[Đồng Nhân Harry Potter] Trở Lại 1977

Chương 34: Tháng hai



Lily đã khỏe mạnh lại bình thường, nhờ ơn cụ Dumbledore đã giải lời nguyền độc ác kia một cách nhanh chóng.

Các bạn Remus đều vui vẻ khi biết tin đó. Nhưng chỉ sau đó ít ngày James lại trở nên sầu não hơn bình thường. Rõ ràng là buổi đi chơi ngày Valentine với Lily không được như ý muốn.

Remus không hiểu chuyện gì xảy ra giữa hai bạn mình nhưng cậu thấy gần đây thi thoảng họ lại cãi nhau. Lily thường hay xao lãng và đôi khi thần người ra suy nghĩ vẩn vơ gì đó, còn James thì dễ nổi cáu. Thông thường James là người vui vẻ, cậu chỉ hay nổi cáu khi có gì liên quan đến Snape và một số ít đứa nhà Slytherin khó chịu khác.

Sau vụ tai nạn của Lily, có vẻ như ban đầu James hi vọng rằng mọi việc giữa họ lại trở nên tốt đẹp nhưng sau đó James nói với Remus rằng Lily muốn để mọi sự diễn ra từ từ hơn, để cả hai đều có thời gian chắc chắn về tình cảm của mình.

James chắc chắn không thích sự từ từ này. Từ hồi Remus quen James đến giờ, chưa bao giờ cậu thấy bạn mình thích làm gì từ từ cả. Kể cả Lily cũng không phải ngoại lệ.

Remus thấy James thật ngốc, vì nếu là cậu, cậu sẽ không bao giờ cãi nhau với Lily, dù bất kì lí do gì. Cậu sẽ làm hết sức mình để cô vui. Nhưng đấy chỉ là giả dụ vậy, vì Remus chẳng bao giờ có Lily cả.

***

- Trò Snape, trò có thể giải thích cho ta nghe về kết quả học hành tồi tệ của trò trong tuần này chứ? Có lí do gì đặc biệt không?

- Thưa cô, em không có lí do gì đặc biệt. Có lẽ là em hơi thiếu tập trung.

Snape trả lời một McGonagall đang hết sức giận dữ bằng một giọng đều đều. Nếu ánh mắt là lưỡi dao thì ánh mắt của bà lúc này có thể có cắt đôi người thằng bé đang đứng trước mặt bà ra mất.

Thái độ ơ thờ và vẻ mặt lãnh đạm của Snape dường như càng làm bà giáo này bực mình. Hai môi của bà dường như trộn lẫn với nhau thành một đường chỉ mảnh.

- Vậy thì trò hãy liệu hồn mà tập trung đi. Ta sẽ không chấp nhận một buổi học nào như thế này nữa.

Bà liếc cái ghế gần như không có gì suy suyển sau suốt một tiết học nỗ lực vẫy đũa để biến nó thành một cây thông của Snape với một thái độ bất bình và chán ghét cùng cực. Rõ ràng đây là kết quả tồi tệ nhất từ trước đến nay của đám học sinh trình độ P.T.T.S của bà. Đứa nào tệ nhất thì cũng phải biến đổi cái ghế ra thành cái gì đó khác cái ghế. Thế mà cái ghế này không không khác đi một tí tẹo nào. Te tua xơ mướp một tí cũng không!

Bà rất bực, vì trò Snape vốn không phải đứa học sinh tồi tệ gì lắm, xuất sắc là đằng khác. Đó không phải học sinh ưa thích của bà - nhưng là một bà giáo có trách nhiệm, bà luôn có xu hướng đối xử công bằng với các học trò, dù là thuộc nhà Slytherin đi nữa.

Giáo sư McGonagall nhìn Snape lãnh đạm trả lời bà: “Vâng, thưa cô”, trong khi đôi mắt nó thậm chí không thèm tỏ ra một tí ti sợ sệt hay hối lỗi nào hết (bà không chắc bà thấy được bất kì cảm xúc nào trong đó luôn). Bà càng cảm thấy bực mình vô cùng. Bà cho cả lớp nghỉ với một giọng mà không một sinh vật sống nào trong lớp dám - thậm chí chỉ là thở.

***

Severus hơi cong môi lên cáu kỉnh. McGonagal đã bực mình. Không chỉ có McGonagal, cả Slughorn, cả Flitwick, cả Kipple và một lố các giáo sư khác đều đang bực mình vì anh.

Năng lượng pháp thuật trong người anh đang cạn kiệt, sau hôm chạy chữa cho Lily ở bệnh xá. Suốt một tuần nay, Severus không làm được một phép thuật gì. Ước tính anh phải mất khoảng ba tuần để phép thuật trong người hồi phục về mức như cũ, với điều kiện trong suốt ba tuần đó Severus không được dùng phép.

Điều này với Severus không dễ chịu gì. Cả đời Severus, anh đã quen bị lăng mạ, sỉ nhục, chửi bới bằng bao nhiêu cái tên. Thằng khốn, tên giết người, thằng phản bội, thằng hèn... Nhưng bị coi là kẻ bất tài thì Severus chưa bao giờ cảm thấy quen cả.

***

Tháng hai sau đó trôi đi êm ả chỉ với một sự kiện nổi bật: trận Quidditch thứ ba trong cúp Liên-Nhà diễn ra vào cuối tuần thứ ba trong tháng. Đội Slytherin một lần nữa lại chiến thắng, lần này là trước đội nhà Ravenclaw, với tỉ số sít sao 220 - 180, dù phải thay Avery bằng một đứa năm thứ năm chưa được xuất sắc gì lắm.

Nếu trận đấu với đội Hufflepuff vào đầu tháng năm, Slytherin lại giành chiến thắng thì bất luận các trận đấu khác kết quả như thế nào, đội Slytherin vẫn giành cúp vô địch.

Chiến thắng lần này của đội Slytherin làm đội Gryffindor sôi sục. Họ đã thua trận trong trận mở màn, vì thế nếu muốn có cơ hội giành cúp, họ cần chắc thắng trong trận đấu đầu tháng ba tới. Tốt nhất là nên thắng đậm.

Vì thế các cầu thủ Quidditch của đội Gryffindor cuốn vào một vòng xoáy các buổi tập luyện dày đặc. Các bữa ăn tại Đại sảnh đường, các buổi nói chuyện trong phòng sinh hoạt chung đều mang đậm sắc màu Quidditch. Ngay cả trong buổi họp của Hội Chim Lửa, Quidditch cũng là một chủ đề nóng hổi.

James Potter là một người khá lười học. Nhưng riêng về vấn đề Quidditch và các buổi luyện tập của Hội Chim Lửa thì cậu không hề lười một tí nào. Quidditch là niềm đam mê sống còn của cậu. Còn Hội Chim Lửa là nơi cậu được thể hiện vai trò lãnh đạo. Nhất là khi dạo này chuyện với Lily không được suôn sẻ cho lắm thì hai thứ đó làm nhiệm vụ xao lãng rất tốt.

Hàng ngày bận rộn cũng làm James quên luôn cả cái ham muốn đánh úp Snivellus. Nhưng Peter và Sirius cũng đã làm việc này rất tốt. Không hiểu vì lí do gì mà Snivellus chỉ đưa lưng ra chịu đòn, chứ hoàn toàn không đánh trả. James và các bạn không hiểu có điều gì xảy ra với hắn. Gần đây Snivellus thể hiện vô cùng tồi tệ trong các lớp học chung với cậu. Chẳng lẽ hắn đang biến thành một Pháo Xịt rồi hay sao?

Nếu như thế thì James rất sướng. Nếu trên đời có gì sướng gần bằng việc Snivellus biến mất khỏi cõi đời này thì có việc này. Cậu sẽ sướng đến mức chẳng bao giờ phải ếm bùa Snivellus làm gì nữa. Dù sao đánh một người chả có tí năng lực phép thuật nào cũng đâu có thích thú, vẻ vang gì đâu.

Nhất là nếu Snivellus biến thành Pháo Xịt thì James sẽ chẳng bao giờ phải lo sợ mất Lily về tay hắn nữa. Phải, Lily, vì một lí do gì đó, luôn luôn trở nên “khó hiểu” khi có gì liên quan đến Snivellus.

James mỉm cười khi nghĩ đến điều này, nhưng cậu nhanh chóng gạt đi ngay sự mơ mộng. Chả có lí gì tự dưng một người đang bình thường lại đột nhiên biến thành Pháo Xịt cả. Có lẽ Snivellus chỉ mắc chứng gì đó, ví dụ như stress chẳng hạn, làm hắn học hành tệ đi tạm thời. Dù sao, James vẫn ước nếu điều đó là vĩnh viễn thì tốt biết mấy.

Thầy Dumbledore vẫn chưa có manh mối gì về kẻ ám hại Lily hết, và James cảm thấy hết sức phiền lòng về điều đó. Không chỉ có James, các bạn cậu cũng thấy nóng ruột không kém. Không biết bao nhiêu lần Sirius rủ James đi hỏi thầy Dumbledore xem thầy đã tìm ra kẻ thủ ác chưa. Cũng như James, Sirius nghi ngờ đó chỉ là một trong những đứa lưu manh thuộc nhà Slytherin mà thôi. Chúng muốn hại Lily vì cô ấy có nguồn gốc Muggle. James và Sirius còn định theo dõi Mulciber và Rosier xem có tìm được bằng chứng nào chứng tỏ hai thằng đó có liên quan không, nhưng vì bận quá mà chưa có dịp.

James thấy bực mình với thái độ bình chân như vại của thầy Dumbledore. Có vẻ như thầy chẳng có động thái gì hết. Lẽ ra thầy phải lục tung, tra hỏi hết những đứa học sinh nghi vấn, hoặc ít ra thì Mulciber và Rosier, cho chúng nó uống Chân Dược nếu cần. Thế nhưng James chả thấy thầy làm gì, khi James và Sirius hỏi thì thầy chỉ nhìn các cậu bằng một ánh mắt đáng ghét và nói bằng cái giọng đáng chán: “Thầy đang làm nhiều hơn các con tưởng đó.” Cứ như thể các cậu là những đứa ngu phiền nhiễu.

Lily đã có thể chết. Chẳng lẽ phải để một học sinh nào đó chết thì thầy hiệu trưởng mới chịu hành động hay sao?

Trái lại, các buổi họp của Hội Chim Lửa luôn là một sự an ủi đối với James. Các thành viên đã có những tiến bộ đáng kể trong môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Cậu nghĩ rằng giáo sư Kipple hơi kĩ tính quá mức cần thiết khi ông đã quyết định dạy phụ đạo cho mấy đứa học hơi yếu hơn trong lớp như Peter, Kendra Bullock và Neal Jupiters. Nhưng dù sao, mấy đứa đó cũng không tỏ ra phiền hà gì mà lại còn thích thú là đằng khác.

Sirius dạo này đã chuyển hướng sang tán tỉnh Mary MacDonnal. Có vẻ như cô nàng cũng đã hết thích James rồi, nên hôm nọ James vừa bắt gặp hai đứa nó ôm hôn nhau ở hành lang như thể trên thế giới này chỉ có mỗi hai đứa vậy. Điều đó làm James nhớ đến Lily, và cậu thấy buồn bực ghê gớm. Đến mức mà suýt chút nữa cậu đã ôm hôn Armanda Aglibi khi cô nàng đá lông nheo tình tứ với cậu, chỉ để trả đũa Lily. May mà Remus có mặt lúc đó và đã nhắc nhở James rằng cậu với Lily trên thực tế vẫn chưa chia tay nhau, và việc trả đũa là hết sức trẻ con và sẽ chỉ đem lại kết cục tồi tệ hơn.

Trong cả nhóm Đạo Tặc, Remus vẫn luôn là người thông minh và tỉnh táo nhất.

Đệch! Mọi việc dạo này thật là tệ hại. Tốt hơn hết là James chỉ nên nghĩ đến trận Quidditch sắp tới.