Đông Phương Thần Thám

Chương 123: Suy đoán đáng sợ



Không phải Trần Thiên Vũ bất chợt nảy ra ý nghĩ này, liên quan tới suy đoán về khả năng có một trận bão khác, thật ra vào đêm trước khi tiến vào vùng bão, họ cũng đã từng thảo luận qua rồi, nhưng loại suy đoán kỳ quái này vừa không hợp lý vừa không chuyên nghiệp, vì vậy lúc ấy, ông vẫn không nói ra. Nếu không phải bây giờ tiến vào vùng bão dự báo lại không thu hoạch được gì, Trần Thiên Vũ cũng sẽ không nói ra suy đoán này.

Đại khái có ba lý do sau đây:

Thứ nhất, căn cứ vào dự báo, trận giông này thật ra chưa tới mức thành bão, tạo ra thương vong nặng nề thế này thật vô lý, cho dù thủy thủ có bị rơi xuống nước nhưng dưới gió lốc cường độ thấp thế này, tại sao lại không còn người nào sống sót chứ? Trừ phi bọn họ đã gặp phải tai nạn gì đó lớn hơn trận giông lốc này gấp mấy lần.

Thứ hai, mười một người mất mạng chỉ trong một lần, con số này hiển nhiên vẫn chưa chính xác, khẳng định vẫn còn người gặp nạn chưa được phát hiện ra, thủy thủ trên con tàu ấy ít nhất có thể bằng với nhân viên trên tàu Lê Sa Hào, điều này nói lên điều gì? Nếu những người này đều là thủy thủ, vậy con tàu đó ít nhất cũng phải khoảng mười nghìn tấn, một con tàu lớn như vậy đi hơn một trăm hải lý mà lại không phát hiện ra, trong hệ thống AIS cũng không có tin tức về con tàu này, chẳng lẽ không kỳ quái sao?

Thứ ba, vùng biển này có động vật ăn thịt người hung mãnh, chưa nói tới chuyện mọi người đã nhìn thấy cá mập kết thành đàn mà bơi, chính Trần Thiên Vũ cũng nhìn thấy “cá Cây Khô”, hiển nhiên cũng là sinh vật ăn thịt người, nhưng thi thể nạn nhân vẫn còn nguyên vẹn thế này thì đúng là đã phản chứng suy đoán thời gian thủy thủ bị rơi xuống nước của Cù Nghi Huy rồi.

Có những lý do ấy rồi, đúng là không thể loại bỏ khả năng có trận bão khác mà Trần Thiên Vũ đưa ra.

“Ngài tổng thanh tra, anh thấy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Thuyền trưởng Mạt Quyền nhất thời không thể đưa ra quyết định gì, không thể làm gì khác hơn là quăng vấn đề này cho Trần Thiên Vũ.

Trần Thiên Vũ suy nghĩ một lát: “Ý kiến của tôi là chúng ta hãy quay về vùng biển vừa phát hiện nạn nhân, tìm kiếm dọc về hướng Bắc! Chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể có thu hoạch.”

Lúc này, Khang Thoa lại có ý kiến khác, anh ta chậm rãi nói: “Tuy ý kiến này của tứ ca rất có lý, nhưng chúng ta không thể xem nhẹ một vấn đề thực tế, đó chính là có một trận bão khác còn đáng sợ hơn trận bão này rất nhiều, thậm chí là có thể trực tiếp nhấn chìm tàu Lê Sa Hào xuống đáy biển, nếu chúng ta tùy tiện tới đó thì không phải là vô cùng nguy hiểm sao?”

Trần Thiên Vũ lắc đầu: “Nếu suy đoán của tôi không sai, trận bão không được dự báo này hẳn là trận bão khu vực đột ngột xuất hiện, dựa theo phổ cập khoa học của nhị phó Hạ Nguyên Thân thì phạm vi ảnh hưởng của loại bão này nằm trong khoảng một trăm hải lý, hơn nữa tới nhanh đi cũng nhanh, không biết tôi nói có sai không?”

Thuyền trưởng Mạt Quyền và Thượng úy Cù Nghi Huy đều gật đầu tỏ ý đúng là như vậy.

Lý Nhất Đình chợt nói: “Nói như vậy thì giáp ranh của trận bão này sẽ cách nạn nhân không quá một trăm hải lý, có thể còn gần hơn nữa, nếu con tàu gặp nạn đó vẫn còn may mắn sống sót thì sẽ cách nạn nhân không xa, chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội tìm được nó; hơn nữa, trận bão này đột ngột xuất hiện cũng sẽ đột ngột biến mất, sẽ không gây nguy hiểm cho tàu Lê Sa Hào...”

Hạ Nguyên Thân nhịn không được phát biểu ý kiến: “Các anh đều nghĩ tới khía cạnh tốt, vậy lỡ đâu chúng ta lại gặp phải một trận bão khác đột ngột xuất hiện thì sao, đến lúc đó phải làm gì đây?”

Trần Thiên Vũ hiếm khi tán thành ý kiến của anh ta, nhưng sau đó lại nhìn về phía thuyền trưởng Mạt Quyền: “Thuyền trưởng, chúng tôi vốn dĩ đều là người ngoài nghề, có đi được hay không đều dựa vào quyết định của anh.” Trong mắt ông tràn đầy khẩn thiết, nếu lúc này có thể tìm được chiếc thuyền gặp nạn thì sẽ tìm được manh mối của rất nhiều chuyện.

Thuyền trưởng Mạt Quyền và Thượng úy Cù Nghi Huy liếc mắt nhìn nhau, gần như bọn họ đều thấy được sự tò mò trong mắt nhau.

“Bất luận thế nào đi nữa, cũng không thể bỏ qua hy vọng cuối cùng.” Cuối cùng, thuyền trưởng Mạt Quyền nói.

***

Tàu Lê Sa Hào chỉ mất tám giờ để đi ngược lại, thoát khỏi khu vực biển ác liệt, không biết đây có phải là ảo giác hay không, nhưng dường như mọi người đều cảm thấy nhanh chóng khác thường. Nhưng cho dù có nhanh tới đâu đi nữa thì khi đến gần tuyến đường biển cũng đã là buổi tối.

Mọi người không trì hoãn thêm nữa, tuy rằng đang là ban đêm nhưng nếu sử dụng radar thì vẫn có thể phát hiện ra tàu thuyền cỡ lớn khả nghi, chỉ cần xác định phương hướng chính xác là được, chủ yếu là do tình hình vùng biển này tốt, không cần phải lo lắng cho an toàn của mình. Lúc này, không cần nói tới nhóm người Bắc Đình, cho dù là cảnh sát biển, đặc công hay thủy thủ của con tàu thì vẻ mặt ai nấy đều sáng láng, bận rộn cả ngày trong mưa to gió lớn lại phí công, trong lòng mọi người vốn đã nôn nóng, nếu hôm nay không tìm ra con tàu thần bí đó thì mọi người đều sẽ không cam lòng.

Số lượng tàu thuyền ở tuyến đường phía Bắc không ít, con tàu nào mới là con tàu lưu lạc tới đây? Thuyền trưởng Mạt Quyền sử dụng phương pháp loại trừ, thứ nhất là bỏ qua những con tàu có trọng tải trên năm mươi nghìn tấn, tàu lớn như vậy, khả năng gặp tai nạn rất nhỏ; thứ hai là bỏ qua những con tàu có tốc độ lớn hơn tám nút, cho dù tốc độ trôi nổi có nhanh hơn nữa thì cũng không thể nào đạt tới tốc độ này; thứ ba, bỏ qua những con tàu có trạng thái bình thường, bởi vì bản thân AIS là hệ thống đa dung hợp, có thể tự động liên tiếp tìm ra vị trí động lực, vị trí điện lực và số liệu di chuyển, nếu biểu hiện trạng thái bình thường thì chứng tỏ con tàu đó không hề bị hư hại.

Nếu là như vậy, phạm vi tìm kiếm liền bị thu hẹp hơn nhiều, hiện nay trên vùng biển này chỉ có hai con tàu phù hợp với những điều kiện này, tàu Lê Sa Hào trực tiếp tới thẳng chỗ con tàu đó, có điều đã khiến bọn họ thất vọng rồi, hai con tàu này đều là tàu chở hàng bình thường, trong đó có một chiếc là do máy móc báo sai, một chiếc khác là do máy móc bánh lái bị hư hỏng nên đang trôi nổi sửa chữa, những tình huống này, bọn họ đều đã xác nhận thông qua điện đàm cao tần.

Vậy thì thật kỳ quái, không lẽ phán đoán của Bắc Đình đã sai sao? Hay là đi sai hướng rồi?

Tất cả mọi người đều có vẻ chán nản, xem ra hôm nay lại uổng công vô ích rồi.

Thịnh Mập vẫn luôn trực trước màn hình AIS, đột nhiên hưng phấn hô lên: “Mọi người mau tới nhìn này, con tàu này có hơi kỳ lạ... Hình như nó không hề nhúc nhích gì cả...” Người đầu tiên chạy tới là Hạ Nguyên Thân, anh ta nhìn lướt qua hình ảnh trên màn hình, tức giận đánh một cái vào tay Thịnh Mập, anh ta chỉ cao khoảng một mét sáu, căn bản không thể với tới cậu ta được, bằng không nhất định sẽ đánh vào đầu cậu ta rồi.

“Thằng nhóc này, cậu không thấy số liệu của con tàu này sao? Tốc độ là mười hai nút, hướng đi là 240, thân tàu dài 230 mét, trọng tải ba mươi nghìn tấn, tình huống vận chuyển bình thường. Con tàu này đi ngược hướng, hàng hóa hơi nhiều nên mới chạy hơi chậm thôi, có thế mà cũng không hiểu.”

Thạnh Mập gãi đầu, lúng túng cười cười: “Nhưng rõ ràng là tôi đã nhìn chằm chằm vào nó hơn năm phút rồi, gần như nó không di chuyển khỏi vị trí đó mà... Tôi còn tưởng nó có vấn đề gì chứ.”

Hạ Nguyên Thân cũng tập trung nhìn vài giây, sau đó vẫn lắc đầu: “Rõ ràng vẫn di chuyển mà, tỉ lệ xích của bản đồ biển này rất nhỏ, tàu thuyền trên nó di chuyển chậm như ốc sên, đúng là... ngu ngốc quá!” Anh ta thuận miệng nói một câu, không nghĩ tới Thịnh Mập lại tức giận, cậu ta ghét nhất là người khác nói cậu ta ngu ngốc, lửa giận lập tức bốc lên.

“Anh nói lại lần nữa xem! Thử nói lại một lần nữa xem...” Thịnh Mập xắn ống tay áo lên, xem ra là muốn phân cao thấp với tên lùn kia, trừng trị cái tên tố chất thấp kém kia, mấy ngày nay, cậu ta vốn đã thấy chướng mắt người này rồi.

Lý Nhất Đình ở bên cạnh khẽ mỉm cười, tuy ông cũng muốn đánh con khỉ họ Hạ này, nhưng lúc này mắt thấy sắp xảy ra xung đột, thời điểm hiển nhiên không hợp, vì vậy ông nhẹ nhàng đẩy hai người ra.

“Để tôi phân xử cho hai người đi... Không cần phải tức giận như thế đâu.” Ông tới nhìn màn hình AIS một lúc, rất nhanh sau đó liền nhíu mày.

Quả thật không thể nào nói là ai đúng ai sai. Ký hiệu tam giác trên màn hình (Ký hiệu tàu thuyền) lít nha lít nhít, sao mà biết được chứ? Ông quay đầu nhìn Thượng úy Cù Nghi Huy.

“Thật ra thì cũng dễ thôi, nếu các cậu đã nghi ngờ thì có thể xem thử yếu tố chuyển động của con tàu này.” Cù Nghi Huy cười nói.

“Phải đo như thế nào?” Thịnh Mập hơi nghi ngờ, bây giờ cậu ta rất muốn biết đáp án, sau đó đánh vào khuôn mặt xấu xa của con khỉ họ Hạ kia.

Hạ Nguyên Thân lại lập tức lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Thế mà cũng không biết...” Vốn còn muốn châm chọc thêm vài câu, nhưng thấy ánh mắt hung tợn của Thịnh Mập, anh ta liền nuốt trở vào: “Cứ cách hai phút dùng radar định vị lại một lần, khoảng ba, bốn lần là có thể đoán được...”

Cù Nghi Huy nghe xong liền gật đầu, tỏ vẻ có thể dùng phương pháp này, Lý Nhất Đình cười bảo nhân viên trực radar dựa theo phương pháp này để kiểm tra tình huống chuyển động của con tàu này, bây giờ nhìn lại thì bỗng cảm thấy hơi vô nghĩa, dù sao trên biển vốn có rất nhiều tàu thuyền như vậy.

Mọi người vốn cũng chỉ coi đây là một trò đùa thôi, rất nhiều người lại muốn xem dáng vẻ mất mặt của Hạ Nguyên Thân, không nghĩ tới số liệu mà radar dò ra lại khiến bọn họ giật mình.

“Hướng đi không rõ, tốc độ trôi là... bốn nút!”

Nghe thấy đáp án này, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, đặc biệt là Hạ Nguyên Thân, anh ta nhất thời ngây ra như phỗng.