Đông Phương Thần Thám

Chương 161: Mệnh lệnh bí mật



“Các anh hãy đọc cái này đi, tin rằng sau khi xem xong, các anh sẽ không có bất cứ nghi ngờ nào nữa.” Chương Kiến An không tốn nước bọt thêm nữa, anh ta rút ra một phong thư hơi nhăn nhúm bị gấp lại ở trong túi áo, rồi cẩn thận rút một tờ giấy trắng ở trong phong thư ra, dùng hai tay đưa cho Trần Thiên Vũ.

Nhìn anh ta trịnh trọng như vậy, Trần Thiên Vũ vội vàng nhận lấy, nhẹ nhàng mở ra xem, đập vào mắt chính là một văn kiện được photo trên khổ giấy A4 do ban ngành nào đó của chính phủ ban hành, tuy chữ ký và con dấu không phải màu đỏ nhưng đúng là con dấu tròn màu đen theo quy cách của cơ quan tỉnh. Ông cẩn thận đọc nội dung trên tờ giấy, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc.

“Mệnh lệnh bí mật của cơ quan tỉnh? Sao anh lại mang theo bên người…” Thật ra nội dung trên giấy cũng không nhiều, ông đưa mắt nhìn vài lần đã đọc xong: “Có thể cho bọn họ cùng xem không?” Ông hỏi Chương Kiến An.

“Hiện giờ chúng ta đang ở đảo biệt lập. Tuy văn kiện này là văn kiện cơ mật nhưng đọc cũng không sao.” Chương Kiến An gật đầu, thật ra anh ta vẫn hơi lo lắng.

“Có thể tin tưởng tuyệt đối những người ở trong phòng này, anh yên tâm.” Trần Thiên Vũ tỏ vẻ đã hiểu, sau đó giao cho đoàn người Lý Nhất Đình truyền tay nhau đọc.

***

Đại khái nội dung trong “Văn kiện của Đảng” như sau:

* Chỉ thị về việc Sở Cảnh sát tỉnh thâm nhập điều tra sự cố ở Tam giác Rồng.

* Cục Cảnh sát thành phố đồng thời gửi bản sao cho đội cảnh sát biển:

Gần hai năm nay, tình trạng thuyền hàng của nước ta gặp phải sự cố khi đi ngang qua khu vực biển Đông của vùng biển Nhật Bản (thường được gọi là Tam giác Rồng) càng ngày càng nhiều. Có rất nhiều thuyền viên gặp nạn, tổn thất về mặt kinh tế lên tới hàng chục triệu. Trong thời gian dài lại không có cách nào tìm hiểu rõ nguồn gốc của sự cố, việc này đã được các cơ quan cấp trên chú trọng, hiện giao trách nhiệm cho quý ngành kết hợp với bộ đội cảnh sát biển thành lập tổ chuyên án, tập trung lực lượng để lên kế hoạch, loại trừ khó khăn để điều tra rõ sự thật, nhanh chóng cung cấp sự an toàn cơ bản để đảm bảo cho các tàu thuyền viễn dương đi qua khu vực biển của nước ta, đồng thời để có câu trả lời cho gia quyến của những người gặp nạn.

Trong lúc điều tra, các bộ ngành liên quan có thể tùy cơ ứng biến, không cần cân nhắc tới các loại cách thức, thủ đoạn để đảm bảo công tác đạt được hiệu quả thực tế.

Những nhu cầu cần bảo đảm khác có thể xem xét báo lên cấp trên, cơ quan tỉnh sẽ dốc sức phối hợp.

Bổ sung: Theo báo cáo tổng hợp tin tình báo trên biển gần đây, khu vực phía Đông của vùng biển Nhật Bản có một hòn đảo tên là đảo Quan Cẩm, vị trí và tình hình cụ thể không rõ. Vài ngày trước, nhân viên nội bộ ở trên đảo mật báo, khu vực biển ở xung quanh hòn đảo có một tập đoàn tội phạm với quy mô lớn, vươn ra cả nước ngoài, có thể có liên quan trực tiếp với sự cố trên biển Tam giác Rồng. Tin tức này chỉ để tham khảo.

Đặc biệt giải thích rõ, các bộ và ủy ban trung ương cũng như các ban ngành có liên quan đã chỉ thị rõ, khi cần thiết có thể yêu cầu thuyền hải quân được nước ta sắp xếp ở khu vực biển phía Tây Thái Bình Dương giúp đỡ yểm hộ bằng con đường hợp pháp, tuy nhiên không được tự ý tiến hành tấn công quân sự. Khi gặp tình huống nguy hiểm thì có thể đánh trả để tự vệ.

Ký tên cùng ngày (đóng dấu)

***

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai ngờ chuyện này đã sớm không phải là chuyện điều tra dân chúng bình thường nữa. Trong lúc mơ hồ, luồng máu nóng đã kích thích tới phương diện quốc gia rồi.

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, Chương Kiến An vội vàng giải thích: “Nhiệm vụ của chuyến đi biển này đúng là do cơ quan tỉnh tự sắp xếp. Các anh đoán đúng, chỉ có cơ quan tỉnh hoặc là bộ ngành có cấp bậc cao hơn trao quyền thì chúng tôi mới có thể tổ chức loại hình thám hiểm trên biển quốc tế đặc biệt như thế này. Nhưng cơ quan tỉnh không hề có ý lợi dụng mọi người đâu, họ chỉ dặn chúng tôi hết sức hợp tác, làm hết khả năng, tùy cơ ứng biến. Một khi phát hiện tình huống quan trọng thì xem xét mà xử lý. Không giấu gì, cơ quan cấp trên thật sự không quá hy vọng vào chuyến đi lần này của chúng tôi… Không ngờ, chỉ mới mấy ngày thôi, mặc dù các anh là tổ chức tư nhân nhưng lại dốc lòng dốc sức, không màng sống chết, làm cho tôi và các đồng chí cảnh sát biển vô cùng kính nể. Các anh không chỉ thành công phát hiện ra vị trí của đảo Rồng Ác mà còn thuận lợi xâm nhập vào bên trong đảo Quan Cẩm, đúng là chiến công tuyệt vời! Lý do tôi chưa truyền đạt văn kiện này cho các anh, một là yêu cầu bảo mật, một khi phần văn kiện này không cẩn thận bị lộ ra thì e rằng hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Một lý do khác chính là hiện nay, tình hình điều tra vẫn chưa tới mức độ mà văn kiện yêu cầu. Nếu để các vị biết chuyện thì lại sợ các vị sẽ ngại không dám triển khai hành động, nên tôi muốn đợi thêm một đoạn thời gian… Tình hình đại khái chính là như vậy, có vài vấn đề mang tính nguyên tắc phải thận trọng. Xin thứ lỗi.”

“Ài, đúng là tôi cũng không ngờ mọi người lại có thể đoán chính xác chuyện này, bái phục!” Chương Kiến An khẽ thở dài một cái, nói từ tận đáy lòng: “Xin nói rõ một lần nữa, tôi tuyệt đối không có ý lừa dối.”

Mọi người nhẹ nhõm nên bầu không khí trong phòng cũng thoải mãi hơn rất nhiều, có bộ ngành của quốc gia ở sau lưng làm chỗ dựa nên khối đá đè nặng trong lòng mọi người mấy ngày liên tiếp kia cuối cùng đã biến mất rồi.

Lý Nhất Đình xem kĩ văn kiện kia xong thì thoáng suy nghĩ một chút, rồi lập tức ngẩng đầu lên hỏi: “Ngoại trừ phần văn kiện ra lệnh này ra, có phải các anh vẫn còn vài tin tình báo quan trọng khác không? Ví dụ như nội dung cụ thể của gián điệp cung cấp tình báo…” Ông nhắc nhở.

Chương Kiến An gật đầu rồi lại rút ra một quyển sổ rất nhỏ ở trong túi: “Bản đầy đủ thì chỗ tôi không có, nhưng trước khi xuất phát, tôi có sao chép vài phần nội dung để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”

Mắt Lý Nhất Đình sáng rực lên, ông vội hỏi: “Anh có thể cho chúng tôi tin tình báo được không, điều này rất có ích cho việc điều tra của chúng tôi.”

Chương Kiến An gật đầu, anh ta lật tới trang nào đó của quyển sổ rồi khẽ thì thầm: “Muốn biết bí ẩn của Tam giác Rồng thì mời đi đến hòn đảo để tìm hiểu thực hư, đến lúc đó sẽ cung cấp…”

Mọi người nín thở, tập trung tinh thần nhìn anh ta, chờ anh ta tiếp tục đọc.

Chương Kiến An gập quyển sổ lại, nói: “Chỉ vậy thôi. Đúng rồi, ký tên là một người nhàn rỗi ở đảo Quan Cẩm…”

“Hả?” Thẩm Minh Nguyệt vội kêu lên: “Thế này có khác gì không nói gì đâu? Người này đúng là biết cách đánh đố người khác mà.”

“Tôi biết tin tình báo này không phải là duy nhất, nhưng thật sự xin lỗi, hiện giờ tôi chỉ có tư cách nắm được cấp độ bảo mật bình thường nhất.” Chương Kiến An hơi bất đắc dĩ nói: “Có lẽ bên Thượng úy Cù Nghi Huy còn có vài manh mối khác không biết chừng.”

Trần Thiên Vũ lắc đầu không nói gì, hiển nhiên là việc tìm Cù Nghi Huy lúc này không cần thiết lắm.

Lý Nhất Đình lại sờ mũi, ngẫm nghĩ rồi nói: “Lẽ nào người nhàn rỗi trên đảo Quan Cẩm đó là Ngọc Nhi? Cũng không giống, thật kỳ quái.”

Lưu Tử Thần nhất trí, nói: “Em cũng cảm thấy không giống, Ngọc Nhi là con gái của đảo chủ đảo Quan Cẩm, có địa vị, được tôn trọng, dù thế nào cũng không thể tự xưng là người nhàn rỗi trên đảo Quan Cẩm được… Nhưng mà Nhất Đình này, nếu phân tích theo tình hình mà anh nói thì mặc dù Ngọc Nhi không phải là người chắp nối nhưng cũng phải có mối liên quan rất lớn với chuyện này mới đúng.”

Lý Nhất Đình vừa cẩn thận nhớ lại tình huống lúc tiếp xúc với Ngọc Nhi, rồi kết hợp với manh mối đang có hiện nay, ông chợt lẩm bẩm: “Anh nhớ rồi, anh đã thử thăm dò và để lộ ra ý định cơ bản của mình, mục đích là để nhìn phản ứng đầu tiên của cô ấy… Hình như cô ấy không quá ngạc nhiên thì phải? Đúng là như thế…”

Trần Thiên Vũ mỉm cười: “Tôi nghĩ ít nhất Ngọc Nhi vẫn biết được một vài chuyện, Nhất Đình, chuyện này phải nhờ vào cậu rồi, sau này phải tự mình nỗ lực nhé.” Giọng điệu của ông có vẻ dao động: “Không chừng sau này, Ngọc Nhi lại có thể giúp chúng ta nhiều lắm đấy. Nếu như lần này, cô ấy có thể lập công lớn thì chúng ta sẽ giúp cô ấy gửi đơn xin gia nhập Bắc Đình chúng ta, thế nào, hửm? Mọi người nói có đúng không…”

“Việc này hơi khó đấy…” Lý Nhất Đình đột nhiên định thần lại, chợt nổi giận nói: “Cái tên què nhà anh lại nghĩ cái quỷ gì vậy?” Khuôn mặt già nua của ông sắp không đỡ được mà đỏ lên.

“Ai biết được, không phải Bắc Đình chúng ta đang cần một vị phu nhân trưởng phòng sao.” Trần Thiên Vũ không hề có ý muốn buông tha, mọi người cũng bắt đầu cười phá lên theo.

Lý Nhất Đình tức giận nói: “Mạch suy nghĩ đều bị mọi người làm gián đoạn hết rồi, còn chuyện đứng đắn nào khác để làm không vậy?”

“Có, có, có…” Trần Thiên Vũ giả vờ nghiêm túc: “Đồng chí Nhất Đình, nhiệm vụ quan trọng của đồng chí lúc này chính là tìm trăm phương nghìn kế để duy trì được trinh sát viên quan trọng là Ngọc Nhi! Chuyện khác đều là chuyện nhỏ, cứ yên tâm giao cho những người nhàn rỗi như chúng tôi làm là được…”

“Nói huyên thiên!” Lý Nhất Đình dứt khoát không thèm để ý đến Trần Thiên Vũ nữa: “Tôi không rảnh nói chuyện vớ vẩn với mọi người đâu, hiện giờ tôi phải lập tức chạy về bến tàu, nếu không, Kha Minh mà quay lại thì phiền toái lắm.” Còn chưa dứt lời, ông đã mở cửa chạy vọt ra như thể đang chạy trối chết vậy.

Để lại đám người ở trong phòng trợn mắt nhìn nhau.

Một lúc sau, một trận cười to đầy thoải mái hiếm thấy chợt vang lên.