[Đồng Nhân Harry Potter] Vì Em Mà Điên Cuồng

Chương 43: Chiến đấu (2)



"Bewitched sleep!" Eira ra đòn chớp nhoáng, cả cơ thể linh hoạt di chuyển.

Dù bị bó hẹp trong một không gian hạn hẹp nhưng cô vẫn có thể uyển chuyển tránh các điểm mù. Cả cơ thể đều như một con báo, vận sức chờ phát động, nhanh thoăn thoắt lại không kém phần mềm mại.

Alexandra Undison đã thấm mệt, ma lực cũng đang tiêu hao gần như không còn. Đây chính là tác dụng phụ của việc sử dụng bùa chú quá sức. Cậu ta dùng quá nhiều bùa chú cao cấp. Nếu để ý thì bước chân cậu ta đang di chuyển chậm dần.

Người bên ngoài có thể cảm thấy cậu ta thong dong, bình tĩnh nhưng chỉ cậu ta mới hiểu được tình trạng của bản thân.

Alexandra Undison nhìn đối thủ của mình, cả người đều không toát ra chút mệt mỏi nào. Là do cô ta chỉ dùng những bùa chú sơ cấp, sử dụng ít ma lực nên tiêu hao chẳng đáng bao nhiêu. Những thần chú lâu nay chẳng mấy để ý này lại là nguyên nhân khiến cậu ta trật vật.

Là do cậu ta quá chủ quan, khinh địch, mong muốn có thể kết hợp thúc nhanh chóng lại không ngờ rơi vào một cái bẫy lớn hơn!

Giáo sư Horace Slughorn âm thầm kinh hãi, cái gọi là ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo quả thật không sai!

Dù những câu thần chú Eira thể hiện không đến nỗi xuất sắc gì, thậm chí là không có nhiều tính sát thương nhưng nó lại được cô sử dụng một cách lô hỏa thuần thanh. Qua đôi tay của cô, hiệu quả của chúng được đẩy lên mức cao nhất! Thật quá đáng kinh ngạc!

Những tài năng này.. nếu có không gian phát triển.. ông thật không dám tưởng tượng.



Có vẻ như năm nay đều là ngọa hổ tàng long.

Slytherin.. Slytherin sẽ một lần nữa rạng danh!

"Expelliarmus!" Eira sử dụng bùa giải giới tước đoạt đũa phép của đối thủ.

"Cậu thua rồi!" Cô hạ đũa phép xuống, mở miệng, khuôn mặt không có niềm sung sướng, ngạo nghễ của kẻ chiến thắng. Cũng không có vẻ cảm thông giả tạo. Chỉ đơn giản là không có chút cảm xúc nào!

Alexandra Undison vẫn chưa lấy lại được tinh thần, mọi chuyện diễn ra quá chóng vánh khiến cậu ta còn hoảng thần. Tâm trạng ấy của cậu ta cũng chính là tâm trạng của những người còn lại.

"Ta.. thua rồi!" Cậu ta có chút không tin tưởng mà mở miệng. Trong lòng rối như tơ vò, ánh mắt nhìn Eira tràn đầy bối rối.

"Trận chiến này, người chiến thắng là Eira Titus!" Đôi mắt giáo sư Horace Slughorn nhiệt liệt nhìn Eira, giọng dõng dạc.

"..."

Cả khán phòng vẫn im lặng.

Đầu Eira có chút ngơ ngác, tại sao lại không ai nói gì.

Cô thể hiện quá kém cỏi ư?

"Vậy còn ai muốn khiêu chiến trò Titus?" Giáo sư Horace Slughorn tiếp tục.

"..."

Không ai mở miệng, sau khi chứng kiến những pha tấn công chớp nhoáng vừa rồi, họ thật sự không có can đảm. Đến Alexandra Undison còn thua thì họ thật sự không dám.



Nếu ban đầu còn ai cảm thấy coi khinh Eira Titus thì đến lúc này, họ dành cho cô sự kinh sợ và kính trọng. Cường giả vi tôn, đây là qui luật! Slytherin chỉ công nhận cường giả, cô hoàn toàn xứng đáng được nhận sự kính trọng của họ.

Mặc dù bên trong sự kính trọng ấy có bao gồm cả những toan tính riêng..

Eira mơ mơ màng màng mà trở về kí túc xá. Cô trở thành thủ tịch năm nhất..

Cái gì vậy! Đây là điều mà không ai ngờ đến, cô cứ ngỡ cuộc chiến vừa rồi chỉ là khảo sát năng lực, là bài kiểm tra thêm thôi!

Không ngờ lại là chiến đấu để bầu ra người đứng đầu năm nhất.

Vậy là cô ở trong trạng thái mơ hồ mà trở thành đại lão. Nhìn những đôi mắt kính nể của những tiểu đồng bọn, Eira thật sự vô ngữ.

Thật là gánh nặng đường xa!

Eira mở toang cánh cửa bước vào căn phòng mình sẽ gắn bó trong 7 năm tới.

Bốn tấm áp phích được treo bằng lụa màu xanh lá cây. Những chiếc đèn lồng bạc treo trên trần nhà được trang trí tinh xảo. Trên các bức tường là biểu tượng của Slytherin.

Những chiếc giường bốn cọc được trải lớp lông mềm mại màu xanh lá cây với rèm cửa cùng màu. Một chiếc tủ đầu giường bằng gỗ bên cạnh và chiếc hòm.

Một chiếc ghế gỗ và tủ đựng quần áo được đặt gần tủ đầu giường và cửa sổ

Một giá bằng gỗ được đặt ở phía bên kia của giường với những cuốn sách ở phía trên. Các bức tường và sàn đều được làm bằng đá cẩm thạch.

Ngoài ra còn có một phòng tắm bồn dành riêng cho nữ học sinh.

Thật là quá hoang phí mà! Eira lắc đầu, nhưng miệng lại không ngừng nhếch lên. Bởi quân số thưa thớt nên sẽ không có chuyện cô phải chung đụng với ai.

Chỉ mỗi điều này thôi đã khiến cô dù chìm vào giấc ngủ cũng phải cười tỉnh!

Chỉ một từ thôi: Tuyệt!

Eira lăn lộn trên chiếc giường mềm mại, cô sẽ phải viết thư báo cáo cho dì Elena.

Tự nhiên có chút lười, cô là mẫu người có thể ngồi thì tuyệt đối sẽ không đứng.

Dì Elena thường dặn dò cô việc hôm nay chớ để ngày mai!

Cô không thể lười biếng như vậy được, nếu đã không để được ngày mai.. hãy để ngày kia!

Eira nhanh chóng tán thưởng sự nhanh trí của mình!

Cô quả thực là một đứa trẻ ngoan mà!