịt khô tiếp theo, dù đã lấy được thức ăn rồi nhưng cô vẫn liếm nhẹ lên đầu ngón tay chưa hết mùi thịt. 

Khi đầu lưỡi của Jessica liếm qua ngón tay Snape, cả người thiếu niên tóc đen như có một dòng điện chạy qua, suýt nữa thì ném hết thức ăn trong tay.

"Jessica Jones! Ngoan ngoãn ăn thức ăn đi, dừng làm động tác dư thừa!" Snape cắn răng nói. 

Chắc có lẽ, bây giờ anh đã cảm thấy may mắn vì là buổi đêm, hơn nữa Jessica cái gì cũng không thể nhìn thấy. Nếu không cô đã được nhìn thấy vẻ chật vật, đỏ mặt tía tai của anh. 

"Em đã làm cái gì đâu..." Jessica vô tội nói, không hiểu vì sao anh đột nhiên lại phát hỏa. Nghĩ nghĩ, cô cẩn thận hỏi: "Em nhớ, em đâu có cắn vào tay anh?" 

"...Không cắn!" Một quyền của Snape như đấm vào không khí, cảm giác tức giận nhưng không có chỗ trút làm anh càng cảm thấy tức. Nhưng hiển nhiên, anh không định nói động tác vừa rồi của Jessica khiến cơ thể anh có phản ứng gì. Cho nên, thiếu niên tóc đen chỉ có thể oán hận tiếp tục đút cơm, đồng thời chú ý chỉ đưa thức ăn chạm đến miệng cô. 

Jessica không hiểu điều gì nhưng vì lười muốn biết, cô vẫn tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình. Vào lúc cô đã ăn no đến tám phần, đột nhiên một tiếng động phát ra cách đó không xa, thậm chí nó còn ngày càng truyền đến gần. 

"Severus, anh có nghe thấy gì chứ?" Jessica ngẩng đầu tìm kiếm hướng phát ra âm thanh. 

"Không có thính giác tinh như cô nhưng tôi cũng không có điếc." Cảm xúc của Snape vẫn chưa tốt hơn. Hiến nhiên, anh vẫn chưa hết xấu hổ sau chuyện vừa nãy. Tuy nhiên, ngay cả như vậy, anh vẫn cầm chặt đũa phép, hướng ánh nhìn lên bầu trời.

Rất nhanh, tiếng đạp cánh ngày càng gần, một tiếng chim vang lên. Có một con chim ưng lông vàng dậu lên tảng đá trước mặt Snape, nó hất mặt kiêu ngạo nhìn anh. 

Snape nhíu mày, đó là chim đưa thư của nhà Malfoy. Anh khinh thường bĩu môi,  cất gọn đồ ăn, đi về phía chim ưng, lấy phong thư có huy hiệu nhà Malfoy  trên chân nó xuống. 

Chim ưng thấy nhiệm vụ đã hoàn thành liền vỗ cánh định rời đi. Bỗng dưng, một ánh sáng lóe lên, Snape bắt được chân chim ưng, kéo nó từ trên không trung xuống. 

Không quan tâm đến bức thư của Lucius Malfoy, tâm trạng Snape tốt hẳn lên, anh dùng giọng nhẹ nhàng, như trút được tâm tình nói với Jessica: "Tôi nghĩ tôi tìm được cách rồi, Jessica!" 

"Tốt quá! Cách gì vậy?" Cảm xúc của Jessica cuốn theo sự hưng phấn của Snape. Tuy vẫn không thể nhìn thấy hay động đậy gì, nhưng thiếu nữ lại có thêm hy vọng. Cô tin tưởng Snape. Nếu như anh nói có cách, thì nhất định nó sẽ thành công. 

"Chúng ta có thể để chim ưng gửi thư, nhờ người đến giúp đỡ." Snape dùng bùa hóa đá, không chế con chim ưng đang giãy dụa, cố gắng thoát ra. Sau đó anh  lấy ra tấm da dê cùng bút lông chim từ túi xách bên mình, nhanh chống viết tình trạng và vị trí hiện tại của hai người. 

"Nhưng chúng ta nên gửi thư cho ai đây?" Jessica có chút do dự.

Nếu ba mẹ biết cô bị nhốt, nhất định sẽ đến cứu cô. Nhưng dù họ có đến đây thì cũng vô dụng, bởi căn bản họ không biết phép thuật. 

"Gửi Lily." Snape không ngẩng đầu, đáp lời cô trong khi tay vẫn nhanh chóng viết thư trên tấm da dê. 

"Sau đó, Lily sẽ lập tức liên hệ với hiệu trưởng Dumbledore. Như vậy, sẽ có ngừi đến cứu cô." 

"Sao anh không trực tiếp viết thư cho thầy Dumbledore luôn?" 

"Tôi không muốn cho cả giới Pháp thuật đều biết, chim ưng nhà Malfoy gửi thư cho Dumbledore. Điều này sẽ khiến Lucius gặp phải một số phiền phức không cần có." Snape chán ghét bĩu môi, nghĩ đến điều gì đó. 

"Thế chúng ta gửi thư thế có làm phiền giáo sư Dumbledore không? Em nghe nói thầy ấy luôn bận rộn nhiều việc." Jessica có chút do dự. 

"Hay chúng ta thử gửi thư cho Vivian thử xem?"

"Hai việc này không giống nhau!" Snape gập phong thư lại, cẩn thận buộc vào chân đại bàng. 

"Cô là học sinh trường Hogwarts, là hiệu trưởng, Dumbledore có nghĩa vụ phải cứu trợ khi có học sinh gặp khó khăn. Nhưng nhà Bulstrode thì không giống vậy, bạn cùng phòng của cô không đủ năng lực để cứu trợ, chắc chắn cô ta sẽ nhờ gia tộc giúp đỡ. Trước không tính đến bọn họ có đồng ý không, tôi chỉ muốn hỏi, cô thật sự muốn nợ phần ân tình này của nhà Bulstrode sao?" 

"...Anh nói đúng, em thực sự không muốn nợ ân tình của họ." Jessica suy nghĩ, đồng  tình với cách nói của Snape. 

"Nhưng chim ưng nhà Malfoy sẽ tìm được Lily không ạ? Em nghe nói gia tộc thuần huyết bọn họ không bao giờ có liên hệ gì với những gia đình Muggle mà." 

"Nó sẽ tìm được thôi, nếu không muốn chết." Nói đến đây, Snape lộ ra đôi mắt sắc bén. 

"Chim đưa thư nhà Malfoy đều từng được huấn luyện, nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ này..." Snape rút đũa phép, nhanh chóng nhẩm câu thần chú nào đó rồi tìm bảng tên đeo ở chân chú chim đại . 

Sau đó, anh nói: "Stalin, nếu Lily Evan không thể nhận được bức thư này trong thời gian sớm nhất, có lẽ tao sẽ đề nghị Lucius thử qua món thịt ưng hầm." 

Sau khi thiếu niên tóc đen cho phép đại bàng cất cánh và đi về bên cạnh mình, Jessica mới do dự hỏi: "Vừa rồi anh dùng câu thần chú gì vậy?" 

"Đó là thần chú khống chế chim đưa thư mà Lucius nói cho tôi biết... Chim đưa thư nhà Malfoy không tùy tiện phục vụ bất cứ ai." Snapr lại ngồi xuống tảng đá, lấy ra bức thư Lucius Malfoy gửi ra, nhờ ánh lửa soi chiếu cẩn thận đọc. 

Bỏ qua những đoạn hỏi thăm hoa mỹ nhưng vô bổ, bức thư gồm có hai nội dung. Thứ nhất là hỏi vì sao Snape bỏ gần tìm xa, không cần những ma dược trong kho dược liệu nhà Malfoy mà tự lặn lội đến rừng Sensenbrenner quận Suzel thu thập. Thứ hai là hỏi anh đã đi bốn ngày rồi, rốt cuộc bao giờ mới trở về, vẫn còn rất nhiều công việc pha chế độc dược chờ anh. 

Snape hừ hừ vài tiếng, tùy tiện gấp bức thư lại, nhét vào góc túi sách. Hiển nhiên, do chim đưa thư nhà Malfoy đã bay đi nên anh không có cách nào hồi âm lại cho Lucius. Tuy nhiên, việc đó cũng chẳng quan trọng lắm. 

Duổi thẳng chân, Snape nghỉ ngơi một lúc rồi lại lấy ra thức ăn vừa cất vào, dùng giọng khẳng định hỏi Jessica: "Tôi nghĩ, cô Jessica đây đã ăn no rồi đúng không?" 

"Ừm, em cung no rồi, anh ăn đi." Jessica cứng ngắc gật đầu, nhìn về phía Snape đang ngồi ăn. Tuy biết cô chẳng thể nhìn thấy gì nhưng thiếu niên tóc đen vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô và nhíu mày nhìn lại. 

"Anh Severus, em rất ngạc nhiên đấy. Anh đến đay làm gì vậy? Em nhớ nhà anh không gần khu này mà." 

"Hừ, tò mò có thể giết chết con mèo." Snape than thở, giọng nói nhỏ dần, cố ý khiến Jessica không thể nghe được. 

"Anh mau trả lời em đi, Severus." Jessica nhất định không nghe được câu trả lời sẽ không bỏ qua. Tuy không thể nhìn thấy gì nhưng cô vẫn dùng đôi mát xanh lam như bầu trời hướng vô định về phía phát ra âm thanh của Snape. 

Nghe Jessica hỏi, thiếu niên tóc đen có chút mất tự nhiên, chậm rãi xé bánh Sandwich bỏ vào miệng, thoạt nhìn như đang tự hỏi cái gì đấy. 

Khoảng một phút sau, anh mới mở miệng nói: "Tất nhiên là do tôi cần đi thu thập dược liệu, đây là nơi cỏ ngọc sinh trưởng. Tiểu thư Jessica không biết điều này sao? A, có lẽ cô không biết thật."

"Tch..." Jessica bĩu môi khinh thường, muốn Snape trả lời thành thật thật khó khăn. Tuy nhiên, điều này không làm ảnh hưởng đến tâm trạng hiện tại của cô. Cho nên... 

 "Vậy sao anh có thể tìm thấy em? Đừng nói là vô tình, thật giả trân." 

Snape cầm lấy một miếng thịt hun khói, cẩn thận quan sát như kiểm tra xem nó có hỏng không. Ngửi miếng thịt một lúc, anh mới nhét nó vào miệng. 

"Trả lời em đi anh Severus." Jessica thích việc Snape im lặng, không trả lời. 

"Nếu anh vẫn không trả lời, em sẽ hỏi đến lúc anh tức điên mới thôi. Anh biết em cố chấp đến mức nào mà." 

Nếu như bây giờ Jessica có thể nhìn thấy, cô chắc chắn sẽ phát hiện được hai má tái nhợt của Snape đã đỏ ửng. Thiếu niên tóc đen chăm chú nghiên cứu miếng bánh sandwich trông tay như thể nó không phải thức ăn bình thường mà là một loại dược liệu rất khó có được. 

Trầm mặc hơn một phút đồng hồ, Snape mới mất tự nhiên nói: "Chỉ là một câu thần chú nhỏ mà thôi." 

Nói xong, thiếu niên tóc đen nhanh chóng ngậm miệng lại, mặc kệ Jessica có dò hỏi như thế nào anh cũng không trả lời. 

Đến lúc bị hỏi đến mức tức giận, Snape mới cáu kỉnh nói một câu: " Đừng ép tôi phải cho cô một cái Mimblewimble, tiểu thư Jessica." 

Vì thế, cả không gian liền im lặng lại.

_________________________

Từ điển phép thuật

1. Aguamenti

- Cách đọc: Ờ-gơ-MEN-ti

- Ý nghĩa: Tạo ra một dòng nước sạch từ đầu cây đũa phép

2. Mimblewimble 

- Cách đọc: MIM-bull-wim-bull

- Ý nghĩa: Lời nguyền này dùng để khóa chặt lưỡi đối phương lại, khiến họ không thể nói được bất cứ câu nào