Đông Phương Thần Thám

Chương 171: Đến ghé thăm



Nhóm ba người tỏ ra điềm nhiên mà lên cầu tàu tới đảo Quan Cẩm, bọn họ là Trần Thiên Vũ, Khang Thoa và Lưu Tử Thần, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì Trần Thiên Vũ Vũ quyết định để những người khác ở lại đảo Puruin, dù sao bây giờ vẫn chưa tới thời cơ bộc lộ hết thực lực. Thật ra thì ông vốn muốn tới đây một mình trước, nhưng lại nghĩ tới việc mình không quá quen đường đi trên đảo Quan Cẩm, cần có bản đồ sống vừa gặp đã nhớ như Khang Thoa, khi cần thiết còn phải giao tiếp với Ngọc Nhi nên phải dẫn cả Tử Thần theo, vẫn là câu châm ngôn kia: Đôi khi có một số việc, đàn ông không làm được.

Phong cảnh trên cầu tàu vẫn mê người như trước, sàn cầu tàu vẫn vang lên tiếng cọt kẹt, nước biển dưới cầu tàu vẫn không dậy sóng, nhưng tâm tư của những người đi trên cầu lại nặng nề.

Khoảng thời gian trước, để đảm bảo việc điều tra của Lý Nhất Đình không bị quấy nhiễu, cầu tàu này được chắn bằng tấm chắn tự nhiên của hai đội ngũ, Bắc Đình chưa bao giờ đặt chân tới đây; bây giờ, bọn họ muốn xông qua tấm lá chắn này thì rất có khả năng phải đối đầu trực diện kẻ địch, nhưng tình hình cụ thể bên trong thế nào, có nhân vật trọng yếu cụ thể nào thì bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả, thông tin mà Tiểu Quả Viên có thể mang ra ngoài thật sự quá ít.

May mắn là ít nhất bọn họ đã từng gặp Ngọc Nhi trong quán trà, cũng xem như có quen biết; mặt khác, họ còn sắp xếp hai mật thám khác: Mộ Liên và Tiểu Quả Viên. Thật ra còn có một người nữa, lúc cần thiết vẫn có thể nhờ giúp đỡ được, đó chính là Kha Minh - cấp trên trực tiếp của Lý Nhất Đình, chính là tên thiếu gia nhà giàu trông có vẻ hung hăng vênh váo kia.

“Tứ ca, lúc này chúng ta có thể thuận lợi vào đảo Quan Cẩm không? Nghe Quả Viên nói, trên đảo có thiết lập trạm gác kiểm tra, người ngoài rất khó vào được...” Lo lắng của Khang Thoa không phải không có lý, hiện tại bọn họ lên đảo nhưng lại không đánh tiếng với bất cứ ai, cứ tùy tiện đi vào như vậy, đối phương có cho họ qua không?

Trần Thiên Vũ cũng không lo lắm, chỉ thong thả nói: “Tôi đã điều tra tỉ mỉ rồi, chúng ta đã gặp Kha Minh và Ngọc Nhi một lần, nếu có liên hệ với bọn họ cũng không nhất định có thể lên đảo được... Theo ý của tôi, chúng ta cứ mượn cớ đến thăm Nhất Đình, gặp chuyện thì tùy cơ ứng biến, sau đó thông qua Kha Minh để trực tiếp gặp đảo chủ Kha Hoằng Hữu, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tôi cũng không muốn nhờ tới năng lực của Ngọc Nhi, phải để lại đường lui cho Nhất Đình chứ.”

Sau đó ông nói: “Nếu thực sự không được, chúng ta sẽ xông thẳng vào! Làm ra động tĩnh lớn buộc bọn họ tới gặp chúng ta, tất nhiên đó là khi không còn cách nào nữa... Bây giờ, Nhất Đình sống hay chết vẫn chưa rõ, trì hoãn càng lâu thì khả năng nguy hiểm càng lớn, chúng ta không thể không mạo hiểm.”

Lưu Tử Thần nhắc nhở: “Bản lĩnh của anh Nhất Đình hơn người, người bình thường căn bản không thể làm khó anh ấy. Bây giờ vẫn chưa xác định được tình huống trước mắt, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì chúng ta cứ thử đàm phán trước đã, như vậy cũng có thể tránh khỏi xung đột trực diện, không làm tăng thêm trở ngại, phòng ngừa kẻ địch bốn phía.”

“Anh hiểu rồi.” Trần Thiên Vũ gật đầu: “Thủ lĩnh chi thứ chín, một khi có cơ hội tiến vào đảo Quan Cẩm, cậu phải nhanh chóng ghi nhớ từng cột mốc và bố cục đường phố chủ yếu, chúng ta phải tính tới tình huống xấu nhất. Nếu suy đoán của tôi không sai, có thể đây chính là lần cuối cùng chúng ta tới thăm viếng một cách ôn hòa nhã nhặn đấy...”

Khang Thoa yên lặng gật đầu nhận lệnh.

***

Trạm gác đảo Quan Cẩm quả thật được canh gác rất nghiêm ngặt, mấy tên bảo vệ cứ nhìn chằm chằm, kiểm tra đám người ra vào đảo Quan Cẩm vô cùng nghiêm ngặt, Lý Nhất Đình có thể thuận lợi tiến vào đảo tuyệt đối là trường hợp đặc biệt.

Có điều, Trần Thiên Vũ không nghĩ tới mình cũng là trường hợp đặc biệt trong đặc biệt.

Bởi vì khi bọn họ vừa xuống cầu tàu, còn chưa tới trạm gác thì đã có một người nhàn nhã ngậm tẩu thuốc ngắn kiên nhẫn đứng chờ họ. Đó là một người đàn ông trung niên có vóc người trung bình hơi phát tướng, trông khá thấp, mấy tên bảo vệ rất cung kính với ông ta.

Khi đoàn người Trần Thiên Vũ chậm rãi bước tới phía ngoài trạm gác, lúc đang dừng lại để nói rõ tình huống với bảo vệ thì tên bảo vệ này vô cùng khiêm tốn nói: “Không cần đâu, tôi đã biết tình huống rồi, Tam tổng quản đang đứng bên kia chờ các anh, bây giờ các anh có thể đi vào.”

“Tam tổng quản?” Trần Thiên Vũ ngẩn người, chuyện này nằm ngoài dự liệu của ông, ông cẩn thận nhớ lại một lúc, hóa ra từ khi vừa lên cầu tàu, họ đã bị đảo Quan Cẩm theo dõi rồi.

Mấy người kia nghe lệnh, cho bọn họ bước qua cổng kiểm soát, tuy Trần Thiên Vũ có hơi giật mình nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười. Lúc này, người đàn ông trung niên kia chậm rãi bước tới, vẻ mặt vô cùng hiền lành.

“Ngài là bạn của Lý Nhất Đình sao?” Người trung niên kia mở miệng hỏi.

Trần Thiên Vũ gật đầu, khách sáo nói: “Đúng vậy, không biết nên xưng hô với ngài đây thế nào?”

Người trung niên khẽ mỉm cười: “Tôi là Tam tổng quản của đảo Quan Cẩm, đảo chủ nghe nói hôm nay các anh muốn tới đây thăm nên cố ý bảo tôi ở đây chờ... Tôi cũng họ Kha, anh có thể gọi tôi là Kha lão tam.”

“Không dám, Tam tổng quản đã khách sáo rồi.” Trần Thiên Vũ nghi ngờ, nhưng cũng không muốn xé rách bộ dạng mở to mắt nói dối kia, việc quan trọng nhất là phải biết được tình huống của Lý Nhất Đình: “Nếu đảo chủ đã có lòng, vậy xin Tam tổng quản hãy dẫn đường... Chúng tôi ngưỡng mộ danh tiếng của đảo chủ đã lâu, chỉ tiếc là không có duyên gặp mặt.” Những lời khách sáo này, ông vẫn biết nói.

“Vậy mời mọi người đi theo tôi.” Kha lão tam quay đầu căn dặn bảo vệ: “Hôm nay đảo chủ có khách quý tới thăm, không có sự cho phép thì không cho bất cứ ai lên đảo, tất cả mọi người phải tăng cường cảnh giác.”

Mấy tên bảo vệ lớn tiếng đáp lại, Trần Thiên Vũ lại đoán không ra dụng ý của Kha lão tam.

“Xin mời...” Kha lão tam tỏ ý “mời”, Trần Thiên Vũ gật đầu, không chút do dự đi về phía khu vực trung tâm đảo Quan Cẩm, Khang Thoa và Lưu Tử Thần ở phía sau cũng lập tức đi theo.

Đoàn người đi qua một con đường lớn, hai bên đường là kiến trúc Trung Quốc khiến ba người cảm thấy thân thiết như được trở về quốc gia của mình vậy, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại. Đây là một hiện tượng tâm lý rất kỳ quặc, thường được gọi là lòng trung thành hoặc là cảm giác tán đồng, đối với những người đã rời xa Trung Quốc đã lâu lại càng có hiệu quả. Đoàn người Trần Thiên Vũ dù rời khỏi Trung Quốc không lâu, nhưng sống ở hòn đảo Rồng Ác nguy cơ tứ phía này thì một ngày cũng bằng một năm.

Vì vậy, bọn họ cũng trò chuyện với Kha lão tam càng lúc càng trôi chảy, bớt đi cảm giác đề phòng lẫn nhau rất nhiều, trông Kha lão tam cũng là người hay nói, mọi người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, đoàn người Bắc Đình thường hỏi thăm ít chuyện nhà, phong tục tập quán trên đảo. Kha lão tam lại hỏi thăm tình hình phát triển của Trung Quốc trong mấy năm qua, dọc đường đi cũng khá vui vẻ thoải mái, giống như mọi người tới đây chỉ để đi dạo vậy.

Kha lão tam không biết vô tình hay cố ý mà dẫn ba người đi lòng vòng trên đảo Quan Cẩm, không biết là do nơi ở của đảo chủ thật sự bí mật, là do ông ta muốn dẫn mọi người đi dạo hay là còn có mục đích nào khác; Trần Thiên Vũ giả vờ không phát hiện ra, Khang Thoa không nói lời nào, lợi dụng cơ hội này yên lặng ghi nhớ. Mãi tới khi bọn họ tới được một khu nhà nhỏ độc lập khuất sau hàng cây thì Khang Thoa đã có thể vẽ ra bản đồ cơ bản của đảo Quan Cẩm, về điểm này, cho dù Kha lão tam có nghĩ nát óc cũng không ngờ tới.

Kha lão tam vào cửa thông báo, Khang Thoa nhân cơ hội này ra dấu “OK” với Trần Thiên Vũ, Trần Thiên Vũ giơ ngón tay cái khen ngợi, Lưu Tử Thần đứng bên cạnh nhìn cũng nở nụ cười.

Không lâu sau, Kha lão tam từ trong sân đi ra: “Đảo chủ mời mọi người vào.”

“Được.” Trần Thiên không hề do dự bước vào cửa, lúc này cho dù căn nhà kia có là đầm rồng hang hổ thì ông cũng phải xông vào, rốt cuộc đảo chủ đảo Quan Cẩm là nhân vật lợi hại thế nào?

Trong sân còn có một cánh cửa sắt khác, bây giờ đang được khép lại, không thấy bất cứ nhân viên bảo vệ nào cả, nhưng trong lòng Trần Thiên Vũ hiểu rõ, lúc này trong bóng tối không biết có bao nhiêu cặp mắt đang lén lút quan sát từng cử động của họ, giống như lúc họ đi trên cầu tàu vậy. Tuy bề ngoài đảo Quan Cẩm chỉ giống như một con phố người Hoa tự cung tự cấp, cảnh tượng phồn vinh an lành nhưng ông lại có một loại trực giác kỳ lạ, bí mật của nơi đây chỉ sợ cũng không ít hơn đảo Thiên Diệp là bao.

Khang Thoa tiến lên phía trước một bước, thay Trần Thiên Vũ mở cánh cửa sắt khép hờ kia ra, trong căn biệt thự cách đó không xa lập tức truyền tới một tiếng cười sang sảng: “Khách quý tới thăm nhưng không kịp tiếp đón từ xa.” Nhìn về phía phát ra giọng nói, thấy một ông lão cao lớn, khuôn mặt quắc thước mỉm cười đứng trên bãi cỏ trước biệt thự, đứng bên cạnh lão chính là Kha Minh trông có vẻ ngoan ngoãn kia, ngoài ra còn có một người đẹp đứng tuổi quyến rũ, trên mặt không hề có lấy một nếp nhăn.

Mộ Liên và Tiểu Quả Viên không xuất hiện, xem ra bình thường bọn họ không ngủ lại ở đây mà chỉ là người ngoài hễ gọi là đến, chẳng trách mấy ngày nay hoàn toàn không truyền tin tức gì ra ngoài.

“Sao dám làm phiền đảo chủ ra tiếp đón chứ, tôi là Trần Thiên Vũ...”

Đảo chủ đảo Quan Cẩm Kha Hoằng Hữu gật đầu, cười nói: “Vinh hạnh vinh hạnh, mọi người đừng câu nệ, hễ lên đảo thì đều là khách cả, mời mọi người vào trong ngồi.” Ông ta thuận tiện giới thiệu một chút về Kha Minh và quý bà kia, thì ra bà ta là phu nhân đảo chủ, điều này khiến mọi người hơi ngạc nhiên.

Trần Thiên Vũ đơn giản khách sáo hai câu liền theo Kha Hoằng Hữu vào phòng khách, nói thật thì ông cũng không đoán được thực hư về vị đảo chủ bảo vệ hải đăng, trấn giữ một phương này, ông ta luôn trịnh trọng trong việc gặp mặt người mới gặp lần đầu thế này sao? Ông không nhiều lời nữa, quyết định cẩn thận thử xem người này rốt cuộc muốn làm gì.

Trần Thiên Vũ còn chưa kịp nói rõ lý do đến đây, đảo chủ đảo Quan Cẩm đã thở dài: “Có lẽ các anh tới đây vì Lý Nhất Đình đúng không? Không cần ngạc nhiên, Minh Nhi đã kể lại đại khái cho tôi biết rồi, tôi biết các anh là bạn bè thân thiết với cậu ta. Cho dù các anh không tới đảo Quan Cẩm tôi thì tôi cũng đã sai người ra đảo hỗ trợ tìm kiếm giúp các anh rồi.”

Lời này vừa nói ra như sét đánh bên tai đoàn người Bắc Đình vậy, đảo chủ đảo Quan Cẩm quả nhiên biết rõ, giống như đã đoán được tâm tư của bọn họ từ lâu, hơn nữa theo hàm ý trong lời của ông ta, nhất định là Nhất Đình đã gặp chuyện không may rồi.

Tuy Trần Thiên Vũ đang khiếp sợ nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Không lẽ Nhất Đình đã gặp phải chuyện gì phiền phức sao? Kính xin đảo chủ hãy nói rõ.”

“Ài!” Sắc mặt Kha Hoằng Minh sầm lại: “Cứ để Minh Nhi kể lại cặn kẽ cho các anh nghe đi.”

Kha Minh đang cung kính khoanh tay đứng bên cạnh, nghe vậy liền nói: “Dạ, thưa cha.” Anh ta quay đầu nhìn Trần Thiên Vũ, nói với vẻ vô cùng lo lắng: “Chúng ta cũng coi như quen biết, vì vậy tôi sẽ không giấu các anh, anh Nhất Đình một mình đi điều tra đảo Thiên Diệp, sau đó bị thương nặng và bị đảo Thiên Diệp bắt giữ, tình hình bây giờ như ngàn cân treo sợi tóc...”

Ba người vừa rồi vẫn còn ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nghe vậy thì suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.

Khang Thoa là người đầu tiên không nén được cơn giận, anh ta vội la lên: “Chuyện này xảy ra từ lúc nào?”

Kha Minh chán nản nói: “Ngay trước khi các anh đến đây không lâu, cũng chính là sáng sớm hôm nay... Chúng tôi cũng vừa nhận được chất vấn khẩn cấp từ đảo Thiên Diệp, nhất thời không biết làm gì đây.”

“Sao chuyện này lại liên lụy tới đảo Quan Cẩm? Đảo Thiên Diệp biết anh Lý là người của các anh sao?” Khang Thoa hỏi dồn, anh ta không rõ.

“Mọi người có điều không biết...” Kha Hoằng Hữu ho khan vài tiếng, chậm rãi nói: “Tuy Nhất Đình là cấp dưới của Minh Nhi nhưng cũng là nhân tài do tôi tự mình lựa chọn, tôi và Minh Nhi cũng nhiều lần đề cử cậu ta cho tổng bộ đảo Thiên Diệp, hy vọng tổng bộ có thể xem xét trọng dụng; nhưng không biết vì sao mấy ngày nay tâm tình của Nhất Đình luôn không ổn định, lại còn đi nhầm vào đảo Thiên Diệp trước khi được cho phép nữa chứ, cuối cùng còn khiến lực lượng phòng vệ của đảo Thiên Diệp khẩn cấp tấn công, bọn họ tất nhiên phải tính món nợ này lên đầu đảo Quan Cẩm chúng tôi rồi...”

“Đi nhầm vào?” Trần Thiên Vũ đột nhiên tỉnh táo lại, khóe miệng ông lộ ra nụ cười không dễ phát hiện.

Xem ra, chuyện này không hề đơn giản như những người này nói chút nào.