* Duy quyền: chỉ những quyền lợi bảo vệ công dân đã được chính thức công bố trong Hiến pháp Trung Quốc, bảo vệ nhân quyền đã được thừa nhận bởi các công ước quốc tế mà chính phủ Trung Quốc đã ký kết.
Nếu bạn cho rằng khu nhà xa hoa thì không cần duy quyền, vậy thì bạn nhất định đã sai rồi.
Khu Kim Hải Uyển là một khu nhà cao cấp nhất trong thành phố hạng ba này, giá nhà đất gần như thuộc loại số một số hai của thành phố, nhưng công tác duy quyền vẫn là một vấn đề khó khăn không nhỏ khiến cư dân trong khu này lo lắng. Thế nên, chỉ vì vấn đề phủ xanh một khoảnh đất có kích thước bằng một sân bóng đá, các chủ sở hữu vừa giơ biểu ngữ vừa tìm kiếm các phóng viên, liên tục đối kháng các nhà đầu tư suốt hai, ba tháng, cuối cùng cũng khiến mảnh đất trống vốn nên được quy hoạch thành một không gian xanh lại vì ích lợi nhất thời mà bị sửa thành bãi đỗ xe công cộng, trở lại thành vùng đất được xanh hoá.
Thật sự là đã phải dốc hết sức lực ra mới được, các chủ sở hữu vừa thấy cực kỳ may mắn cũng vừa kiệt sức, không ít người phải kêu khổ thấu trời trong nhóm Wechat của khu nhà, nhưng nạn này chưa yên, nạn khác đã đến: Ở gần khu nhà, một trung tâm thương mại lớn vốn đã được lên kế hoạch xây dựng từ lâu, tên là “Quảng trường Hải Uyển”, vốn là để thuận tiện cho cư dân của khu Kim Hải Uyển và đông đảo cư dân quanh đó mua sắm, cũng thuộc một trong những cơ sở phục vụ cao cấp cho khu ấy, được xem như một dự án cực kỳ tốt, dù sao thì nếu trước cửa nhà có khu buôn bán tổng hợp thì chắc chắn sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, việc xây dựng khu buôn bán này giống như vị trí địa lý của khu học chính* vậy, là “viên đạn bọc đường” mà các nhà đầu tư dùng để thu hút các chủ sở hữu nhà ở khu Kim Hải Uyển tranh nhau mua, doanh thu rất nhiều, đôi bên lại cùng có lợi; nhưng cố tình, nhà đầu tư lại cực kỳ gian xảo, vốn đã thể hiện rõ trên sa bàn rằng khu buôn bán sẽ cách khu nhà hơn một trăm mét, nhưng sau khi khánh thành mới biết nó rất gần khu nhà, chưa đến hai mươi mét!
* Học khu hay khu học chính (tiếng Anh: school district) là một hình thức của khu dành cho mục đích đặc biệt phục vụ điều hành các trường trung học và tiểu học công cộng địa phương.
Nhóm Wechat của các chủ sở hữu lập tức nổ tung, sao đám đầu tư dám làm thế cơ chứ? Các chủ sở hữu nếu không phải là kẻ có tiền, thì cũng là thành phần tri thức, công nhân cổ vàng*, trên cơ bản đều là nhân vật tinh anh từ các ngành các nghề, chút gian manh ấy mà không nhìn ra mới lạ, kiếm tiền bằng kiểu ấy đúng là vô lương tâm, quả thực là quá vô sỉ. Không khó tưởng tượng rằng nếu khu buôn bán và khu nhà mà ngay sát gần nhau, bao nhiêu tiếng ồn chỉ thuộc vấn đề nhỏ, chứ vấn đề khói dầu, nước thải, ánh sáng mạnh, trị an đều lập tức biến thành vấn đề lớn, quá đáng nhất chính là bởi vì các chủ sở hữu mang duy quyền ra để đấu tranh chuyện xanh hoá nên vị trí đỗ xe của khu buôn bán thiếu thôn nghiêm trọng, nhà đầu tư bỗng nảy ra ý định dùng chung bãi đỗ xe tầng hầm của khu nhà, không ngờ, bọn họ không hề trưng cầu ý kiến gì mà đã ngầm đồng ý cho nhà đầu tư trung tâm thương mại tạo ra một cánh cửa hông trên bức tường của khu nhà!
* Công nhân cổ vàng (gold-collar worker) là những người làm công ăn lương có trình độ đại học, cao đẳng hoặc tốt nghiệp các trường dạy nghề, trường kỹ thuật... Theo các nhà nghiên cứu xã hội học Mỹ năm 2007, “công nhân cổ vàng” bao gồm các kỹ thuật viên, phi công, điều khiển viên, y sĩ, y tá... Nhìn chung, “công nhân cổ vàng” có thu nhập khoảng từ 32500 USD đến 60000 USD một năm và được xếp vào tầng lớp trung lưu bậc dưới (lower middle class).
Một hòn đá làm dậy vô số tầng sóng, lòng sốt ruột của chủ sở hữu của khu nhà còn chưa biến mất đã bị đả kích một cách nhẫn tâm, lực lượng tư bản thật sự là đáng sợ, chẳng khác gì gây hại cho nhân dân cả. Tất cả mọi người đều kích động và phẫn nộ, ai cũng đã chuẩn bị kháng chiến trường kỳ, lúc này, các nhân vật tinh anh rất có tổ chức, hơn nữa lại có chút kinh nghiệm về duy quyền, đầu tiên là bọn họ tự động liên hợp lại, ngầm chuẩn bị rất nhiều cho giai đoạn đầu, tức là liên tục ghi hình, ghi âm, tìm cơ hội sao chép và lưu giữ bản vẽ quy hoạch ban đầu của nhà đầu tư, sáng tác các bài phát biểu về duy quyền, một vài luật sư trong số các chủ sở hữu còn thu thập chứng cứ bí ẩn, hơn nữa, vì giữ bí mật, các chủ sở hữu còn thành lập một nhóm Wechat khác chuyên về duy quyền, trực tiếp chặn một vài chủ sở hữu có thể để lộ bí mật hay không đáng tin, thật sự có thể nói là hao tổn tâm sức, chỉ vì thành công bằng một cú đánh duy nhất, tạo phúc cho “muôn dân trăm họ”.
Nói không dễ nghe một chút thì đây là một tổ chức phản kháng thương mại có quy mô, có tổ chức, có dự tính, có văn hóa, có trình độ! Đương nhiên, điểm xuất phát là tốt, nhưng kết quả lại rất khó đoán trước.
Mọi người dường như đều tràn trề sức mạnh, sự tình phát triển đến bước này, đã không thể hoàn toàn nói là vì duy quyền của khu nhà nữa, mà càng như là chuẩn bị một cuộc vận động bất hợp pháp, giúp hầu hết các chủ sở hữu xả cơn tức kỳ lạ trong tâm lý vậy; họ càng muốn thông qua truyền thông vốn đang cực kỳ phát triển để đánh một trận chiến vì duy quyền dễ dàng như trở bàn tay, cho những người sau này tham khảo.
Có người muốn hỏi, lúc khu buôn bán vừa mới xây dựng, tại sao không ai ra mặt nhắc về duy quyền chứ?
Nguyên nhân đương nhiên rất nhiều, nhưng chủ yếu chỉ có vài điều dưới đây:
Thứ nhất, khi khu buôn bán vừa mới bắt đầu được xây dựng, ba, bốn tòa nhà gần khu thương mại vẫn chưa được xây dựng xong và mở bán, mới chỉ được xây móng, hơn nữa còn dùng các vật cách ly khi thi công, cho nên hầu hết chủ sở hữu khi mua nhà đều không có ấn tượng gì về không gian trực quan;
Thứ hai, trong lúc xây dựng khu nhà, hầu hết các chủ sở hữu khi mua nhà, ngoài qua loa xem căn nhà xây thô ra, họ gần như không bao giờ đặt chân vào khu vực đang được xây dựng trong suốt thời gian dài, ngay cả những người bình thường cũng không chọn sống trong môi trường xây dựng toàn cát với đá, huống chi là tầng lớp trung lưu và giàu có, bọn họ hầu như đều có bất động sản ở nơi khác, chỉ đợi khu nhà hoàn thành xây dựng, trang hoàng, thông gió, các loại cơ sở phục vụ cơ bản đã đầy đủ, họ mới dần dần chuyển vào ở, còn có không ít các chủ sở hữu chậm chạp, thậm chí hai, ba năm sau mới chuyển vào;
Thứ ba, khi bắt đầu giao dịch mua bán nhà, nhà đầu tư đã mở một hoạt động ưu đãi giảm giá lớn, giá bình quân của một số tòa nhà gần khu kinh doanh thấp hơn gần 30% so với các tòa nhà khác, rất nhiều chủ sở hữu cho rằng đã kiếm được món hời lớn, nên đều trúng chiêu; giá nhà cửa trong nước vốn đã đắt đỏ, kẻ có tiền lại thường nghĩ không tiêu tiền thì uổng phí, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi, huống chi giảm giá 30% lại là một khoản tiền rất lớn đối với một ngôi nhà lớn rộng hơn 200 mét vuông, rất nhiều người dao động, người “khởi đầu một thế hệ*” như Liễu Xương Thụ chính là người đầu tiên;
* Khởi đầu một thế hệ: Hán Việt là “sang nhất đại” (创一代), chỉ những người thành công gây dựng sự nghiệp mà không có sự hậu thuẫn từ gia đình cha mẹ.
Thứ tư, khi một số tòa nhà gần khu thương mại được bán hết, cũng là lúc tầng trệt của trung tâm thương mại lớn vừa được hoàn thành, bất luận là về thời gian hay là tâm lý khoan dung của người mua nhà đều phối hợp ăn ý, cực kỳ hoàn hảo, bởi vậy, khi mấy tòa nhà cuối cùng bắt đầu được trang hoàng, các công nhân xây dựng ở quảng trường Hải Uyển đã tăng ca thêm giờ ngày đêm để đẩy nhanh tốc độ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tòa nhà bắt đầu cao vạn trượng, tất cả chân tướng đều bị che giấu một cách khéo léo.
Đúng là ra tay trước thì chiếm được lợi thế, thứ mà nhà đầu tư muốn đã trở thành sự thật, có thể dự đoán rằng tình trạng hỗn loạn lâu dài sẽ bị vứt lại cho các chủ sở hữu nhà, còn những người bị hại không thể không chấp nhận sự thật tàn khốc ấy, bọn họ tin rằng, rồi sẽ có một ngày, những người đó mua được giá rẻ như vậy sẽ rất khó mở miệng, không thể không khuất phục.
Không ai có thể phủ nhận rằng nhà đầu tư thông minh hơn chủ sở hữu nhiều, cũng giỏi mánh khoé giở trò nhiều.
Cũng với đạo lý tương tự, càng là mánh khoé cao minh thì càng có thể kích thích sự phản kháng kịch liệt sâu trong lòng các chủ sở hữu, giỏi thật, chẳng lẽ bọn chúng tưởng chúng ta đều là kẻ ngu ngốc sao?
Cùng chung mối thù, thề sẽ huyết chiến đến cùng!
***
Khi các chủ sở hữu lục tục vào ở mấy tòa nhà cuối cùng;
Khi quảng trường của khu buôn bán vào một buổi chạng vạng nào đó đột nhiên hoạt động sôi nổi, khi đài phun nước âm nhạc cộng hưởng ở tầng trệt vang lên;
Khi khu cư dân rộn ràng nhốn nháo đều đổ xô vào quảng trường, nghe âm nhạc, thưởng thức kỳ quan bằng hơi nước rất đồ sộ, khi tha gia đái khẩu* thể nghiệm những ngày khai trương miễn phí;
* Tha gia đái khẩu (拖家带口): là thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ những người mang gánh nặng gia đình, ràng buộc vợ con.
Khi khói dầu cuồn cuộn bốc lên mái nhà của trung tâm thương mại Hải Uyển, khi các cửa hàng buôn bán phát đạt, náo nhiệt;
Khi một lượng lớn dầu mỡ và nước thải bị đổ hết xuống mương, khi thông qua thiết bị xử lý không hoàn thiện và không hợp lý, bắt đầu gây ô nhiễm cho không khí và đất đai của khu nhà;
Khi các chủ sở hữu mỏi mệt tỉnh lại vào buổi sớm, bỗng nhiên thấy một lỗ thủng xuất hiện trên bức tường bằng bê tông, rào chắn bằng thép vốn vô cùng chắc chắn…
Cuộc đối kháng mới bùng nổ!
Tất cả mỹ mãn và tự hào mà các chủ sở hữu từng cảm thấy đều chuyển hóa thành tràn đầy oán hận.
Liễu Tiểu Quyền cô đơn đứng trước cửa sổ tầng bảy, nhìn nóc nhà trung tâm thương mại cũng cao bằng chỗ mình ở, thật ra anh ta cũng rất tức giận. Trung tâm thương mại tuy rằng chỉ được thiết kế sáu tầng, nhưng từng tầng đều cao hơn các nơi bình thường mấy chục phân, cộng lại còn cao hơn tòa nhà bảy tầng này một chút, cha lại chọn địa điểm qua loa, đúng là người định không bằng trời định, ôm tâm lý may mắn nhưng kết quả lại hoàn toàn thất bại, ánh nắng bị che mất, căn phòng âm u lạnh lẽo, gió lùa vù vù lúc xem nhà cũng biến thành ảo tưởng trong trí nhớ, nếu không đóng cửa sổ lại, khói dầu và các loại mùi lạ không thể tản đi, thậm chí có chút gay mũi, đài phun nước âm nhạc đầy nhịp điệu, nhiều hình nhiều vẻ không hề đẹp đẽ, quảng trường buôn bán vô cùng náo nhiệt cách mình rất gần lại rất xa, vô số người hàng xóm dường như vốn không thuộc về nơi này.
Liễu Nhứ Nhi ở trong phòng bên cạnh đang vẽ tranh, vẻ mặt của cô bé lại rất bình tĩnh, chỉ khi mở cửa sổ mới hơi nhíu mày lại, có lẽ trong mắt những người hiểu nghệ thuật, dù đẹp hay xấu cũng đều là chân thật, dưới mỗi ngòi bút đều có sinh mệnh, cái đẹp cho họ linh cảm, cái xấu cũng kích thích linh cảm của họ, đúng là một điều thần kỳ.
Mẹ Viên Huệ Nga đang ở phòng ngủ chính cằn nhằn với chồng, cũng như mọi khi, trong giọng nói đều có nỗi oán giận ít nhiều, nhưng lại không kịch liệt, bà ấy vốn là thành viên quan trọng trong Hội Chủ sở hữu, lại là tuyển thủ chính của cuộc đấu tranh duy quyền lần này. Nếu vị trí này khiến bà ấy sảng khoái, bà ấy đã không định trút hết nỗi bực dọc lên người chồng vô tội, chẳng qua lắm miệng nên không nhịn được mà cằn nhằn một hồi, mắt chọn nhà kiểu gì thế không biết?
Liễu Xương Thụ lại bình thản ung dung, đây quả thật là một người đã nhìn thấy các cảnh đời, lại là nhân sĩ ngành kiến trúc, những tệ nạn kéo dài lâu ngày của ngành bất động sản, không ai hiểu biết hơn ông ta, ông ta chỉ thuận miệng an ủi vợ rằng đừng tức giận quá làm ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng cũng không phản đối bà ấy đi đấu tranh duy quyền.
Công ty của ông ta quản lý rất nhiều bất động sản, đa số đều dùng để buôn bán, những nơi bất động sản ấy cũng hay có tranh cãi ít nhiều với hàng xóm xung quanh, chỉ là không nghiêm trọng đến vậy thôi; lúc ấy sở dĩ lựa chọn ở tại khu nhà do người khác đầu tư xây dựng, thực ra vẫn là vì muốn Liễu Nhứ Nhi được thuận tiện giáo dục, cũng là do vợ ông ta cố ý muốn ở, nếu việc đã đến nước này thì cứ để bà ấy đấu tranh đi thôi, có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục, có thể nói rằng loại tâm tình này rất mâu thuẫn, nhưng cũng là bất đắc dĩ.
Ông ta cũng muốn sống yên ổn tại khu nhà này vài năm, đến lúc thật sự không chịu nổi nữa, cùng lắm thì chuyển sang nhà mà mình kinh doanh là được, nếu khiêm nhường thì bây giờ chuyển đi cũng được.
Đương nhiên là Viên Huệ Nga rất quật cường, trận chiến đấu này hiển nhiên không thể tránh được.
Nhưng khác với tất cả mọi người, bà ấy không phải vì không có nhà ở mà chiến đấu, mà là vì một cục tức mà chiến đấu!