Du Thanh Quỳ cảm nhận rất rõ ràng là mối quan hệ giữa ba mẹ chợt dịu đi không ít? Xảy ra chuyện gì cô không biết sao? Mặc dù sắc mặt của mẹ vẫn còn khó coi, hai người cũng nói chuyện rất ít. Nhưng mà…
Nhưng mà! Tối hôm qua bọn họ cùng nhau ngủ trong phòng! Ba không ngủ ở phòng khách!
Sáng sớm Du Thanh Quỳ thấy ba bước ra từ trong phòng ngủ thì ngây ngẩn cả người, sau đó vui sướng không ngăn lại được! Cô chạy đuổi theo sau lưng thì thấy ba đang đánh răng.
Cô nhìn ba dùng bàn chải đánh răng của mẹ, ngốc đến mức quên cả nói chuyện.
“Sớm như vậy đã dậy rồi sao?” Du Trạch Ngôn nhìn con gái mình trong gương cười hỏi.
Du Thanh Quỳ cũng lập tức cười lên, nụ cười của ba thật đẹp!
“Ba, cái đó… Hôm nay con nhận lời giúp bạn cùng lớp học thêm… Cho nên không thể ở bên chơi cùng ba mẹ được. Chuyện này… Đợi đến lúc con trở về, ba còn ở nhà đúng không?”
Du Thanh Quỳ cẩn thận nhìn ba trong gương, chỉ sợ lúc mình trở lại thì ba lại bay đi mất.
“Dĩ nhiên ở nhà rồi.” Du Trạch Ngôn cười, “Nhưng mà, bạn học cùng con là nam hay nữ.”
“Chuyện này có liên quan sao…” Du Thanh Quỳ nhớ tới lời ba nói hôm qua, lập tức nhìn ba chằm chằm, “Ba ba! Ba không được nghĩ bậy! Không phải hẹn hò đâu!”
“Có muốn ba đón con không?”
“Không cần đâu! Ba nói chuyện với mẹ đi!” Trên mặt DuThanh Quỳ nở một nụ cười sáng lạn.
Cô vui vẻ đi ra ngoài, ba lại gọi: “Trước mười giờ nhớ về nhà, sợ tối thì gọi điện thoại cho ba.”
…
Thật ra Du Thanh Quỳ không hẹn gặp Lâm Tiểu Ngộ, nhưng cô nghĩ ba mẹ vất vả lắm mới hòa hoãn một chút, dường như cô không nên làm kỳ đà cản mũi ở giữa bọn họ đúng không? Thế cho nên sáng sớm cô mới lén gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Ngộ.
Du Thanh Quỳ không biết gặp Lâm Tiểu Ngộ ở đâu nên chẳng thể làm gì khác hơn là hẹn bạn mình gặp mặt ở trường học. Chủ nhật sân trường luôn vắng vẻ, cô cúi đầu đá viên đá trên con đường gần cổng trường, chờ Lâm Tiểu Ngộ tới.
Bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày, Du Thanh Quỳ ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Tiểu Ngộ yên lặng không tiếng động đứng đối diện mình. cô sợ hết hồn.
“Không sao! Không sao!” Du Thanh Quỳ đảo mắt nắm lấy tay Lâm Tiểu Ngộ.
Cậu ấy vốn là như vậy, luôn lặng yên không tiếng động, chưa bao giờ đứng ở xa lớn tiếng chào hỏi người khác. Du Thanh Quỳ cùng Lâm Tiểu Ngộ cùng đi về phía nhà Tiểu Ngộ, dường như Du Thanh Quỳ có điều suy nghĩ nên quay đầu nhìn bạn mình một cái, trong lòng hơi kinh ngạc, có lẽ tính tình Lâm Tiểu Ngộ quá mức hướng nội thì phải.
Lâm Tiểu Ngộ đưa Du Thanh Quỳ về nhà, cô nhìn biệt thự mang phong cách Châu Âu thì thuận miệng hỏi: “Cô chú ở nhà sao?”
Lâm Tiểu Ngộ nhỏ giọng trả lời: “Bọn họ không có ở đây.”
Du Thanh Quỳ ngẩn người.
Lâm Tiểu Ngộ cười cười, sợ Du Thanh Quỳ không hiểu ý mình nên giải thích thêm: “Lúc mình còn nhỏ hai người họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên qua đời rồi.”
“Ngại quá…” Du Thanh Quỳ quan sát Lâm Tiểu Ngộ đứng trước mặt, đột nhiên cảm thấy tim mình nhói đau, “Chuyện này… Bình thường cậu đều ở một mình trong biệt thự lớn thế này sao?”
“Không phải, mình ở lầu hai, cậu nhỏ của mình ở lầu ba. Trong nhà có dì xin ở nhưng một tháng chỉ ở nửa tháng thôi, bây giờ cũng không ở đây đâu.”
“Hả?” Du Thanh Quỳ ngây ngẩn cả người, cô không biết Thời Diệu ở cùng Lâm Tiểu Ngộ.
“Vậy, hôm nay cậu nhỏ của cậu ở nhà sao?” Du Thanh Quỳ vội vàng hạ giọng xuống để hỏi. Giọng của cô ép xuống thật thấp, giống như kẻ trộm sợ bị người khác nghe thấy.
Lâm Tiểu Ngộ liếc mắt nhìn lên lầu: “Chắc ở nhà đó. Cả ngày chủ nhật cậu nhỏ luôn ở trong phòng vẽ tranh. Bây giờ… chắc cũng chưa rời khỏi giường đâu.”
Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, cách một tầng lầu, chỉ cần cô ở trong phòng của Lâm Tiểu Ngộ thì sẽ không liên quan gì đến Thời Diệu, hơn nữa, Thời Diệu… cũng không đáng ghét như lúc trước…
“Đi thôi, chúng ta đi làm bài!”
Du Thanh Quỳ kéo tay Lâm Tiểu Ngộ, mới vừa bước lên cầu thang thì chuông cửa vang lên.
Là người giao hàng chuyển phát nhanh.
“Cái hộp thật to.” Lâm Tiểu Ngộ nhờ người giao hàng đặt chiếc hộp ở cửa, chạy tới giữa lầu rồi gọi: “Cậu nhỏ, có hàng chuyển tới!”
Du Thanh Quỳ cười “phụt” một tiếng.
Giọng Lâm Tiểu Ngộ gọi người khác như mèo nhỏ, cách xa một chút cũng không nghe được, đừng nói là Thời Diệu ở tầng ba.
Lâm Tiểu Ngộ ngượng ngùng cười cười, nói: “Thanh Quỳ, cậu chờ một tí, mình lên lầu gọi cậu nhỏ.”
Sau đó cô vội vàng chạy lên trên lầu.
Du Thanh Quỳ nhìn hộp quà đặt ở cửa. Cái hộp có hơi cũ, không biết thật sự là món hàng gì, không giống như hàng buôn bán bình thường mà ngược lại giống như vật phẩm đã từng được sử dụng giao lại.
Trên lầu nhanh chóng truyền tới tiếng bước chân, Thời Diệu cùng Lâm Tiểu Ngộ đi xuống lầu. Du Thanh Quỳ ngẩng đầu, lúc nhìn Thời Diệu thì sửng sốt một chút. Cậu ta mặc áo ngủ lỏng lẻo màu trắng, tóc tai tán loạn, hiển nhiên là vừa bò xuống từ trên giường. Du Thanh Quỳ sững sờ nhìn đầu tóc rối bời của Thời Diệu, lập tức thất thần.
Thời Diệu cũng nhìn thấy Du Thanh Quỳ ở dưới lầu, bước chân bỗng dừng lại. Cậu cau mày, trên mặt mang theo vẻ kỳ lạ. Dường như… Có chút tức giận. Sau đó cậu xoay người, lướt qua Lâm Tiểu Ngộ rồi sải bước lên lầu.
“Cậu nhỏ?” Lâm Tiểu Ngộ mờ mịt nhìn bóng lưng của Thời Diệu, “Đồ của cậu…”
Dường như Thời Diệu vẫn không nghe thấy gì, cứ sải bước lên trên lầu.
Du Thanh Quỳ bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là không muốn nhìn thấy mình…”
“Không đâu!” Lâm Tiểu Ngộ chạy xuống lầu kéo Du Thanh Quỳ vào phòng sách.
Thời Diệu lên lầu ba, mạnh mẽ đá văng cửa phòng vệ sinh, cậu tắm rửa, gội đầu, thay đồ, nhìn gương quan sát trong chốc lát, lúc này mới hài lòng.
Thời Diệu lại bước những bước lười biếng như ngày thường đi xuống lầu nhận hàng. Lúc đi qua lầu hai, cậu nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía phòng sách.
Du Thanh Quỳ cùng Lâm Tiểu Ngộ ngồi đối diện bàn nhỏ để uống trà, từ góc độ của Thời Diệu vừa lúc có thể nhìn thấy dáng vẻ Du Thanh Quỳ đảo mắt cười vui vẻ. Cậu đứng ở cầu thang trong chốc lát nhưng hai người trong phòng khách cũng không phát hiện ra.
Chẳng thú vị gì cả.
Thời Diệu xuống lầu ôm hàng chuyển phát nhanh lên. Trước kia cậu có xem cách sửa chữa cho búp bê Bjd, thế nào cũng phải mất tới một tháng. Nếu như bây giờ giao cho Du Thanh Quỳ thì sợ rằng sẽ lộ tẩy nên cậu vỗ vỗ chiếc hộp lớn rồi bước lên lầu.
Lúc Thời Diệu đi qua phòng sách tầng hai lần nữa thì nghỉ chân trong chốc lát. Lúc này Lâm Tiểu Ngộ không khom người viết bài như lúc nãy nữa mà ngồi thẳng người che mất gương mặt của Du Thanh Quỳ.
Đột nhiên Thời Diệu cảm thấy đầu của Lâm Tiểu Ngộ có hơi lớn.
Cậu tăng tốc độ trở về lầu ba rồi để hộp hàng xuống, nếu là ngày thường thì việc kế tiếp sẽ là vẽ tranh. Bật máy tính lên, mở Ps, cắm mấy thẻ cần thiết. Thời Diệu đứng trước bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên mặt bàn.
Gần đây cậu nhận vẽ thiết kế cho một trò chơi, cuối tuần này phải giao bản thảo rồi.
Nhìn màn hình máy tính xuất hiện cảnh tượng vẽ được một nửa, Thời Diệu nắm bút, đầu bút dừng trên bảng lúc lâu cũng không di chuyển được.
… Không có linh cảm, không thể vẽ.
Thời Diệu định vứt mấy bảng vẽ sang một bên, đi tới giá vẽ bên cạnh, tùy ý vẽ màu nước.
Nhìn thế nào cũng thấy màu thật xấu xí.
Chợt WeChat có tin nhắn, Thời Diệu mở WeChat ra, nhận được một bức tranh mà mẹ cậu gửi tới, còn kèm theo câu: Con trai hư, mẹ phối màu không tệ chứ?
Thời Diệu nhìn lướt qua, trả lời: Xấu xí.
Ở nước ngoài, lúc mẹ cậu nhìn thấy câu trả lời của con trai thì một lúc lâu cũng không làm gì khác, trực tiếp ném điện thoại lên người ba Thời, tức giận nói: “Con trai đáng chết! Không hổ là kết quả của việc ngừa thai thất bại!”
….
Thời Diệu để cọ xuống, sải bước ra ngoài. Đi qua lầu hai tới phòng sách của Lâm Tiểu Ngộ thì lớn tiếng gọi: “Tiểu Ngộ, cậu cho mèo ăn, tới giúp một tay đi.”
Lâm Tiểu Ngộ cùng Du Thanh Quỳ đang trong phòng sách ăn trái cây nói chuyện, cô gái được gọi vội vàng nuốt quả nho xuống.
“Biết rồi, tới ngay đây!” Lâm Tiểu Ngộ nhanh chóng đứng lên, cười nói với Du Thanh Quỳ: “Đi thôi, cho mèo ăn với mình đi!”
Du Thanh Quỳ kinh ngạc hỏi: “Nhà các cậu cũng nuôi mèo à! Thật giỏi! Mình vẫn luôn muốn nuôi một em mèo nhỏ, chỉ sợ nuôi không tốt nên chưa làm…”
“Không phải! Không phải!” Lâm Tiểu Ngộ lắc đầu liên tục, “Không phải nhà chúng mình nuôi mèo, là trước kia cậu nhỏ có để chút thức ăn cho mấy con mèo hoang. Thời gian lâu dài thì ngày nào cũng có mấy con mèo lưu lạc tới nơi đây.”
Lâm Tiểu Ngộ ngượng ngùng cười: “Trước kia mình có hơi sợ mấy con mèo lớn… Nhưng mấy con mèo đó rất thích cậu nhỏ!”
Du Thanh Quỳ nửa tin nửa ngờ, cô cảm thấy mèo con thích người có tính khí tốt, làm sao lại thích tên Thời Diệu mặt lạnh xấu tính kia chứ?
Cho đến khi Du Thanh Quỳ theo Lâm Tiểu Ngộ ra vườn hoa ở sau biệt thự.
“Cái này, nhiều như vậy…” Cô sững sờ nhìn vài chục con mèo ở trong sân, “Có bao nhiêu con vậy?”
Thời Diệu đổ thức ăn vào chén trống, đứng lên nhìn Du Thanh Quỳ rồi nói: “Cậu có thể đếm.”
Du Thanh Quỳ “a” một tiếng, sau đó quả thật đưa đầu ngón tay ra đếm từng con một.
“Một con, hai con, ba con, bốn con, năm con…”
Mèo cũng không phải là vật chết, lại là thời gian cho ăn, bọn chúng lúc thì ăn một chút ở chỗ này, lúc thì chạy lại chén nước để uống. Đếm tới đếm lui khiến Du Thanh Quỳ đếm mấy lần cũng không hết.
“Con này giống như đếm qua rồi?” Cô nhíu mày, “Lại nào!”
“Một con, hai con, ba con, bốn con, năm con…”
Thật ngốc.
Thời Diệu thật muốn khóc trước sự ngốc nghếch của Du Thanh Quỳ, không thể chịu được nữa nên dời ánh mắt đi chỗ khác,
Nhưng vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu tiếp tục ngắm nhìn người kia.
Thời Diệu nói với Lâm Tiểu Ngộ: “Đi lấy thêm túi thức ăn cho mèo đi.”
“Được, đi ngay đây.” Hiển nhiên Lâm Tiểu Ngộ vẫn còn hơi sợ mèo, chỉ giúp Thời Diệu lấy túi thức ăn cho mèo hoặc di chuyển ca nước, còn lại cũng chẳng tới gần mấy con mèo lớn nhỏ kia.
Du Thanh Quỳ vừa đếm vừa từ từ tiến vào trong vườn hoa.
Thời Diệu rót đầy các ca nước cho mèo, sau đó lẳng lặng ngắm nhìn Du Thanh Quỳ đang bị đội quân mèo vây xung quanh.
“Thanh Quỳ, cậu đếm xong chưa?” Lâm Tiểu Ngộ đi về phía trước hai bước.
“À!” Du Thanh Quỳ vỗ đầu mình một cái, “Mình vừa mới đếm tới đâu rồi?”
Lâm Tiểu Ngộ nhỏ giọng nói: “Hình như là 46 hay 64…”
“Đừng đếm nữa,” Thời Diệu thật sự không nhìn thêm được nữa, “Tổng cộng là 73 con.”
“Thì ra là cậu biết sao?” Du Thanh Quỳ kinh ngạc nhìn Thời Diệu.
“Mình có nói là mình không biết à?” Cậu hỏi ngược lại.
Du Thanh Quỳ ngẩn ra, không trả lời được…
Nhưng mà cô nhanh chóng không thèm quan tâm chuyện Thời Diệu biết có bao nhiêu con mèo nữa. Ánh mắt lại kinh ngạc rơi trên đầu vai của người đối diện.
Thời Diệu mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, một con mèo con lớn bằng bàn tay đang nằm trên vai cậu. Mèo con lông trắng như tuyết, khi nằm trên vai Thời Diệu thì chẳng ai phát hiện ra được. Nếu như không phải ánh mắt màu xanh biếc kia tố cáo thì Du Thanh Quỳ vẫn không thể nhận ra.
Thời Diệu quay đầu nhìn theo tầm mắt của cô, cậu nhẹ nhàng xách mèo nhỏ lên rồi nói: “Hình như là 74 rồi.”