Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 10: Nguy cơ tứ phía



''Chuyện này ngươi thấy thế nào?'' Đông Phương Bất Bại đem Khúc Hướng hai người vây lại trong đại điện, phòng ngừa bọn họ sinh chuyện. Vừa nhìn thấy cạnh hắn không ai trông coi, Hướng Vấn Thiên vội kéo Khúc Dương qua thương nghị.

''Từ ngoài nhìn vào giáo chủ đột nhiên bị điên, Đông Phương Bất Bại cứu mọi người. Ta cảm thấy có gì đó không ổn, dường như Đồng Bách Hùng và Đông Phương Bất Bại đã cho tiễn thủ mai phục từ trước rồi.''

Khúc Dương nghe được những lời này trong lòng càng thêm khinh thường hơn, ngươi biết vậy sao lại còn đi giúp Đông Phương Bất Bại, thật ra là không thể lên làm giáo chủ được nên muốn trở thành công thần đảm nhiệm bảo vệ giáo chủ. Những người này cũng quá trọng danh lợi, trong lòng mơ hồ lại có ý muốn quy ẩn thôn làng không màng thế sự, nhưng hắn biết suy nghĩ này cũng chỉ là ảo tưởng, dù sao hắn tới mức này rồi cũng không còn cách thoát thân nữa. Sắp tới sẽ có trận chiến tranh quyền giữa Hướng Vấn Thiên và Đông Phương Bất Bại, điều dù nhất mình có thể làm là tự lo lấy thân. ''Ta cũng đồng ý với quan điểm của Hướng tả sứ.''


Hướng Vấn Thiên có cảm giác sau này sẽ có cơ hội mình giúp Nhậm Ngã Hành đoạt lại Nhật Nguyệt thần giáo lần nữa, như vậy rất có thể mình sẽ trở thành người đứng sau Nhật Nguyệt thần giáo dưới trướng Nhậm giáo chủ.

Đồng thời hắn cũng lý trí hỏi Khúc Dương một câu: ''Nhưng chúng ta không có chứng cứ, huống chi ngày mai Đông Phương Bất Bại vào trong điện Thừa Đức ở rồi.''

''Đi một bước nhìn một bước!'' Hướng Vấn Thiên bị tạt nước lạnh thở dài, quả thật a, mình lúc này gặp cảnh xấu, sao có thể thay đổi thực hiện kế hoạch đây, hắn hiện tại cũng không biết Đông Phương Bất Bại giam Nhậm Ngã Hành ở chỗ nào? Hay là bây giờ nên đi hỏi thăm tin tức của Nhậm Ngã Hành, đi ngàn dặm mới tới chân. ''Quả nhiên một núi không thể chứa hai cọp a!'' Số đã định trước Đông Phương Bất Bại ngươi và Hướng Vấn Thiên ta chỉ có thể tồn tại một người, thắng bại còn chưa rõ.


Đồng thời cũng cho mình thấy được lập trường chính nghĩa thì có được sự ủng hộ của Khúc Dương, làm bộ thở dài nói: ''Đông Phương Bất Bại lay động lòng người đào tạo giáo trung tử sĩ, quyền hành cũng nắm hết trong tay hắn, lần này đối với hắn mà nói là một cơ hội tuyệt vời, hắn sao lại có thể từ bỏ ý định được chứ, nằm trên cao ngủ yên, há lại bỏ đi chủ nhân.''

Khúc Dương vì nghe Hướng Vấn Thiên nói chuyện giật gân, mà nhíu chặt mày. ''Vậy phải làm sao đây? Chúng ta không thể trơ mắt nhìn giáo chủ chúng ta chịu chết a!''

''Dĩ nhiên là không được, chuyện đến nước này. Đông Phương Bất Bại kế vị đã chắc chắn, chúng ta nên nghĩ cách tự vệ trước. Chờ xong giáo vụ chúng ta tìm cách xuống núi, nhất định phải tìm được tung tích Nhậm giáo chủ.''


''Vậy thì phiền Hướng tả sứ!'' Khúc Dương ôm quyền, nhìn khuôn mặt biểu tình quang minh lỗi lạc của Hướng Vấn Thiên, cho dù trong lòng Khúc Dương đối với mực đích của Hướng Vấn Thiên còn hoài nghi, nhưng cũng có chút dao động.

Hướng Vấn Thiên đưa ra mục đích nằm gai nếm mật này để có được như ý Khúc Dương cũng không muốn quan tâm tới, vội vã rời đi, hắn còn phải chuẩn bị chuyện ngày mai cho Đông Phương Bất Bại kế vị, tuy nói hắn muốn cùng Đông Phương Bất Bại trang quyền những trong lòng lại không nắm chắc, cho sù thế nào cũng nên để cho mình một con đường lui, nếu Nhậm Ngã Hành bị Đông Phương Bất Bại gϊếŧ, thì mình cũng chỉ có thể khuất phục dưới chân Đông Phương Bất Bại, lúc đó còn không phải nhìn sắc mặt của hắn mà được sống sao.
Đồng thời hắn cũng bỏ lỡ bóng người lóe lên sau khi bọn họ nói chuyện lỡ từ, người kia cũng đánh mất một con cờ vô cùng tốt.

Nghe hai người nói chuyện Nhậm Doanh Doanh cũng biết được hai người Hướng Vấn Thiên và Khúc Dương đối với cha mình luôn trung thành còn đang rầu rỉ nói chuyện, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng rất là cảm động.

''Khúc thúc thúc, là Đông Phương thúc thúc làm hại cha ta. Ta vừa đến đã nhìn thấy hắn hạ thủ sau lưng cha ta.'' Nhậm Doanh Doanh bụng đầy ủy khuất không biết nói với ai, nước lớn chừng hạt đậu rơi xuống, lo lắng cùng sợ hãi trước mặt Khúc Dương không thiếu chút gì.

Kết quả khi Khúc Dương nghe được những lời này thì toát mồ hôi lạnh cả người, vội vàng che miệng Nhậm Doanh Doanh lại, cẩn thận nhìn chung quanh, ''Đại tiểu thư chuyện này không được nói lung tung.''
"Ta không có nói lung tung, ta thật sự nhìn thấy."

Khúc Dương nhìn chăm chú hài tử tự mình trông lớn, ngàn lần dặn di dặn lại lợi hại trong này, cũng may Nhậm Doanh Doanh là hài tử lanh lợi, cũng biết dưới mái hiên không cúi đầu thì không sợ không giữ được, núi xanh có ở đây sợ gì thiếu củi đốt, hai đạo lí này trong lòng dần dần cũng hiểu, đồng thời cừu hận đối với Đông Phương Bất Bại cũng lớn dần.

===///===

Tác giả có lời muốn nói

Chương này có hơi ngắn, mọi người nhét kẽ răng chút đi ^_^