Eira nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Những bông tuyết đầu tiên đã rơi xuống.
Mùa đông đến.
Làn da vốn trắng nõn hồng hào dần trở nên tái nhợt. Đôi mắt nhạt nhòa sự sống. Cả cơ thể đều yếu ớt đến vô cùng, giống như một cành liễu trước gió, chỉ thoáng nhẹ cũng đứt đoạn bay đi.
Như một con chim Hoàng Yến bị nhốt trong một cái lồng nguy nga, xinh đẹp. Tinh xảo lại yếu ớt.
Nếu ai đó ở đây nhìn thấy, hẳn sẽ bị kinh diễm đến. Lớp sương mù luôn che giấu xung quanh bị đẩy đi. Gương mặt cô lại dần trở nên rõ nét. Nếu trước kia người ta dễ dàng bỏ qua sự tồn tại của cô thì hiển nhiên bây giờ không ai có thể làm được điều đó.
Nụ hoa thoát khỏi lớp vỏ sần sùi, nở rộ rực rỡ, ở thời khắc đẹp nhất của cuộc đời đứt đoạn, khô héo mà chết.
Tom bình tĩnh giúp đỡ Eira ăn cơm, hắn còn không cần cô chạm dao nĩa. Vui lòng mà tỉ mỉ phục vụ.
Có lẽ hắn mong muốn dưỡng phế cô, để cô hoàn toàn phụ thuộc vào hắn đi.
Nhưng dù hắn có ân cần, tỉ mỉ bao nhiêu cũng không thể thay đổi được một số việc.
Sức ăn của Eira ngày một giảm, cũng không thể bước chân xuống giường, cơ thể đang ngày càng suy yếu, bàn tay thậm chí không thể cầm chắc một ly nước. Nhưng tương phản với nàng yếu ớt cơ thể, gương mặt lại ngày càng mĩ lệ, làn da sáng trong đến mức có thể nhìn thấy mạnh máu.
Như Phù Dung, sớm nở tối tàn.
Eira không tốt, Tom cũng sống không được. Đôi mắt hãm sâu, rải rác những tơ máu, gương mặt hốc hác. Nhưng dù vậy, sự tuấn mĩ của hắn cũng không giảm, chỉ là đổi vị. Vẻ đẹp sa sút, đầy cạm bẫy. Chất chứa sâu trong đôi mắt hắn là một hố đen sâu thẳm.
"Em phải đợi ta! Chỉ một chút nữa!" Hắn thì thào bên tai khi cô đã chìm vào giấc ngủ.
Eira ngủ nhiều hơn, cả người cô luôn rơi vào trạng thái miên man bất định, nửa tỉnh nửa mê. Thậm chí cô còn có thể ngủ cả ngày.
Tom cho cô uống rất nhiều ma dược. Từ khi nhốt cô lại, hắn đã bắt đầu.
Hắn đã dự đoán được tất cả điều này, vì vậy đều có sự chuẩn bị. Cả căn phòng này đều được hắn bố trí trận pháp, nhưng chuyện gì đến vẫn sẽ đến. Ma dược của hắn chỉ khiến cô tỉnh táo chút ít. Dần dần cũng mất đi tác dụng..
Eira mang máng nghe thấy tiếng mở cửa mà tỉnh dậy. Cô cố gắng mở to đôi mắt trĩu nặng, nâng dậy cơ thể mỏi mệt. Ai đó đang ôm lấy cô.
"Ta chịu thua. Ta không thể mất em." Tom co rúm lại trong lòng Eira, cả cơ thể to lớn run rẩy như một con dã thú chịu thương nặng.
Cả người hắn vẫn còn vương gió bụi bên ngoài. Có lẽ hắn chưa kịp thay đồ đã lao đến đây.
"Đừng rời khỏi ta! Ta sẽ thua rồi! Đừng rời khỏi ta! Cầu xin em!" Hắn vụng về ôm chặt cô, miệng lẩm bẩm. Cả người đầy gai góc. Hắn hoảng hốt, sợ hãi.
Eira im lặng, cô ôm hắn vào ngực. Âu yếm xoa mái tóc hắn.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động thân mật với hắn. Nhưng thay vì vui vẻ, lòng hắn càng bồn chồn không yên.
"Ta sai rồi! Cầu xin em!" Đôi mắt hắn vương lệ, thét gào, tay vẫn không buông. Có lẽ hắn cảm thấy chỉ cần giữ chặt lấy, cô sẽ không đi, sẽ không biến mất khỏi thế giới của hắn.
Eira khẽ lắc đầu. Cô thắng hắn rồi! Nhưng tất cả đã không còn kịp!
Cô chợt cảm thấy có lẽ mình đã sai. Ngay từ đầu cô đã không nên kéo hắn vào. Nếu đã chấp nhận số phận thì cô hẳn nên tìm một nơi nào đó, yên lặng chờ đợi cái chết.
Eira hôn lên trán Tom, một cái hôn ấm áp, dịu hiền. Nó không chất chứa bất cứ oán hận hay tình yêu say đắm. Nó chỉ đơn giản là một cái hôn.
"Xin lỗi anh, Tom."
Tom tỉnh dậy, trên giường đã trống rỗng. Trong đầu hắn chỉ còn một khoảng không. Tất cả biến mất như chưa từng tồn tại.
Luân đôn, năm 1932.
Eira tỉnh dậy, ánh nắng chiếu thẳng vào mắt khiến cô cảm thấy chói mắt. Đầu óc vẫn còn mơ màng.
Đây là đâu?
Trước mắt cô là một tòa kiến trúc cũ kĩ, bao quanh bởi một rừng cây, còn có âm thanh của những đứa trẻ đang nô đùa.
Cô nhặt lên mảnh báo rách nát bị hất phăng xuống nền đất.
Năm 1932.. Làm sao có thể là 1932?
Chuyện gì đang xảy ra?
Cô nhìn bàn tay bé nhỏ trước mặt, là cô ư?
Eira vội vàng chạy đến bên mặt hồ đằng xa, nhìn ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước.
Ảnh phản chiếu trên mặt nước là một cô bé khoảng 4-5 tuổi. Đôi mắt đen láy, to tròn. Cánh môi hồng hào. Làn da trắng muốt. Khuôn mặt bầu bĩnh xinh đẹp.
Là cô! Không sai rồi! Cô thu nhỏ lại?
Trong vô thức, Eira tìm lấy đũa phép. Nhưng không có. Cả người cô chẳng có gì ngoài một cơ thể nhỏ bé và một bộ váy cũ, sắp sờn ra bởi nhiều lần giặt rũ.
Cô trải chuốt lại kí ức, cố gắng lí giải những điều bất thường này. Cô đã bị hút vào cánh cửa thời không, trở về quá khứ, cơ thể thu nhỏ..
"Đồ quái vật!"
"Đồ quái thai!"
"Đồ gớm ghiếc!"
Eira thoáng nghe được tiếng của lũ trẻ. Mày cô nhíu lại.
Cô lần theo tiếng nói mà tìm đến.
Đằng sau gốc cổ thụ to lớn là một nhóm trẻ. Chúng dàn trải, vây quanh ở giữa là một cậu bé khoảng 6-7 tuổi.
Cả người cậu ta nhỏ bé lọt thỏm ở giữa. Eira không nhìn rõ khuôn mặt cậu bé nhưng từ những lời nói và hành động của những đứa trẻ xung quanh cô cũng hiểu được phần nào.
Bạo lực, cô lập, kì thị!
Dù ở thời đại nào, bắt nạt kẻ yếu vẫn luôn xảy ra. Người ta khuất phục, chịu nhục đối với những kẻ mạnh và cố gắng tìm kiếm khoái cảm ấy ở những kẻ yếu hơn.