Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 14: Vọng xuyên xuân thủy



"Đông Hán cùng Cẩm Y Vệ liên minh, sợ rằng không biết được!"

Nhận được tin thủ hạ Minh Nguyệt Hiệp truyền tới, biết chuyện nội bộ Đông Phương Bất Bại cười lạnh, Đông Hán và Cẩm Y Vệ hiện tại ai cũng muốn được liên minh với Minh Nguyệt Hiệp, sao lại có thể làm chuyện giúp đỡ mà không được cám ơn này, trở thành địch nhân của Minh Nguyệt Hiệp.

"Không biết nàng có nghĩ đến chuyện này không? có nên nhắc nhở nàng một chút không." nghĩ lại ngã một chút cũng không tệ, cũng có lí do để tìm nàng, đúng là người không có lương tâm, thu Hắc Mộc Lệnh của mình, không mang lễ vật tặng về, ngay cả nửa chữ cũng không cho người đưa tới. Đông Phương Bất Bại đang đắm chìm trong suy nghĩ không có phát hiện lời mình vừa nói có ý ai oán.

Đông Phương Bất Bại tỉnh hồn lại chuẩn bị xử lí giáo vụ, đột nhiên cảm thấy miệng có chút khát muốn lấy ly trà bên bàn uống, nhưng phát hiện ly trà có gì đó không bình thường, bất mãn ngẩng đầu nhìn lại, nhưng lại thấy trong điện trống trải chỉ có một thị nữ đang ngủ say bên cạnh.


Khi nào thì thị nữ không làm việc này tới bên cạnh mình, những người đó đang làm gì? sắc mặt Đông Phương Bất Bại hóa đen buông thư viết trong tay xuống, tới bên cạnh thị nữ đang ngủ say Zzz. "Khụ khụ."

"Đừng làm ồn!" vô ý nói ra hai chữ, người nào đó vẫn tiếp tục ngủ, không đẻ ý tới Đông Phương giáo chủ đang càng lúc càng buồn bực.

"Tụy Hoa đâu?" Tụy Hoa luôn phục vụ mình ở đâu rồi, còn người trước mặt luôn coi thường mình này là ai? Đông Phương Bất bại tiếp tục bị coi nhẹ nhiệt độ chung quanh ngày càng thấp, trong mắt nổi lên một trận bão táp: "Đứng dậy!"

Bị tiếng sư tử hống của Đông Phương Bất Bại đánh thức liền thức dậy ngay lập tức, tỳ nữ này còn đang mơ màng không biết mình đã gây họa gì. Còn đang xoa hai mắt buồn ngủ chào hỏi Đông Phương Bất Bại, "Xin chào a! vừa rồi có động tĩnh gì?"


Đông Phương Bất Bại cảm thấy mình thật dở khóc dở cười, lúc này người trước mặt liền quỳ xuống cầu xin tha thứ, hay là do gần đây mình đối với thuộc hạ quá mức ôn hòa, cho nên họ quên mất uy nghiêm của mình.

Tỳ nữ sao khi dụi mắt, thì thế giới trước mắt sáng lên không ít, đồng thời nhìn thấy rõ nhật vật trước mặt nàng hận không thể đâm mù mắt mình, kinh hoảng cùng thất thố bỏ quên người trước mặt nhìn thấy khuôn mặt nàng nháy mắt liền thất thần. "Giáo chủ, giáo chủ tha mạng!"

"Tuyết Tâm tỷ..." tỷ nữ rụt rè e sợ hô, thân thẻ run lẩy bẩy.

"Bổn tọa là lão hổ ăn thịt người sao? Ngẩng đầu lên!" Đông Phương Bất Bại dùng âm thanh nhẹ nhầng nói, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt nhưng biểu tình xa lạ khiến sắc mặt u ám, Đông Phương Bất Bại rốt cuộc ngươi còn suy nghĩ viễn vông cái gì? Không phải nàng đã sớm đi rồi sao, ngươi rốt cuộc còn đang nghĩ cái gì?


Nhưng nàng không hy vọng trên khuôn mặt đó lại lộ ra biểu tình khổ sở, giật giật môi, hay là hỏi: "Ngươi, ngươi tên gọi là gì?"

"Ngọc Nương." không lẽ là trừng phạt mình, mình có cẩn khẩn cầu một chút không, nhưng có đoán cũng vô ích, giáo chung luôn đối với giáo chủ là người công tư phân minh. Từ sau khi hắn chấp chưởng giáo vụ, trước đó giảo chủ kết nghĩa cùng Đồng Bách Hùng trưởng lão nhưng vì phạm sai lầm liền bị giáo chủ hạ lệnh phạt, mình phỏng đoán cũng không thể may mắn tránh được, Tụy Hoa Đô cũng là do ngươi, khó giữ dược cái mạng nhỏ này, ta hận ngươi!!!

"Ngọc Nương, Ngọc Nương.'' Đông Phương Bất bại đọc tên đó hai lần rồi suy nghĩm đưa tay đỡ nàng đứng dậy, "Sau này ngươi cũng như Tụy Hoa, hãy ở bên cạnh bổn tọa đi!" cho dù biết người trước mặt không phải ngươi, nhưng ta vẫn hy vong có thể làm gì đó cho ngươi, cho dù đẩy chỉ là lừa mình dối người.
Thaatjj ra gần đây Luyện Nghê Thường bận rộn nhiều việc, đây cũng không phải tìm cớ, gần đây có vài kẻ ngu luôn làm cho mình thêm loạn, lần nào cũng coi sinh mệnh như gián vậy, đánh thế nào cũng không chết.

Muốn đục nước béo cò, trộm 520 van lượng bạc về, hai tên đệ tử Võ Đang bản lĩnh không có bị Minh Nguyệt Hiệp bắt được, bọn họ nói mình tên là Trác Nhất Hàng, Tân Long Tử, tên Trác Nhất Hàng kia nhìn qua có vẻ quen mắt, hình như lần trước cùng Đông Phương Bất bại liên minh đã gặp qua nam nhân này. Nghĩ đến đây, Luyện Nghê Thường thấy hai người có duyên gặp một lần tính thả người.

Nhưng ai ngờ được tay chân tình thâm, ngày thứ hai có hai người đến là Cảnh Thiệu nam và Hà Ngạc Hoa, hai người thủ đả thương hết mấy người của nàng, khiến Đường Gia Bích nổi giận la hét như sấm, hận không thể xử trí bọn kia, mọi người phấn chấn, Luyện Nghê Thường cũng không hề vui.
Luyện Nghê Thường tuy không nghí tới chống lại Võ Đang, nhưng chuyện này xảy ra cũng không thể thả bốn người này ra khỏi Minh Nguyệt Hiệp được, nàng hạ lệnh đem nhốt bốn người dưới địa lao Minh Nguyệt Hiệp.

Qủa nhiên qua vài ngày, chưởng môn Võ Đang Tử Dương đạo trưởng tự mình đến cửa, tạ lỗi với Minh Nguyệt Hiệp, cũng làm ra nhượng bộ lớn, đưa ra vài bộ bí tịch của Võ Đang cùng một phần cam kết. Thấy đối phương có thành ý như vậy, lại không có người nào chết, Luyện Nghê Thường suy tính một chút cũng đáp ứng.

Mọi việc của Minh Nguyệt Hiệp cũng qua đi, cuộc sống thời gian khẩn trương trước đó cũng được thả lỏng, ngược lại Luyên Nghê Thường có chút không quen. Người ta khi nhàn rỗi sẽ nghĩ tới những chuyện bình thường, ví dụ như người nào đó.

Tối hôm đó Luyện Nghê Thường nhìn Hắc Mộc Lệnh trong tay mà thất thần, thân là người đứng đầu trại cho dù nàng không rành thế sự đi nữa, không biết Hắc Mộc Lệnh cũng có địa vị trong chốn giang hồ, nhưng cũng biết có thể hiệu lệnh được giáo chúng trong Nhật Nguyệt thần giáo ra vào Nhật Nguyệt thần giáo tổng đàn Hắc Mộc Nhai có bao nhiêu là quan trọng. "Ngươi cứ như vậy mà tin ta sao? Hay là tự nhận hiểu ta kiêu ngạo không cho phép ta làm ra chuyện uy hiếp ngươi?"
"Đương nhiên là tin tường ngươi!"

Âm thanh đột nhiên xuất hiện, trong lúc suy nghĩ bị giật mình suýt chút nữa Luyện Nghê Thường đem Hắc Mộc Lệnh cầm trong tay đánh rơi, quay đầu liền nhìn thấy thiếu niên tuấn tú mặc y sam.

"Ngươi đi bộ cũng không có tiếng sao?" không biết người trước mặt có nghe tiếng mình lầm bầm hay không, Luyện Nghê Thường có chút không được tự nhiên, càng nói càng chột dạ.

Hoặc giả là nhìn thấu người trước mặt ngoài mạnh trong yếu, tựa như Đông Phương Bất bại đã quen troe nụ cười vô lại ngồi cạnh Luyện Nghê Thường, chớp mát nói: "là ai làm loạn xuân thủy của cô nương a?" vừa nói làm như cả kinh thất sắc nhìn Luyện Nghê Thường cầm Hắc Mộc Lệnh thần không biết quỷ không hay vào trong tay.

"Ai~ không phải là ta chứ? tội quá a, tội quá!"

Bị Đông Phương Bất Bại dùng ánh mắt giống như đau lòng nhìn chằm chằm, Luyện Nghê Thường biểu hiện mình rất tức giận, nếu như bên cạnh có lửa, nàng sẽ nướng Đông Phương Bất Bại lên ăn, chắc hẳn sẽ rất đẹp.
"Cần ngươi quản?" không muốn để ý đến cái tên tự luyến đến cuồng này, Luyện Nghê Thường đoạt lấy Hắc Mộc Lệnh trongg tay Đông Phương Bất Bại, gắt giọng: "Xuân thủy, ngươi nói xuân thủy nữa, ta liền đem ngươi vứt xuống hồ Minh Nguyệt Hiệp cho ngươi 'thu' thủy luôn!"

"Dĩ nhiên là ta ngắm thuy thủy rồi, một ngày không thấy quân, nhớ như điên!"

Tức giận liếc cái người không dừng miệng trêu mình, tự nhận ở phương diện này không chiếm được tiện nghi của đối phương Luyện Nghê Thường hỏi: "Đã trễ thế này, đêm nay ngươi không ngủ sao?" trước không nói đến quanh Minh Nguyệt Hiệp mình cũng không có quán trọ, nếu có nửa đêm tới gõ cửa nàng cũng không có chỗ đi.

Nói đến quán trọ thì cái người mặt dày trước mặt này cũng không thành vấn đề: "Trời là chăn, đất là giường, tùy tiện tìm một chỗ thích hợp, ai nói trong mắt ta chỉ có ngắm thu thủy mà quên mang theo túi tiền!" lại nói thuy thủy, Luyện Nghê Thường phát hiện tay mình ngứa ngáy không chịu nổi.
"Nhật Nguyệt thần giáo các ngươi ở đây cũng có phân đường." Luyện thiếu chủ lạnh nhạt nói, không có tiền ai tin, Đông Phương Bất Bại không có tiền, cứ như đương kim hoàng đế không phải là họ Chu vậy, không thể nào.

"Ai~ hơn nửa đêm ngươi để ta một mình sao tìm được khách điếm." ra ngoài thì tối thui như mực liếc mắt trong bóng đêm một cái, Đông Phương Bất Bại cười hì hì tiến lên trước, "Nếu không ngươi thu nhận ta một đêm đi?"

"Ngươi nghĩ mình mỹ!" Luyện Nghê Thường không chút do dự liền cự tuyệt ý nghĩ này, vô luận là bây giờ hay là sáng mai, trong phòng mình tự nhiên có một tên 'Đông Phương Bất Bại' nam nhân đi ra, sau này mình cũng không được tin tưởng nữa, nghĩ tới đây nàng không chút do dự nói, "Hôm nay ngươi ở bên ngoài ngủ đi!" nói xong đẩy Đông Phương Bất Bại ra khỏi phòng.
Gõ lên cửa phòng đóng kin Đông Phương Bất Bại không thèm để ý những người xung quanh, ở bên ngoài khóc lóc kể lể: "Ngươi quá tuyệt tình!"

"Chớ quấy rầy, làm phiền người khác!"

===///===

Tác giả có lời muốn nói

Tui sẽ xem bình luận thường xuyên, mời mọi người cho tui động lực đi!!!

Vì vậy mọi người nhìn đi, tin tưởng mọi người thông minh sẽ hiểu làm gì mà ^_^