"Bồ định về nhà hay ở lại." Aria thủ thỉ bên tai Eira.
Cả thư viện yên tĩnh, chỉ có lác đác vài người thỉnh thoảng qua lại.
"Có lẽ là trở về. Dì Elena chắc cũng đã nguôi giận. Nếu mình còn không trở về chắc dì sẽ kéo cả đội quân linh hồn đến đây chém mình." Eira làm mặt quỷ trêu đùa nói.
"Dì Elena của bồ ghê thật đấy!" Aria thốt lên, đôi mắt nhỏ lấp lánh đầy kinh sợ.
"Đúng vậy, không ai phủ nhận điều đó." Cô thở dài, bỗng nhiên tâm trạng lại trở nên tốt đẹp.
Người dì thân yêu này của cô chính là thích ăn mềm không ăn cứng. Mặt ngoài thì cứng như thép nhưng tâm thì mềm như đậu hũ.
Xoay đi xoay lại thì những gì người phụ nữ ấy làm cũng chỉ muốn tốt cho cô!
"Còn bồ thì sao?" Nói đến đây Eira mới nhớ đến Aria. Cô cũng chưa biết dự định của cô bé.
"Chắc mình sẽ ở lại đây." Aria trả lời.
Eira cũng hiểu.
Aria là một đứa trẻ máu lai, bố là muggle, mẹ là phù thủy. Cả hai người đều đã qua đời trong một biến cố. Cô bé cũng chẳng còn người thân nào. Thà rằng ở lại Hogwarts, cô còn có những người khác cùng qua Giáng sinh. Về nhà cũng chỉ đối diện với mấy bức tường.
Cô có chút thương cho cô bé nhưng cũng chẳng thể làm gì. Cô không thể ở lại vì ở nhà có một người thân "già yếu". (Elena tự xưng)
"Mình sẽ chuẩn bị cho bồ một món quà thật lớn!" Eira mỉm cười mở rộng hai cánh tay ôm lấy Aria.
"Ừ, bồ cũng sẽ có một món quà lớn!" Aria cũng vui vẻ đáp lại.
Giáng sinh cứ vậy mà đến, cả Hogwarts như sáng bừng lên. Mọi người rục rịch trở về nhà nhân nghỉ lễ. Tất nhiên là cũng có những học sinh và giáo viên ở lại.
Vì lí do cá nhân như Aria hoặc như lí do của giáo sư Dumbledore: "Hogwarts chính là nhà của ta!"
Quả thật, Eira cũng không biết nói gì với trường hợp của ông cụ.
Có lẽ không phải cứ cần có những bức tường, lò lửa mới có thể là nhà, chỉ cần nơi trái tim hướng về thì đó chính là nhà.
Eira bước lên tàu hỏa, đằng xa cô vẫn nhìn thấy Aria đứng đó.
Đôi mắt cô cong lên, mở miệng: "Giáng sinh vui vẻ."
Âm thanh nhốn nháo xung quanh khiến Eira khó mà nghe thấy nhưng cô có thể đọc khẩu hình từ miệng Aria.
"Giáng sinh vui vẻ!"
Eira đẩy cửa vào một khoang tàu, không phải khoang tàu trống, bên trong còn có một người.
Đó là một cậu trai tuấn tú, cô có chút quen mặt.
"Xin chào, tôi có thể ngồi cùng cậu không?" Cô cất tiếng nói.
Từ lúc có âm thanh đẩy cửa, cậu ta đã hướng đôi mắt của mình về phía Eira.
"Cậu vào đi." Cậu ta cười ôn hòa.
Eira thoáng ngẩn người. Dường như có một bóng hình trùng lặp..
"Sao vậy?" Cậu ta thấy cô đứng khựng lại, nghi hoặc hỏi
"Không có gì. Chỉ là tôi chợt nghĩ đến một vài chuyện. Làm phiền cậu rồi." Eira đáp lại, nhanh chóng kéo hành lí vào bên trong.
Cậu ta lắc đâu, cũng rất thân sĩ mà kéo hành lí giúp cô.
Eira ngồi xuống.
Tiếng còi tàu rú lên một tiếng inh ỏi, xe lửa lăn bánh.
Cảnh vật bên ngoài vụt qua chỉ còn tàn ảnh.
Không khí trong toa tàu vô cùng yên tĩnh.
"Cậu đọc đã được cổ ngữ Rune ư?" Cậu trai giật mình nhìn cuốn sách trên tay Eira.
"Chỉ một chút." Eira khiêm tốn nói.
Cô không những đọc, còn nghe, viết, nói thành thạo. Trời mới biết tại sao mấy quyển sách mà dì Elena ném cho cô không cuốn nào là tiếng Anh.
Một đứa trẻ có 6 tuổi, chưa cả học được xong tiếng mẹ đẻ nói chi là.. Phải chăng dì Elena đã quá hão huyền?
Đáng tiếc, người phụ nữ vô tâm ấy cũng chẳng nghe thấy lời than trách của cô. Ném sách xong liền biệt vô âm tính.
Eira cũng chỉ có thể tự mày mò, vậy mà bằng một thế lực kì ảo nào đó mà cô thật sự học được!
Cô thậm chí cảm thấy bản thân được bật hack, bởi ngoại trừ mấy ngày đầu, mọi thứ diễn ra đều quá suôn sẻ, suôn sẻ đến mức Eira có chút không tin nổi.
Dường như đây không phải lần đầu tiên học nó!
Dì Elena sau khi biết được cũng không quá kinh ngạc, lại đáp cho cô thêm một đống sách khác..
Ha hả! Ngoại trừ hai bàn tay trắng ra thì cô chính là còn một người dì vô tình!
"Không cần khiêm tốn, cuốn sách này của cậu không phải trình độ chút ít có thể đọc được." Cậu ta bật cười.
Đến bây giờ Eira cũng nhận nhận ra người trước mặt.
Ngoài cậu Tom Hiddleston gì đó nhà Ravenclaw mà hôm trước Aria từng không ngừng ca ngợi thì còn có thể là ai. Đúng là trái đất này quá nhỏ mà..
"Cậu cũng không tồi, cuốn sách cậu cầm trên tay cũng không phải tầm thường"
Thứ này phải đến năm 3 mới được học đến mà có lẽ đây không phải lần đầu tiên mở ra. Nếu để ý kĩ sẽ thấy rằng nó đã liên tục được sử dụng nhiều lần.
Cậu ta không nói gì, miệng vẫn cười mỉm.
Eira cũng không để ý gì thêm, cô tiếp tục đọc cuốn sách dang dở trên tay. Không khí lại quay trở về yên lặng. Cơ hồ chỉ nghe thấy tiếng đoàn tàu bên ngoài lăn bánh.