Đông Phương Thần Thám

Chương 136: Lên đảo nhàn nhã dạo chơi



Nơi này thật ra có tên là đảo Rồng, Thẩm Minh Nguyệt hiểu tiếng Nhật nên nhanh chóng phát hiện ra cái tên khá chính xác này, bởi vì có một bảng hiệu bằng bê tông vuông vắn ngay phía trước bến tàu, trên đó còn có nguồn gốc lịch sử và giới thiệu cơ bản về đảo Rồng, trông khá trang trọng.

Hòn đảo này thực sự không được đánh dấu trên biểu đồ, Puruin cũng chỉ là cách gọi của mấy tàu thuyền lâu năm, lý do là trên một bản đồ cũ có xuất hiện tên nước ngoài này; rồng của Nhật Bản và rồng của Trung Quốc hơi khác nhau, rồng của Trung Quốc là vật biểu tượng, rồng của Nhật Bản lại ám chỉ sự tà ác, cho nên các thủy thủ gọi đảo này là đảo Rồng Ác cũng không sai. Hơn nữa, nơi này lại có hành vi ngang ngược, rõ ràng là chuyên “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của”, dường như tên Rồng Ác thích hợp với đảo hơn.

Cái tên này tuy rằng không dễ nghe, nhưng sau khi bọn họ thực sự lên bến tàu, đi dọc theo con đường lát gạch có ngoại hình giống đóa hoa, rộng rãi, bằng phẳng, họ mới phát hiện ra nơi này khá hiện đại hoá. Sau khi rời khỏi bến tàu không lâu, họ liền nhìn thấy không ít ngôi nhà có phong cách độc đáo hai bên đường, dường như đã được dày công quy hoạch, có quy mô cơ bản như một thành thị nhỏ trên đất liền. Những căn nhà đó gần như mang phong cách Âu Mỹ một màu đơn giản, giống như các căn biệt thự nhỏ không quá hai tầng, có thể tưởng tượng được rằng hầu hết những người sống ở đây đều là người nước ngoài.

Quả nhiên, sau khi bọn họ dần dần nhìn thấy một vài người qua lại, hầu như không có một người Trung Quốc nào. Nhưng những người này hình như đều không phải là cư dân trên đảo, trên mặt họ đầy biểu cảm thoải mái mà tò mò, thật sự khá giống du khách đến đảo du lịch.

Chẳng lẽ nơi này thật sự là khu du lịch quốc tế? Trong lòng đoàn người đều hơi nghi hoặc.

Từ sau khi lên bờ, thủy thủ của Lê Sa Hào đều tự nhiên mà chia ra làm mấy nhóm, đại khái là nhóm Bắc Đình, nhóm cảnh sát biển, nhóm đặc công, còn có nhóm thủy thủ Lê Sa Hào, mọi người đều tự tổ đội, giữa bọn họ có vài người hiển nhiên là ngựa quen đường cũ; ai đi làm việc thì làm việc, so với lúc ở Lê Sa Hào thì đúng là không nhìn ra lại có các đoàn thể nhỏ như vậy, một khi tự do hoạt động thì sẽ nhanh chóng tách riêng ra. Những thứ như giải trí, nếu không có mối giao tình nhất định hay cùng sở thích thì thường thường sẽ không đi cùng nhau.

Nhưng Trần Thiên Vũ lại không chỉ đơn giản là du ngoạn, mặc dù là bị bắt du lịch, nhưng ông vẫn không quên mục đích của việc này, huống chi trong lòng của ông còn có vài suy nghĩ đặc biệt về đảo Rồng Ác. Nhìn vào đường đánh dấu trên bản đồ, diện tích của hòn đảo này không lớn, chắc chắn sẽ không vượt quá mười kilomet vuông, chỉ cần có thể tìm được bến tàu thì khả năng mọi người bị lạc nhau không lớn. Cho nên ông lớn mật mà chia nhóm Bắc Đình ra thành ba tổ: nhóm ba người mà Chương Kiến An dẫn đến hiển nhiên là lần đầu tiên lên đảo, không tất yếu cho người theo sau; Lý Nhất Đình và Khang Thoa có giao tình không tồi với cảnh sát biển, nên sẽ cùng nhau đi dạo quanh đây; Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập đã sớm thân thiết với các thủy thủ, để hai người họ theo các thủy thủ cũng không tệ, gia quyến thì tạm thời không mang theo; mình sẽ mang theo ba quý cô và Tiểu Quả Viên đáng yêu đi cuối, hành động của bọn họ khá chậm chạp, là nhóm người cuối cùng rời khỏi bến tàu.

Dù thế nào đi nữa, tạm thời cứ sắp xếp như vậy, còn chuyện có thu hoạch nào hay không thì đành phải trông chờ vào vận may thôi.

***

Cần phải giới thiệu một chút tình hình cơ bản về đảo Puruin mới được, đảo Puruin nằm ở tọa độ 44o33’5” độ vĩ Bắc, 134o38’4” độ kinh Đông, Trên thực tế, đây là một hòn đảo san hô thực sự. Khu vực bến cảng rộng 9 kilomet vuông, nhưng diện tích đất liền trên mặt nước chỉ là 7,5 kilomet vuông, bốn phía có vài chậu đá san hô thật ra vẫn còn chìm dưới nước, chỉ khi thuỷ triều xuống mới có thể lộ ra khỏi mặt nước; bến tàu ở phía Bắc của đảo Puruin, nơi đó là đồn trú của nhân viên quản lý đảo, phía Đông là khu du lịch và khu giải trí, phía Nam là một vùng biển hoang vắng và một khu xử lý rác thải lớn, phía Tây Nam là một vùng biển khép kín, không rõ được sử dụng làm gì; mà ở phía Tây Bắc còn có một hòn đảo gắn liền có tên là đảo Quan Cẩm, mọi người không nhìn lầm đâu, đây đúng là tên Trung Quốc đấy, còn về lý do tại sao thì rất ít người biết. Đảo Quan Cẩm chiếm diện tích khoảng 1,2 kilomet vuông, ngọn hải đăng của đảo Puruin được xây dựng trên đảo nhỏ nối liền này, cho nên dân bản xứ thường gọi cư dân trên đảo Quan Cẩm là sứ giả bảo vệ hải đăng.

Lần đầu lên đảo, người của Bắc Đình chưa phân rõ được Đông Tây Nam Bắc, nhưng vẫn là câu nói ấy thôi, “chuyện gì đến cũng sẽ đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó”, cứ đến nơi nhiều người đi lại thì không bao giờ sai cả; hành trình này vốn là để thực hiện với giao dịch Bắc Mỹ, cái gọi là “cùng gia phú lộ*”, ngoại tệ dự trữ cần thiết thì vẫn phải có, Lưu Tử Thần vốn cẩn thận nên đã sớm chuẩn bị rồi, huống chi mỹ nữ phú bà Thẩm Minh Nguyệt của chúng ta còn có một chiếc thẻ tín dụng VISA quốc tế, nếu trên đảo có thể quẹt thẻ thì kinh tế cho cuộc hành trình ngoài ý muốn này rất dư dả.

* Cùng gia phú lộ: ở nhà có thể nghèo nhưng đi đường thì phải giàu, phải có tiền để đề phòng bất trắc.

Mọi người chia làm ba đường, lại không cần buồn phiền vì kinh phí, tất cả mọi người đều cười cười nói nói mà chia nhau ra, tự tìm lấy thú vui riêng.

Trần Thiên Vũ “Ải Cùng Tọa*” dẫn theo ba đại mỹ nhân nghênh ngang mà đi dạo, làm mấy nhóm khác hâm mộ đến mức thèm nhỏ dãi, nhưng ông lại toàn dẫn nhóm đến những nơi hẻo lánh nhất để thưởng thức phong cảnh, điều này làm mấy người đàn ông vừa lên đảo cảm thấy tẻ nhạt, nói thật, đối với người kiếm ăn trên biển thì đại dương là phong cảnh phiền chán nhất.

* Ải cùng tọa: là một từ ngữ internet, trái ngược với “Cao phú soái” hoặc “Bạch phú mỹ”, nó hình dung người đàn ông không có gia thế, không có dáng người đẹp, bề ngoài còn xấu, (vừa thấp vừa nghèo vừa xấu).

Nơi tiêu điều nhất đảo chỉ sợ cũng chỉ có phía Nam, chỉ có vài chòi nghỉ mát được xây dựng gần bến tàu để mọi người ngồi và thư giãn, lúc đầu, nhóm năm người của Trần Thiên Vũ đã ở lại đây hơn nửa giờ, sau khi thấy những người khác đi về phía khu vực phồn hoa, ông mới đứng dậy, đi dọc theo cung đường quốc lộ rộng khoảng năm mét kia. Cây thông đuôi ngựa và cây lá trắng mọc xanh um tươi tốt ven đường, tuy rằng dày đặc nhưng hầu hết đều thấp bé, thậm chí nằm rạp xuống lớp sỏi trắng dưới mặt đất, bên ven đường còn có một số cây cọ cận nhiệt đới cực kỳ thấp, chủ yếu là bởi vì bão lốc thường xuyên xảy ra ở vùng biển này, hầu hết các cây thực vật đều sinh trưởng theo phương hướng có thể phòng ngự gió mạnh, cái gọi là “thích giả sinh tồn*”, ở đây thể hiện cực kỳ rõ ràng.

* Thích giả sinh tồn: kẻ thích ứng được thì sẽ sống.

Cung đường quốc lộ bằng bê tông này được xây dựng rất bình thường, càng đi đến bờ biển thì độ rộng càng hẹp, cuối cùng chỉ rộng khoảng một mét, nhưng phía dưới quốc lộ chính là bờ cát trắng đến mức chói mắt và đá ngầm màu đen bụi, nhiều đợt hoa sóng theo thủy triều không ngừng vỗ vào đá ngầm, nhưng mực nước không cao, hầu hết các bãi đá ngầm vẫn còn lộ ra mặt nước; bọn họ đi vào một ngã ba đường, bên phải dường như là một cái cầu tàu, nhìn xa ước chừng dài mấy cây số, bọn họ không biết thật ra nơi này dẫn tới đảo Quan Cẩm, thấy có vẻ hẻo lánh quá nên tạm thời bỏ qua, mọi người bàn bạc rồi quyết định rẽ trái trước, đến lúc đó cũng dễ tập hợp với nhóm đang đi dạo trong khu vực phồn hoa phía Đông ấy.

“Ủa! Đây là cái gì thế?” Tiểu Quả Viên vốn hoạt bát, hiển nhiên cũng là lần đầu tiên du ngoạn đảo san hô, cậu bé phát hiện ở ven đường có một vài tòa nhà bê tông mái vòm kỳ lạ, nó cao chưa đến một mét tính từ mặt đất, nhưng đường kính hơn mười mét, cả tòa nhà có hình trụ, có thể nhìn ra bức tường rất dày, bên cạnh còn có mấy cửa sổ nhỏ cách đều nhau, bây giờ, các cửa sổ đều bị đóng chặt.

Thẩm Minh Nguyệt đầy hứng thú mà ngắm nghía một lúc lâu rồi cười nói: “Ngốc quá, người trên đảo sợ nóng, hễ rảnh rỗi là thích ở dưới lòng đất, thế mà em cũng không hiểu.” Thật ra thì cô cũng chỉ nói linh tinh thôi, thật sự không nhìn ra nó dùng để làm gì.

Tiểu Quả Viên tất nhiên là nhìn ra vẻ chột dạ của cô, cố ý nói lớn: “Ngay cả cánh cửa ra vào cũng không có, để em xem chị đi vào như thế nào, hì hì, chẳng lẽ chị bò vào à? Em muốn xem quá...” Thẩm Minh Nguyệt tức giận đến mức giơ tay phải lên định cốc đầu Tiểu Quả Viên, nhưng cậu bé nhanh nhẹn né tránh.

Ninh Hiểu Mạn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ cười đùa, trên khuôn mặt cũng lộ ra một nụ cười nhẹ, có hai kẻ dở hơi này, đến đâu cũng thấy vui vẻ. Cô sở dĩ không đi cùng Vạn Vĩnh Khôn, chủ yếu vẫn là vì lo lắng đến chuyện mình và thủy thủ của Lê Sa Hào không thân, một cô gái trong một đám đàn ông cũng không thích hợp cho lắm, đi theo hai chị sẽ tự tại hơn.

Lưu Tử Thần cũng khá có hứng thú nhìn tòa nhà thấp bé được sơn đủ mọi màu sắc hoa văn, lại không nhìn ra nó được sử dụng làm gì, chị che miệng cười nói: “Không lẽ trẻ con trốn ở đây để ngắm cảnh biển? Thế thì buồn tẻ quá.”

Người nói vốn không có ý gì nhưng người nghe lại cố ý, Trần Thiên Vũ vốn đang suy đoán đến một khả năng, nghe vậy thì hơi sửng sốt.

Ông đột nhiên nhớ lại một loại kiến trúc độc đáo.

“Chẳng lẽ đây là lô cốt!?” Trong lòng ông thầm giật mình, miệng lại mỉm cười, nói: “Anh đoán đây là hầm giấu khoai lang, có lẽ lát nữa, lúc các em được ăn khoai lang nướng thì sẽ biết kho hàng ở đâu đấy...”

Lưu Tử Thần lườm ông một cái: “Chỉ biết nói linh tinh thôi, đây là nước ngoài đấy, anh cho là chúng ta vẫn còn ở cao nguyên Tây Bắc à.”

Chị thấy Thẩm Minh Nguyệt và Tiểu Quả Viên cười đùa đã đi rất xa, vội bảo: “Chúng ta đi thôi, em muốn đến bờ biển để nhặt vỏ sò... Được không?”

Trần Thiên Vũ gật đầu: “Tùy ý em, bảo Hiểu Mạn đi cùng em đi.” Mấy ngày xóc nảy trên biển, bây giờ ông mới được nhìn thấy nụ cười tươi ngọt ngào quen thuộc trên khuôn mặt Tử Thần, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng thả lỏng, hy vọng hành trình trên đảo Puruin đừng đột ngột bị phá đám.