Đi vào hậu viện, ngoài cửa phòng Thanh phu nhân đã có nhiều người đứng, Dương Liễm đi theo sau Đông Phương Bất Bại, nhìn thấy những người này thần sắc khác nhau, vẻ mặt trang nghiêm, cách Đông Phương Bất Bại trong vòng ba bước.
“Giáo chủ, thuộc hạ thất trách, “ Bình Nhất Chỉ đối Đông Phương Bất Bại ôm quyền nói, “Bệnh tình của Thanh phu nhân thuộc hạ bất lực.”
“Thôi, người cũng đã chết, “ Đông Phương Bất Bại ngăn cản Bình Nhất Chỉ làm lễ, mặt trầm như nước nhìn mấy người phụ nhân đứng trước cửa, tiến về phía trước vài bước, nhưng không vào phòng, “Hậu sự lo xong cả chưa?”
“Vừa rồi tỷ muội bọn ta đã thay Thanh muội muội lau thân mình, đổi y phục, phu quân nhìn nàng một cái đi, “ Thi phu nhân lau lệ nơi khóe mắt, mặc dù không biết trong lòng nàng là buồn thật hay là giả sầu, nhưng lệ trên khóe mắt là rất chân thật.
Đông Phương Bất Bại cũng nhìn ra phía sau, thấy Dương Liễm cúi đầu, thấy không rõ biểu tình, y thu hồi tầm mắt, nhấc chân vào phòng.
Những thứ màu sắc rực rỡ trong phòng đã bị dọn hết xuống, Đông Phương Bất Bại mặt không chút thay đổi nhìn nữ nhân trên giường vĩnh viễn đã ngủ yên, lấy túi hương trên người ra, đối hai thị nữ còn quỳ gối trong phòng nói, “Các ngươi đều đi ra ngoài.”
“Dạ, “ tỳ nữ lau nước mắt ra cửa, ngay cả dũng khí giương mắt liếc nhìn một cái cũng không có.
Cửa chậm rãi đóng lại, trong phòng cũng không mở cửa sổ, ánh sáng phá lệ hôn ám, hôn ám đến nỗi ngay cả diện mạo nữ nhân trên giường như thế nào cũng thấy không rõ.
Xoay người đem túi hương buộc vào bên hông nữ nhân, Đông Phương Bất Bại thản nhiên mở miệng, “Ngươi và ta nếu có thì chỉ là duyên phận vài năm nay, mà duyên cũng đã tẫn, đừng cưỡng cầu nữa. Kiếp sau tìm một nam nhân nguyện ý cả đời cả kiếp chỉ một đôi mà làm bạn đời với ngươi, so với người không đặt tâm trên người ngươi như ta đây tốt hơn nhiều.” Nói xong, cũng không nhìn lại nữ nhân, buông màn màu tuyết, ngăn hai người ở hai thế giới bất đồng.
“Đi thuận lợi.” Thản nhiên nỉ non trong phòng có vẻ mờ ảo vô ngân.
Dương Liễm đứng ở ngoài cửa đóng chặt, nhìn mấy người phụ nhân mặt lộ vẻ bi thương, cố gắng bảo trì trầm mặc, dù sao này mấy người phụ nhân đều là thị thiếp của Đông Phương Bất Bại, nếu nói mấy người phụ nhân là thân mật tỷ muội thật, hắn còn không bằng tin bản thân trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ. Cho nên, không nói lời nào mới là cách an toàn tốt nhất.
Chỉ chốc lát sau, cửa lại bị mở ra, Đông Phương Bất Bại từ trong phòng đi ra, “Hảo hảo lo liệu hậu sự.” Nói xong, cũng không nhìn mấy nữ nhân khóc bi thương, cũng không quay đầu lại bước đi.
Mọi người chỉ nghĩ Đông Phương Bất Bại trong lòng khổ sở, cũng không ai dám gọi y, đều tự lau lệ đi chuẩn bị hậu sự.
Dương Liễm đi theo sau Đông Phương Bất Bại, thấy y tâm tình tựa hồ không tốt, do dự nói, liền mở miệng nói, “Giáo chủ, hậu sự Thanh phu nhân ta sẽ hảo hảo xử lý......”
“Hậu viện có quản sự rồi, còn dùng tới ngươi làm gì?” Đông Phương Bất Bại dừng cước bộ, xoay người nhìn hắn, “Ngươi thân thể còn chưa hảo, thật không coi bản thân mình ra gì?” Người này không quan tâm y có thích mấy vị thiếp thất kia không, lại quan tâm mấy thứ không quan trọng này, quả nhiên là phiền lòng.
Nghe ra trong giọng nói Đông Phương Bất Bại bực bội, Dương Liễm bất giác tiến lên một bước giải thích, “Thuộc hạ thân thể không có việc gì, chỉ là nghĩ Thanh phu nhân đã đi, mà ta là tổng quản của ngươi, cũng nên làm chút sự tình mới tốt.”
Đông Phương Bất Bại hiểu được ý tứ của Dương Liễm, y hừ nhẹ một tiếng, “Nhiều chuyện, bổn tọa không cần lời thừa này.” Tâm tình lại thật tốt lên không ít, ngữ khí cũng ít đi hàn ý, “Bên ngoài trời lạnh, ngươi hiện tại thân thể không tốt, trước theo ta quay về viện, ngươi còn chưa dùng cơm trưa, còn tâm tư lo mấy chuyện này.” Y sao có thể để bất cứ nữ nhân nào chia tâm tư người này.
Dương Liễm mặc dù đối nữ nhân đồng tình, nhưng xét thấy trong lòng cân đo cũng chả có sức nặng nào, cho nên Đông Phương Bất Bại chỉ cần phản đối, hắn cũng không kiên trì. Nghe được Đông Phương Bất Bại nói đến cơm trưa, lại thật sự cảm thấy đói bụng.
Trở lại viện, Đông Phương Bất Bại nhìn bóng dáng Dương Liễm trở về phòng, hạ mí mắt, một lát sau, xoay người ra khỏi viện, nếu người này nghĩ tình yêu là một đời một kiếp chỉ một đôi, vậy y làm sao có thể lưu mấy thiếp thất này để chia tình cảm của y ra.
Dùng xong cơm trưa, canh giờ đã không còn sớm, Dương Liễm mặc theo một cái áo, ra cửa đi về phía phòng Đông Phương Bất Bại, khi vào phòng, mới phát hiện Đông Phương không có ở đó.
Ra cửa phòng, gặp Lục La vừa vặn đi qua, liền tiến lên nói, “Lục La cô nương, ngươi có biết giáo chủ đi đâu không?”
Lục La lắc lắc đầu, “Ta cũng không biết, bất quá lúc này có thể là ở hậu viện đi, dù sao......” Tuy biết Thanh phu nhân cũng không phải thập phần được sủng ái, nhưng là giáo chủ nếu không ở hậu viện, chỉ sợ cũng không tốt.
Dương Liễm gật gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy Tang Tam Nương vội vã tiến vào, nhìn thấy Dương Liễm vội vàng mở miệng nói, “Dương huynh đệ, hóa ra ngươi ở đây, hậu viện hiện tại hỏng rồi, ngươi đi khuyên nhủ giáo chủ đi.”
Dương Liễm tâm đập một cái, vội hỏi, “Đã xảy ra sự tình gì?”
Tang Tam Nương nói, “Ngươi trước đi theo ta, vừa đi vừa nói chuyện, thời gian cấp bách.” Nàng vốn là đi viếng Thanh phu nhân, ai biết vừa đi đã nghe nói cái chết của Thanh phu nhân cùng mấy vị phu nhân khác có quan hệ, giáo chủ nói không thể lưu nữ nhân tâm ngoan thủ lạt bên người, đúng là muốn giết mấy vị phu nhân. Tuy nói bất quá là sinh tử của vài người, nhưng mấy vị phu nhân ngày thường cùng nàng cũng có quan hệ cá nhân, nàng không thể trơ mắt nhìn thấy mấy người này cứ như vậy chết đi, trừ bỏ Dương Liễm, nàng thật sự không thể nghĩ được ai còn có thể làm cho giáo chủ thay đổi chủ ý.
Dọc theo đường đi nghe Tang Tam Nương nói xong, Dương Liễm lại đột nhiên phát hiện, bản thân cũng không nhân từ như trong tưởng tượng, hắn thậm chí suy nghĩ, nếu mấy người phụ nhân kia thật sự làm cho Đông Phương Bất Bại thập phần không thích, Đông Phương muốn làm gì, hắn cũng không muốn đi can thiệp.
Tới hậu viện, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại sắc mặt âm trầm tóm lấy cổ Như phu nhân, Như phu nhân đã muốn lộ vẻ mặt xanh tím, năm vị phu nhân khác cũng tóc mai tán loạn ngồi dưới đất, hiển nhiên đều bị dọa choáng váng.
Vài vị giáo chúng cùng vài vị trưởng lão đứng bốn phía, mà sắc mặt bọn họ không có gì biến hóa, giống như trước mắt trình diễn không phải một cuộc giết chóc, mà là việc nhỏ thông thường.
Nữ nhân tranh giành tình nhân, hãm hại nhau cũng thường có, nam nhân không truy cứu cũng không sao, nếu là truy cứu, muốn mạng của các nàng, cũng không phải chuyện không thể hiểu được, dù sao làm đường đường giáo chủ Thần giáo, không muốn loại nữ nhân này, thật sự là một chuyện rất bình thường.
Dương Liễm hiểu được ý bọn họ, tuy rằng cảm thấy có chút không thể chấp nhận, nhưng cũng không phải không thể hiểu, làm một người hiện đại, hắn cũng không có tư cách đi chỉ trích ý tưởng của những người này, dù sao hoàn cảnh cuộc sống cùng thưởng thức bất đồng, hắn nếu dùng tiêu chuẩn hiện đại đi đánh giá cổ nhân, kia thật đúng là đầu óc không tỉnh táo.
Không trải qua giang hồ bôn ba, không trải qua những ngày vết đao liếm huyết, không có trải qua đấu đá sinh tử, hắn có cái gì tư cách đứng ở cái gọi là địa vị người chính nghĩa mà nói chuyện?
Hắn nhìn Như phu nhân đã muốn thở không nổi, lại nhìn Tang Tam Nương sắc mặt lo lắng, tiến lên vài bước nói, “Thuộc hạ tham gia giáo chủ.”
Đông Phương Bất Bại nhìn thấy hắn, nhíu mày, “Sao ngươi lại tới đây?” Nói xong, nhìn Tang Tam Nương, hiểu được là chuyện gì xảy ra, buông tay ra thanh âm lạnh lùng nói, “Không phải nói ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi sao?”
“Khụ, “ Như phu nhân ho đến nước mắt cũng chảy ra nàng đã không có dũng khí liếc nhìn Đông Phương Bất Bại một cái, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng run rẩy, nàng biết, cơ hội sống cuối cùng của bản thân nằm trên người Dương Liễm, nàng che cổ mình, ngay cả một chữ cầu cứu cũng nói không nên lời.
Nhìn Như phu nhân trên mặt đất, Dương Liễm thu hồi tầm mắt, cười làm lành nói, “Ở trong viện mãi cũng chán ạ, “ sau lại nhìn mấy vị phu nhân liếc mắt một cái, “Chưa từng nghĩ mấy vị phu nhân có thể làm ra những việc như vậy.”
Đông Phương Bất Bại nghe lời hắn, ánh mắt híp lại, không nói gì.
“Chỉ là thuộc hạ cảm thấy, sáu vị phu nhân tuy rằng phạm vào sai lầm, nhưng các nàng đều là người làm bạn với giáo chủ nhiều năm, giáo chủ sao không tha cho sáu vị phu nhân một mạng?” Dương Liễm nói xong mấy câu nói đó, liền bắt đầu trầm mặc, không hề mở miệng tiếp.
Tang Tam Nương bị Đông Phương Bất Bại liếc mắt một cái làm toàn thân lạnh cả người, sao còn có tâm tư đi cứu mấy vị phu nhân, thế nhưng nghe được Dương Liễm thế dưới tình huống nói chuyện sáu vị phu nhân, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, Dương huynh đệ nếu được giáo chủ yêu thích, hẳn là thực hiểu được tâm tư giáo chủ, như thế nào còn có thể ở lúc này, cầu tình cho sáu vị phu nhân.
Đông Phương Bất Bại nghĩ Dương Liễm sẽ nói cả đống lời, không nghĩ tới hắn nói mấy câu như vậy xong cũng không mở miệng nữa, y chọn mi, “Vậy Dương tổng quản cảm thấy, bổn tọa nên xử trí như thế nào?”
“Thuộc hạ cảm thấy......” Liếc mắt nhìn mặt Đông Phương, giống như không dễ coi lắm, hắn vội ho một tiếng, “Phu nhân nếu đã phạm sai, tất nhiên không thể nuông chiều, nhưng là tội không chí tử.” Nhưng là xử trí như thế nào, cũng không có tỏ thái độ.
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn một cái, mới lại đem tầm mắt xoay qua mấy người phụ nhân, “Một khi đã như vậy, bổn tọa qua mấy ngày nữa sẽ hưu mấy người này, hơn nữa từ hôm nay trở đi, đuổi các nàng ra khỏi Hắc Mộc nhai.” Đông Phương Bất Bại sóng mắt hơi đổi, “Như vậy, được không?”
Đông Phương Bất Bại tỏ thái độ này, là đang hỏi ý kiến của mình sao? Dương Liễm cảm thấy khẽ run lên, “Giáo chủ anh minh.”
“Đừng mà, phu quân, “ Thi phu nhân lắc đầu, nhìn Đông Phương Bất Bại, “Thi Thi không có làm, phu quân, Thi Thi thật sự không có làm mà.”
Đông Phương Bất Bại nhìn nàng, “Thi Thi, bổn tọa cũng không muốn nghe những giải thích vô dụng này nữa.” Làm hay không làm thì lại thế nào, này với y mà nói, có cái gì khác biệt đâu.
Thi Thi nhìn thấy hai mắt Đông Phương Bất Bại không có một tia cảm xúc, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân biến mất, một câu cũng nói không nên lời. Phu quân, căn bản là không tin nàng sao? Nàng kinh ngạc nhìn nam nhân tuấn mỹ này, gương mặt này đã làm cho nàng mê luyến, đến tột cùng vì cái gì mà lại đến nước này.
Hậu viện lại trở nên yên tĩnh, hậu viện đã không có nữ nhân, cuối cùng chỉ trở thành nơi bị người ta quên đi ở Hắc Mộc nhai.
......
Đêm khuya, Đông Phương Bất Bại ngồi ở ghế, nhìn hai giáo chúng quỳ trên mặt đất, lạnh lùng mở miệng, “Sự tình làm tốt không?”
Hai người quỳ trên mặt đất chắp tay nói, “Hồi giáo chủ, không lưu lại ai còn sống.”
Đông Phương Bất Bại nhắm mắt, “Các ngươi đi xuống đi.”
Y như thế nào để người quen thuộc Đông Phương Bất Bại y đây ra khỏi Hắc Mộc nhai, thế gian này, chỉ có người chết mới không nói.
Y đẩy cửa sổ ra, nương theo ánh trăng, nhìn bóng cây ở cửa sổ phòng đối diện, một đời một kiếp chỉ một đôi, hy vọng ngươi nhớ rõ lời này.