Đông Phương Thần Thám

Chương 14: Hỏi tận gốc rễ vấn đề



Sáng sớm hôm sau.

Trong nháy mắt, khu nhà của viện nghiên cứu đã trở nên vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn đánh vỡ sự yên bình bình thường.

Người nhà của Mạnh Tiêu nhất quyết muốn đi xe tới tự mình nhìn hiện trường, nghe nói, người thân của bọn họ còn có một người là nhân viên trinh sát hình sự còn đang tại chức. Như vậy, vụ án mà lúc đầu cho rằng chỉ là chết đuối đơn giản đã trở nên phức tạp, nhưng như thế lại hợp với ý định của văn phòng thám tử Bắc Đình.

Bọn họ nhất trí cho rằng chuyện này còn lâu mới đơn giản như bề ngoài, không thể để một sinh mệnh lại rời khỏi trần gian một cách mờ ám như vậy được, còn cách chân tướng càng lúc càng xa.

Những người thân đứng xúm xít quanh ao cá, đa phần chỉ lộ ra vẻ đau buồn và nức nở, chỉ có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trông khá già dặn, nhìn cách anh ta điều tra hiện trường thì người này hẳn là bà con xa của Mạnh Tiêu, Mạnh Trang Toàn, thân phận khác của anh ta chính là một lãnh đạo nhỏ của đội cảnh sát hình sự.

Anh ta đang phân tích vụ án với mấy đồng nghiệp ở cục thành phố, cũng không lộ ra đau thương gì nhiều. Hôm nay, Liễu Nghệ không xuất hiện nhưng vẫn sắp xếp chủ nhiệm Tề của phòng bảo vệ viện nghiên cứu đi cùng, chủ yếu là cân nhắc tới tâm trạng của người thân Mạnh Tiêu hiện giờ rất không ổn định, để tránh cho mâu thuẫn trở nên gay gắp nên viện nghiên cứu đã nhất trí cho rằng giám đốc Liễu phải từ từ hãy xuất hiện. Chỉ khi đi theo con đường pháp luật chính thống thì mới có thể giải quyết được vấn đề.

Nếu người thân đã yêu cầu tự mình điều tra, hơn nữa chỉ là nghi ngờ thì cứ chờ xem bọn họ có kết luận gì rồi hãy bàn cũng chưa muộn.

Nhóm Trần Thiên Vũ không tham gia vào quá trình điều tra của bọn họ, kể cả Hứa Kinh Nam, anh cũng chỉ là một cảnh sát tập sự nho nhỏ, không có tư cách nhúng tay vào loại vụ án này. Mọi người chỉ đứng ở phía xa quan sát tiến độ điều tra hiện trường.

Bọn họ cũng đang chờ đợi thời cơ thích hợp. Hiện giờ đang là sân nhà phá án của nhân viên cục thành phố, trong đó có rất nhiều nhân viên chuyên nghiệp và chuyên gia kỹ thuật, không cần bọn họ giúp đỡ. Nhưng dường như Mạnh Trang Toàn có hơi cảnh giác với thân phận của bọn họ, anh ta không biết bọn họ đến hiện trường có ý gì. Cuối cùng thì Hứa Kinh Nam đi tới làm rõ, lúc này anh không nhắc tới thân phận trưởng phòng của Lý Nhất Đình nữa, dù sao hiện giờ thì những người này mới là nhân viên phá án chính thức của quốc gia. Mạnh Trang Toàn không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng hơi lộ ra sự khinh thường, vẻ mặt chợt lóe qua này không thoát khỏi ánh mắt của Lý Nhất Đình.

Thế nên, từ đầu tới cuối, văn phòng thám tử Bắc Đình bọn họ chỉ đứng bàng quan.

Đợt điều tra hiện trường tỉ mỉ mà còn mang theo vài phần buồn bã này kéo dài ròng rã sáu, bảy tiếng đồng hồ. Các đồng chí của cục thành phố cũng không có nhiều phát hiện hơn so với manh mối mà Lý Nhất Đình đang có, thế nhưng bọn họ cũng đã phát hiện ra thảm cỏ ở khu nhà trệt phía đối diện có trạng thái bị đổ rạp và một vài vết xước trắng. Nhân viên kỹ thuật kiểm tra những thứ liên quan đến dấu vết này đã cẩn thận phân tích, phán đoán rằng vùng cỏ bị đổ rạp này ít nhất đã được hơn ba tháng, vết xước kia có thể đã có ở đó trong thời gian dài hơn, hai, ba năm cũng không chừng.

Nói cách khác, những dấu vết này không thể hình thành chỉ trong mấy ngày nay, nhưng vẫn không thể hoàn toàn cho rằng đó là chứng cứ việc Mạnh Tiêu không bị trượt chân rơi xuống nước, vẫn còn phải tiến hành điều tra xung quanh, có các chứng cứ trực tiếp khác ủng hộ mới được.

Khẩu cung của những nhân chứng đương nhiên là một trong những khâu quan trọng, thế nhưng hai đầu bếp bị cách ly để lấy lời khai cũng không có nhiều thông tin có giá trị. Lời khai của hai người họ khớp với nhau, hiển nhiên bọn họ chỉ là người báo án mà thôi. Hiện giờ, cảnh sát mới chuyển tầm mắt tới những người trọ ở trong căn nhà trệt.

Những người ở trong nhà trệt nhanh chóng bị triệu tập tới phòng khách ở giữa tòa nhà. Phòng khách được trang trí theo cách khá bình thường như bố cục của nhà nông, hai ghế sô pha bằng gỗ cứng, một bàn trà, bên trên có bày một bộ ấm chén bình thường và một hộp trà giản dị được làm thành gạt tàn thuốc lá. Tổng cộng có bốn người, ba nam, một nữ, có một người có mặt ở hiện trường hiện giờ đang đi làm.

Trước khi tiến hành ghi chép, nhân viên phá án hỏi thăm tình huống cơ bản trước. Bốn người đều nói không biết chuyện gì, chỉ là lúc gần sáng thì nghe thấy tiếng ồn ào khá lớn nên mới ra ngoài xem sao, không ai cung cấp được manh mối như đã nhìn thấy cái gì có liên quan hay nghe thấy tiếng động gì khác thường hay không.

Cuộc điều tra nhất thời trở nên đình trệ.

Mạnh Trang Toàn và người phụ trách của cục thành phố là Mã Đào thảo luận đơn giản, bọn họ cảm thấy nhất thiết phải tiến hành thăm dò tình hình bên trong căn nhà trệt. Vị đội phó này có hơi do dự, tuy nói làm vậy là bình thường, thế nhưng việc lục soát nhà dân theo phương diện cá nhân vẫn khá kiêng kị do chưa có căn cứ pháp luật. Mặc dù chỉ là thăm dò thì không cần có lệnh lục soát chính thức, thế nhưng hiện giờ không có bất cứ chứng cứ nào ủng hộ việc vụ án có liên quan tới những người ở trọ trong khu nhà trệt.

Mạnh Trang Toàn có hơi tức tối, anh ta trách mắng người đã từng là cấp dưới này vài câu, đại khái là phê bình anh ta quá mức cẩn thận, quá nhát gan. Trong khi vụ án chưa được rõ ràng thì bất cứ ai cũng có hiềm nghi, huống hồ trong đêm xảy ra chuyện, những người này lại ở bên cạnh ao cá, tuyệt đối không thể không nhận ra có chuyện gì kỳ lạ được.

Mã Đào không dám phản đối nữa mà chỉ nói tận lực không nên quấy nhiễu người dân, Mạnh Trang Toàn lạnh lùng đồng ý một tiếng.

Trong nhà có ba người đàn ông, hai người trong số đó đều làm việc tạm thời trong nhà xưởng số 6914, một người tên là Hứa Hà, một người tên là Chu Diệc Minh, đều khoảng năm mươi tuổi, một người khác là Phan Xuân Hỉ, tuổi vẫn còn trẻ, là kế toán của công ty kiến trúc trang hoàng. Cô gái xinh đẹp kia tên là Giang Như, nói là tới thăm thân thích ở địa phương, sau đó tới chỗ anh họ để ở tạm.

Còn người hôm nay đi làm tên là Hồ Trung, gần trưa sẽ về ăn cơm.

Mấy người công nhân đều mang vẻ mặt bình thường, nhưng vẻ mặt của Giang Như lại làm nhân viên phá án chú ý. Đặc biệt là ngoại hình của Giang Như cũng làm bọn họ khá ngạc nhiên, thế nên khi Mã Đào hỏi Giang Như đã ở trọ được bao lâu, Giang Như lúc đầu nói chưa được một tháng, sau đó lại nói sắp ba tháng rồi, chẳng hiểu sao lại có vẻ hơi căng thẳng.

Mã Đào nói rằng cô ta không cần lo lắng, nghĩ kĩ rồi hãy trả lời, nhưng trong lòng vẫn hơi nghi ngờ. Một cô gái xinh đẹp ở một nơi hẻo lánh, đã thế còn ở trọ cùng với bốn người đàn ông, khó tránh khiến người ta nghi ngờ, thậm chí có ý nghĩ khác lạ.

Anh ta thuận miệng hỏi: “Người thân của cô làm việc gì? Tên là gì?”

Giang Như nhất thời có hơi hoảng hốt, hồi lâu sau vẫn không trả lời được.

Phan Xuân Hỉ ở bên cạnh thấy vậy thì vội vàng tiếp lời: “Cô ấy là em họ của ông chủ chúng tôi, mấy hôm nay đang định về nhà, nhưng gặp phải một số chuyện nên bị lỡ mất.”

Cái từ “em họ” này không cẩn thận đã động tới dây thần kinh của Mã Đào, anh ta lập tức hỏi: “Ông chủ của các anh là ai? Các anh không phải là công nhân của nhà xưởng số 6914 sao? Tại sao lại ở đây?”

Phan Xuân Hỉ gật đầu: “Ngoài tôi ra thì bọn họ đều là những nhân viên kỳ cựu của công ty. Ông chủ của chúng tôi phụ trách công trình bên ngoài của nhà máy, họ Ôn, thực ra cũng đang làm việc cho nhà máy và viện nghiên cứu.”

Mã Đào không chịu bỏ qua: “Làm việc? Làm việc gì?”

Phan Xuân Hỉ nói: “Tôi chủ yếu làm về tài vụ, mấy người bọn họ chủ yếu làm về trang hoàng nội thất, còn có một số việc chân tay vụn vặt, tuy đều làm công nhưng đã đi theo ông chủ rất nhiều năm rồi. Lãnh đạo của viện nghiên cứu chiếu cố chúng tôi nên mới để chúng tôi ở tập trung trong khu nhà này.”

Mã Đào gật đầu, anh ta hỏi một vấn đề quan trọng hơn: “Ông chủ của các anh không ở đây à?”

Phan Xuân Hỉ vội vàng lắc đầu: “Ông chủ của chúng tôi sao lại ở đây được, điều kiện quá kém.” Suy nghĩ một chút, anh ta lại vội vàng bổ sung: “Thi thoảng cũng đến ở một, hai ngày, chủ yếu là để sắp xếp công việc cho chúng tôi thôi.”

“Hiện giờ, anh ta đang ở đâu?” Mã Đào hỏi.

Cửa nhà mình xảy ra án mạng, ông chủ Ôn này hẳn là đã nghe nói rồi.

Phan Xuân Hỉ nói: “Ông chủ nói giữa trưa sẽ tới xem thế nào.”

***

Lý Nhất Đình và Trần Thiên Vũ đứng bên cạnh ao cá, bọn họ phát hiện nước biển trong vắt ở trong ao cá giờ đã hơi vẩn đục. Xem ra mấy đầu bếp kia nói không sai, sau khi cửa cống đóng lại, chỉ vài ngày sau là nước biển ở trong ao cá sẽ bị ô nhiễm, tầm nhìn giảm mạnh, sớm không còn nhìn thấy đáy hồ nữa.

Hai người chắp tay sau lưng, đứng cạnh nhau, chỉ để ý tới đám người kia đang vội vàng, bận rộn mà không hề thay đổi sắc mặt. Nhưng nơi này không lớn, bất cứ động tĩnh nhỏ bé nào ở nơi nào đều không thoát khỏi lỗ tai của hai người.

Khi cậu kế toán kia nhắc tới ông chủ Ôn thì Lý Nhất Đình đột nhiên nói nhỏ với Trần Thiên Vũ: “Nơi này chính là ‘sân sau’ của Ôn Cửu Lâm.”

Trần Thiên Vũ đương nhiên hiểu ra, ông yên lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Đó là kiểu người như thế nào?”

Lý Nhất Đình suy nghĩ một lát, một hồi lâu sau mới nói: “Là người làm ăn điển hình. Khôn khéo, hiểu giao tiếp, làm người hào phóng. Trên mảnh đất này, cậu ta tuyệt đối là một nhân vật được hoan nghênh. Trong thôn, gần như tất cả các lãnh đạo lớn đều quen biết cậu ta.” Ông vừa dùng bữa với Ôn Cửu Lâm xong, ít nhất đã không còn xa lạ nữa, huống hồ, ông còn cố ý để ý tới những người mình tiếp xúc gần đây.

Trần Thiên Vũ lại cười, đùa cợt: “Nhìn dáng vẻ của cậu xem, tới đây chưa được mấy ngày mà đã nắm giữ được tám, chín phần mười những nhân vật có máu mặt ở đây rồi. Khoảng thời gian này, chắc cậu đã nhận được không ít chỗ tốt từ ông chủ Ôn nhỉ?”

Lý Nhất Đình cười, giận dữ nói: “Ăn một bữa Mãn Hán Toàn Tịch* thôi. Sao nào, anh có ý tưởng gì chưa?”

* Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán.

Trần Thiên Vũ than thở: “Chưa có ý tưởng gì cả, chỉ là có hơi ao ước thôi.”

Lý Nhất Đình cười mắng: “Vô nghĩa! Dù bữa tiệc xa hoa nhưng thực sự chả biết mùi vị gì cả, có gì hay mà ao ước chứ. Chẳng qua, bữa tiệc rượu này cũng đáng, chí ít thì mấy vị tôn thần trong thôn đều xuất hiện. Chỉ là làm khó cho Vĩnh Khôn, hoàn toàn bị bọn họ hạ gục, say suốt một ngày một đêm.”

Trần Thiên Vũ gật đầu, nói: “Nhập gia tùy tục, vẫn có thể coi đó là một cách hay.” Ông còn chưa dứt lời thì chẳng hiểu sao, đám người ở bên kia dường như hơi loạn lên.

Chủ nhiệm Tề của phòng bảo vệ hơi đỏ mặt, anh ta không hiểu sao cái người Mạnh Trang Toàn này đột nhiên lại có yêu cầu như vậy, người này sao lại nghĩ như thế chứ? Bản thân mình mặc dù phối hợp điều tra nhưng anh ta cũng biết Mạnh Trang Toàn thực ra không phải là nhân viên cảnh sát chính cống.

Chuyện xảy ra ở trong viện nghiên cứu, dù sao anh ta cũng cần phải nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, trong lòng cũng không muốn ra sức. Thế nhưng chẳng hiểu sao, Mạnh Trang Toàn lại đột nhiên đưa ra yêu cầu muốn rút hết nước trong ao cá, một cơn giận không tên lập tức bộc phát ra.

Thế nên, anh ta lạnh lùng nói: “Cảnh sát Mạnh, lẽ nào nước ở cái ao cá này nói rút hết là rút hết được à? Càng chưa nói đến vừa mới chi hơn trăm nghìn tiền cá con, rốt cuộc rút cạn nước có mục đích gì?”

Mạnh Trang Toàn lạnh mặt, nói: “Không thể bỏ qua bất cứ tính khả thi nào, rốt cuộc Mạnh Tiêu đã bị sát hại như thế nào, dưới đáy hồ nhất định sẽ có dấu vết, không chừng còn có cả chứng cứ đấy.”

Chủ nhiệm Tề cũng không hoàn toàn là người tầm thường, anh ta hỏi ngược lại: “Cảnh sát Mạnh, anh là nhân viên phá án thì sao lại có thể kết luận Mạnh Tiêu bị giết hại sớm như vậy được chứ. Huống hồ, biện pháp hao tiền tốn của như vậy mà chỉ vì hoài nghi, đến lúc đó thì ai bồi thường tổn thất đây?”

Mạnh Trang Toàn bình thường đã là một người cực kỳ cố chấp, giọng điệu anh ta lạnh băng, nói: “Chủ nhiệm Tề, anh đang cản trở chúng tôi phá án đúng không? Ai cũng có thể nghĩ được rằng một người với thân thể cường tráng, đang sống sờ sờ thì tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ ngã xuống nước chết đuối được.”

Lúc này, Tề Chí Tuyển đã nổi giận thật sự, anh ta quát to: “Thả rắm chó, muốn rút nước thì các anh tự đi mà nghĩ cách, đừng có hỏi tôi! Tổn thất cũng không liên quan gì đến tôi hết, các anh thích làm gì thì làm!”

Lúc này, anh ta cũng không cố kỵ gì nữa, nói thẳng một câu với vẻ giễu cợt: “Anh đừng quên, chúng tôi phối hợp điều tra đã là cho anh mặt mũi lắm rồi. Dựa theo quy định của pháp luật, vì tránh hiềm nghi thì anh căn bản không có tư cách tham gia phá án đâu.”

Mã Đào ở trong phòng nghe thấy bên ngoài ồn ào nên vội vàng ra ngoài khuyên nhủ, dù sao thì chủ nhiệm Tề này nói cũng không sai, anh ta chỉ có thể khách sáo nói: “Chủ nhiệm Tề à, anh xem thế này có được không? Anh xin chỉ thị của lãnh đạo anh xem thế nào, nói là phía cảnh sát chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giảm tổn thất, nhưng không thể bỏ qua bất cứ điểm đáng nghi nào được. Nếu thật sự không có bất cứ phát hiện nào thì phía cảnh sát sẽ hoàn toàn chịu chi phí bơm rút bước, có được không?” Anh ta làm vậy là đã nhường cả hai bên rồi.

Mạnh Trang Toàn không nói gì thêm, chỉ là sắc mặt rất khó coi.

Chủ nhiệm Tề cũng cố nén lửa giận, dù sao thì chuyện xảy ra ở trong viện nghiên cứu, anh ta làm đại diện của viện nghiên cứu thì ít nhiều cũng phải kiềm chế, đành gật đầu.

Sau đó, anh ta không tình nguyện đi tới bên bờ ao cá, ngồi xổm xuống, rút điện thoại ra gọi cho Liễu Nghệ.

Đầu bên kia điện thoại yên lặng một lát, sau đó giọng của giám đốc Liễu tuy không lớn nhưng rất kiên quyết.

“Bọn họ muốn điều tra thì điều tra, chúng ta sẽ dốc sức phối hợp.”

Chủ nhiệm Tề do dự, nhắc nhở: “Nếu rút cạn nước thì tôi thấy đám cá bột kia không sống nổi đâu.”

Lúc này, giám đốc Liễu trả lời rất nhanh: “Giờ này rồi mà còn để ý chút tổn thất đó làm gì nữa. Anh cứ làm theo yêu cầu của bọn họ, sắp xếp người đi, tôi vẫn giữ câu nói ban nãy, dốc sức phối hợp.”

Chủ nhiệm Tề bất đắc dĩ cúp điện thoại.