Một ông lão cao lớn, quắc thước đang chắp tay sau lưng, không hề cử động, chỉ lẳng lặng đứng bên dưới tháp hải đăng. Phía xa ngoài khơi không hề có động tĩnh gì, cho dù là thủy triều đang đánh dưới chân tháp hải đăng cũng lộ ra sự dịu dàng, hiền hòa.
Tháp hải đăng Quan Cẩm cao khoảng 55 mét, cao hơn mặt nước biển 30 mét, đường kính đáy tháp là 20 mét, đường kính thân tháp 15 mét, ban đêm có thể rọi xa hơn 30 hải lý, đi trên thuyền ngoài biển thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lóe của nó từ xa hơn 50 hải lý. Toàn bộ thân tháp có kết cấu bằng xi măng cốt thép, được thiết kế thành hình giọt nước vô cùng hoàn mỹ, trông giống như một mũi tên lửa đang nóng lòng muốn bay xa vậy. Đừng thấy đây chỉ là một kiến trúc bình thường, nhưng nó có thể tha hồ chống chọi với cơn bão từ cấp 15 trở lên, qua mấy chục năm mà không hề hư hỏng. Đế của hình bán nguyệt được sơn một màu đỏ rực đặc trưng của Trung Quốc, bên ngoài đèn xoay trên đỉnh tháp cũng có màu đỏ tươi, trông như một lễ hội vậy.
Một người, một tháp, đứng yên lặng mà tráng lệ dưới ánh sáng sớm mai.
Ông lão này chính là đảo chủ đảo Quan Cẩm, Kha Hoằng Hữu. Hơn 30 năm trước, ông ta và em trai là Kha Hoằng Tể chỉ là ngư dân bình thường, trong một lần suýt bị gặp nạn trong một cơn bão ở Tam giác Rồng, thuyền đánh cá rất may mắn đã dạt tới hòn đảo thần kỳ này, cũng gặp may được thủ lĩnh Bát Gia của đảo Puruin cứu. Thực ra Bát Gia là người Nhật Bản, tên thật là Haraji Heihachirou, chẳng hiểu sao ông ta lại vô cùng coi trọng hai người Trung Quốc này, không bao lâu sau đã nhận bọn họ là sứ giả bảo vệ đèn ở đảo Quan Cẩm, bọn họ cứ thế bảo vệ như vậy trong 30 năm. Hiện giờ, em trai Hoằng Tể đã qua đời từ lâu, chỉ còn lại Hoằng Hữu gần đất xa trời khổ sở giữ vững lời hứa năm xưa, thay ân nhân cứu mạng Bát Gia bảo vệ cửa lớn phía Tây của đảo Puruin.
Đương nhiên là Bát Gia không hề bạc đãi bọn họ, khi ngư dân Trung Quốc ở trên đảo Puruin càng ngày càng nhiều, đảo Quan Cẩm từ lâu đã trở thành một đô thị nhỏ chỉ đứng sau đảo chính, về cơ bản đã thuộc chế độ tự trị. Con trai và con gái của Kha Hoằng Hữu là Kha Minh và Kha Ngọc Nhi đã trưởng thành, nguyện vọng duy nhất của ông ta hiện giờ chính là tìm một người thích hợp để nối nghiệp, tiếp tục sự nghiệp bảo vệ ngọn hải đăng. Nhưng đứa con lớn Kha Minh còn trẻ tuổi, bồng bột, làm việc lại thiếu thận trọng, con gái thứ là Ngọc Nhi thì phóng khoáng, rất có phong độ của cha, nhưng cuối cùng vẫn là thân con gái, nhận chức đảo chủ thì vẫn có vài phần không thích hợp, ông ta cũng không đành lòng. Còn những người ở dưới tay, người có thể lọt vào mắt ông ta cũng không nhiều.
Việc bảo vệ ngọn hải đăng dù sao cũng là sản nghiệp gia tộc không dễ gì có được, giao cho người ngoài, ông ta cũng không cam lòng.
Vẻ mặt của ông ta bình tĩnh nhưng có thể cảm giác được hình như ông ta đã thở dài một hơi. Thời gian trôi qua, gió biển cũng dần nhiều hơn, đã đến lúc trở về rồi.
***
Lúc này, một chiếc xe sang nhỏ lẳng lặng đi tới phía ngọn tháp hải đăng đang đứng sừng sững và chỗ ông lão kia.
Không cần quay đầu lại, Kha Hoằng Hữu cũng biết là con cả Kha Minh trở về, ngoại trừ anh ta, sẽ không có ai trực tiếp lái xe nhanh tới dưới chân tháp hải đăng, đây là luật bất thành văn của đảo Quan Cẩm. Tháp hải đăng chính là thánh địa của cả nhà họ Kha, đảo chủ Kha đã sớm ra lệnh cấm cư dân tự tiện xông vào, đây cũng là điểm mà Kha Hoằng Hữu không hài lòng về Kha Minh nhất, cũng may, cuối cùng chiếc xe kia cũng biết điều mà dừng lại cách tháp hải đăng khoảng mấy trăm mét.
Trải qua nhiều lần răn dạy, ít nhiều gì thì thằng nhóc này cũng đã biết thu bớt lại rồi.
Kha Minh còn chưa kịp đợi xe dừng hẳn đã hào hứng mở cửa xuống xe, chạy một đường về phía Kha Hoằng Hữu, tâm trạng của anh ta hôm nay vô cùng tốt.
“Cha, con đoán cha ở đây mà.” Từ xa, Kha Minh đã cao giọng hô.
Kha Hoằng Hữu hơi nhíu mày, không trả lời mà chỉ quay đầu lại lạnh lùng nhìn Kha Minh một cái.
“Chuyện gì mà vội vội vàng vàng thế?” Ông ta trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói.
Kha Minh không để ý tới việc cha mình không vui, tiếp tục vui vẻ hài lòng nói: “Không phải cha bảo con giúp cha tìm người giúp đỡ sao? Hôm nay, con đưa anh ta tới chỗ cha đấy.”
Kha Hoằng Hữu không có một chút vui vẻ nào, mà nghi ngờ nói: “Tôi bảo anh đi tìm người giúp lúc nào?”
Kha Minh hơi lúng túng, không ngờ chưa gì đã đụng phải cái đinh mềm: “Con thấy dạo này tâm trạng của cha không tốt, cũng biết cha không hài lòng với con lắm, nhưng không sao, bản lĩnh của con không lớn, nhưng bản lĩnh giúp cha tìm người có bản lĩnh thì lại không khó.”
“Đúng là hồ đồ! Anh đã quên tôi nói gì với anh rồi hả?” Kha Hoằng Hữu hơi tức giận.
Kha Minh không hề để ý mà cười ngượng, nói: “Cha đừng vội, cha nhìn người mà con chiêu mộ đến đã rồi hẵng dạy bảo con cũng chưa muộn. Không biết chừng, cha có mắt hỏa nhãn kim tinh lại khen con lần này cũng không biết chừng.” Nói xong, anh ta lại xoay người vẫy tay về phía xe sang.
Tài xế Phạm Nghiêm Hoa dẫn Lý Nhất Đình đi đến, dáng vẻ của anh ta vô cùng cung kính, có thể thấy anh ta vô cùng kính nể đảo chủ. Sau khi dẫn người đến cũng không nói một lời.
“Nghiêm Hoa, đây là ai?” Kha Hoằng Hữu không hỏi Kha Minh mà hỏi tài xế.
Phạm Nghiêm Hoa nhỏ giọng nói: “Đây là một du khách mới lên đảo hôm qua mà thiếu gia gặp được.” Anh ta hoàn toàn không có ý định che giấu, trước mặt đảo chủ, anh ta cũng không cần phải giấu giếm.
“Du khách? Nghĩa là sao…” Kha Hoằng Hữu nhíu mày.
Lý Nhất Đình thấy thế vội hỏi: “Lão gia tử, chào ngài, mạo muội quầy quầy sự thanh tịnh của ngài, đúng là đường đột quá.”
Kha Hoằng Hữu khẽ ừ một tiếng, đúng là ông ta không có ấn tượng gì xấu đối với người trẻ tuổi có dáng vẻ anh tuấn, khuôn mặt lạnh lùng này. Nhưng ông ta vẫn thấy không vui đối với việc Kha Minh tự ý làm chủ, dẫn một người lạ đến đây.
“Tên anh ta là Lý Nhất Đình, trước đây là cảnh sát hình sự ở tuyến đầu, hiện giờ đã nghỉ việc từ lâu, bằng lòng làm một thủy thủ phổ thông ở trên tàu hàng.”
Nghe thấy bốn chữ “cảnh sát hình sự” thì đảo chủ đảo Quan Cẩm cũng không lộ ra vẻ mặt gì khác thường, chỉ thản nhiên đánh giá Lý Nhất Đình một lúc rồi mới nói: “Người trẻ tuổi à, không ăn cơm quan mà chạy ra biển kiếm sống, đúng là có chí khí.”
Lý Nhất Đình còn chưa trả lời, Kha Minh đã cười hì hì, nói: “Cha à, nhân tài như thế có thể gặp mà không thể cầu, không phải cha vẫn thường dạy con, phải để mắt sáng mà chọn người hay sao.”
Sắc mặt Kha Hoằng Hữu đã dịu hơn, ông ta hơi mỉm cười, nói: “Cảnh sát Lý đã nghỉ việc bao lâu rồi, sống trên biển đã quen chưa?”
Nhìn ông lão có khí thế mạnh mẽ này, không hiểu sao Lý Nhất Đình lại sinh ra một cảm giác thân thiết, ông không hề che giấu: “Tôi đã nghỉ hai, ba năm rồi, đi tàu hành trình dài thật sự chỉ là bất đắc dĩ thôi. Tôi vừa hay quen một người bạn làm vận chuyển tàu hàng, cũng coi như là gặp may đúng lúc. Ăn cơm trắng nhiều năm nhưng lại không hiểu xã hội nhiều cho lắm. Sau khi ra ngoài xã hội mới thấy những gì mình học được trước đó đại khái không dùng được, chỉ có thể miễn cưỡng đối phó thôi.” Lời nói của ông rất đúng mực, hơn nữa về cơ bản đều là thật nên khá thuyết phục.
Kha Hoằng Hữu gật đầu, khá là tán thưởng sự thẳng thắn của ông, ánh mắt cũng dịu đi nhiều.
“Trên biển rộng đầy rẫy sự nguy hiểm nhưng cũng có những cuộc gặp gỡ kỳ diệu, thật ra, cảnh sát Lý lựa chọn không sai đâu.”
Lý Nhất Đình vội nói: “Lão gia tử không nên gọi tôi là cảnh sát gì cả, gọi tôi là Tiểu Lý là được rồi. Những chuyện kia đã là chuyện ngày xưa rồi, mùi vị trong đó, chính tôi cũng không muốn nhắc tới nhiều hơn.” Ông biết, nói chuyện với người từng trải như thế thì ngầm hiểu ý mới là đơn giản nhất.
Quả nhiên, Kha Hoằng Hữu gật đầu tỏ ra mình đã hiểu: “Tôi hiểu, hiện giờ làm công ăn lương quả thật không sung sướng gì, ban ngành chính phủ chỉ có anh lừa tôi gạt, chẳng kém gì dân thường chúng ta hết. Cậu xem, mặc dù chúng tôi ở một nơi xó xỉnh nhưng vẫn được ăn no mặc ấm, thoải mái tự do.”
Lý Nhất Đình cười rồi nói: “Vẫn là lão gia tử không màng danh lợi, đáng để những kẻ hậu bối như bọn tôi học tập.”
Kha Hoằng Hữu xua tay: “Đâu có, đâu có… Ừm, Nhất Đình, nếu cậu không chê thì để Minh Nhi dẫn cậu đi dạo trên đảo. Nơi này của chúng tôi không kém với một thành phố nhỏ bao nhiêu đâu, không chừng cậu sẽ thích đấy.”
Kha Minh khôn khéo cỡ nào chứ, anh ta thấy cha mình đã thay đổi cách xưng hô với Lý Nhất Đình nên hiểu rõ ông ta rất hài lòng với sự sắp xếp này, anh ta vội vàng tới gần và nói: “Cha à, chút chuyện này mà cha còn phải tốn công sai bảo sao? Con đã làm vậy từ sớm rồi, hôm qua, con đã đi dạo khắp đảo với Nhất Đình rồi. Anh ta khen không dứt miệng về cách xây dựng của đảo Quan Cẩm chúng ta đấy.”
Kha Hoằng Hữu nổi giận, nói: “Đúng là không biết lớn nhỏ, sao có thể gọi thẳng tên Nhất Đình chứ, hai đứa phải gọi một tiếng anh Lý mới đúng. Cậu ta từng trải hơn so với hai đứa nhiều.”
Kha Minh mừng rỡ, nói: “Đó là đương nhiên ạ, cha nói rất đúng. Anh Lý, chào mừng anh tham gia sự nghiệp bảo vệ ngọn hải đăng với chúng tôi.” Anh ta đưa tay ra, bắt tay với Lý Nhất Đình: “Sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp.”
Phạm Nghiêm Hoa cũng khá nghiêm túc đồng ý một tiếng.
Lúc này, Lý Nhất Đình mới lộ ra một tia khó xử: “Lão gia tử, ông có điểm không biết rồi, bạn của tôi hiện giờ cũng cần người, nếu một mình tôi ở lại đảo Quan Cẩm thì về tình về lý đều không nên. Hơn nữa, tôi không biết gì về nghiệp vụ trên đảo cả, sợ là sẽ làm ông thất vọng.”
Phạm Nghiêm Hoa đã lâu không lên tiếng bỗng bật cười: “Anh Lý lo xa quá rồi, với bản lĩnh của anh thì chút nghiệp vụ nhỏ của chúng tôi khẳng định không làm khó được anh đâu. Còn việc ở lại đảo Quan Cẩm làm việc thì tôi tin rằng bạn của anh mừng còn không kịp, huống hồ, thủy thủ trên tàu viễn dương vốn cứ đi đi về về, rất ít khi làm việc cố định ở thuyền nào cả, tôi nghĩ bạn của anh cũng sẽ hiểu thôi.”
“Là thế sao? Vậy tôi cũng phải thông báo với anh ấy một tiếng mới được.” Lý Nhất Đình vẫn hơi do dự.
Kha Minh đưa tay vỗ vai ông, cười rồi nói: “Chút chuyện nhỏ này cứ giao cho Nghiêm Hoa làm là được, anh cứ yên tâm ở lại đảo đi, cha tôi khen ngợi anh như thế thì anh đừng bỏ qua cơ hội nhé.”
Kha Hoằng Hữu rất biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác: “Nhất Đình, cậu đừng nghe lời hai đứa trẻ này tham mưu vớ vẩn, quyết định này có lẽ cậu phải tự cân nhắc kĩ mới được.”
Lý Nhất Đình suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Được lão gia tử để mắt đến thế, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức làm việc cho ông. Nhưng bên phía bạn tôi thì tôi vẫn hy vọng có thể gặp trực tiếp để giải thích cho rõ ràng, không biết lão gia tử có đồng ý không?”
Sắc mặt của Kha Minh có hơi không vui, nhưng Kha Hoằng Hữu lại vô cùng phóng khoáng, nói: “Đương nhiên là không thành vấn đề, đây là sự tự do của cậu, sao tôi lại ngăn cản được. Nhưng tôi sợ cậu nói không thì không có bằng chứng, không bằng để Nghiêm Hoa cùng đi với cậu một chuyến, như vậy cũng cho thấy thành ý của đảo Quan Cẩm chúng tôi.”
“Không được, con cũng phải đi cùng, con không tin bạn của anh ta không thức thời như vậy.” Sự cố chấp của Kha Minh hình như lại nổi lên.
Phạm Nghiêm Hoa cũng nói thêm vào: “Lão gia tử, thân phận của tôi thấp kém, chưa chắc đã hoàn thành được việc này. Nếu như thiếu gia Minh có thể đi cùng thì sẽ dễ hơn nhiều.” Dù sao thì anh ta cũng là trợ thủ của Kha Minh, lúc này nhất định phải chủ động giúp ông chủ nói chuyện.
“Cậu luôn làm việc trầm ổn, tôi khá yên tâm, Minh Nhi thì tôi lại sợ hỏng việc.” Kha Hoằng Hữu hơi do dự.
Lý Nhất Đình vội nói: “Lão gia tử cứ yên tâm, người bạn kia của tôi là người hiểu chuyện. Nói thật, những năm này, tôi cũng giúp anh ấy không ít việc, hiện giờ có nơi tốt hơn để đi thì anh ấy sẽ không ngăn cản đâu. Hơn nữa, thiếu gia Minh nổi tiếng như vậy, cậu ấy đi cùng đã là cho tôi mặt mũi lắm rồi…” Ông nịnh hót không hề có dấu vết, quả nhiên, Kha Minh lập tức cười rạng rỡ hẳn lên.
“Thế cũng được… Minh Nhi, nhớ chú ý thái độ của mình đấy, tuyệt đối không được làm người khác khó chịu.”
Kha Minh hưng phấn nói: “Cha cứ yên tâm một trăm phần trăm đi. Chuyện nhỏ như vậy, con nhất định sẽ làm ổn thỏa cho cha xem. Bọn con đi trước đây…”
“Đi sớm về sớm.” Kha Hoằng Hữu hơi gật đầu.
Mấy người bước nhanh lên xe, xe con lập tức nổ máy, lao về phía rìa ngoài đảo nhanh như một làn khói.
Nhìn chiếc xe con đi càng lúc càng xa, trên mặt Kha Hoằng Hữu hiếm khi nở một nụ cười vui mừng…