Lưu Tử Thần biết được quá nhiều thứ cần thiết từ chỗ của Liễu Nhứ Nhi, văn phòng thám tử Bắc Đình đã điều tra và tìm hiểu về Liễu Tiểu Quyền, cuối cùng đã tập hợp được tài liệu về anh ta. Người đàn ông với vẻ trong ngoài không giống nhau này đã dần dần hiện ra trước mặt mọi người.
Lý Nhất Đình cho rằng Liễu Tiểu Quyền trong miệng Liễu Nhứ Nhi mới là Liễu Tiểu Quyền thật sự. Thứ mà người này biểu hiện ra ngoài ở nơi khác là bộ mặt mà anh ta muốn cho người khác thấy. Mà bộ mặt khác của anh ta chính là bộ mặt dưới nhân cách phân liệt đã bị che giấu vô cùng kín đáo, ngoại trừ em gái thì không có ai biết. Thế nên mọi người thường bị vẻ ngoài hướng nội của anh ta che giấu, mãi tới chuyện tiên đoán lần này thì mọi người mới quan tâm đến anh ta nhiều như thế.
Thẩm Minh Nguyệt thấy giật mình vì nhân cách phân liệt của Liễu Tiểu Quyền. Cô biết lúc đi học đại học, biểu hiện của Liễu Tiểu Quyền hơi khác thường nhưng không hề nghiêm trọng tới mức độ này, cô nói ra suy nghĩ của mình: “Nếu như hiện giờ chúng ta có thể xác định đúng là Liễu Tiểu Quyền có nhân cách phân liệt thì điều kiện để anh ta làm hung thủ rất không đầy đủ. Bởi vì qua những gì vụ án biểu hiện, rõ ràng phải do một người có đầu óc logic và thiết kế rất tinh vi gây ra, không thể là một người có tinh thần không tốt được. Coi như có lúc đầu óc của anh ta không dùng được nhưng dưới tình huống phát bệnh, sợ rằng không thể khống chế được hành vi của mình, sao có thể dùng đầu óc để thiết kế tinh vi như vậy được?”
Lưu Tử Thần thì không nhất trí với cái nhìn của Thẩm Minh Nguyệt, chị cười và nói: “Nhưng cũng có khả năng chính là vì bệnh của anh ta nên đã khiến anh ta làm ra hành vi tội ác dưới tình huống tinh thần thất thường. Còn những lối suy nghĩ kia có thể là do lúc bình thường, anh ta mới nghĩ đến. Dù có là người có vấn đề về tính cách thì cũng đâu ảnh hưởng tới trí thông minh của anh ta!”
“Chị Tử Thần à, bây giờ chị cũng cho rằng Tiểu Quyền là hung thủ sao?” Thẩm Minh Nguyệt khó có thể chấp nhận được, dù sao trước giờ Lưu Tử Thần vẫn luôn đứng về phía mình, nhưng hiện giờ lại không hề đồng ý với quan điểm của mình.
Lưu Tử Thần không biết phải biểu đạt suy nghĩ của mình như thế nào, đúng là chị vô cùng nghi ngờ Liễu Tiểu Quyền, nhưng vẫn không hề có bất cứ chứng cớ nào. Nói như thế này đúng là có thể đã tổn thương lòng của Thẩm Minh Nguyệt rồi, vừa rồi chị có hơi nóng vội.
“Minh Nguyệt, chị không hề cho bất cứ ai là hung thủ, chỉ là đứng ở góc độ tâm lý để phân tích thôi, em đừng suy nghĩ nhiều.” Lưu Tử Thần an ủi cô, sau đó chợt nhớ tới một người khác, lập tức dời đề tài câu chuyện: “Đúng rồi, còn một người bị tình nghi là Dạ Ca đó, cuối cùng gã đóng vai trò gì trong vụ án này đây?”
Lý Nhất Đình vẫn chưa quên tên trộm vặt kỳ quái này, ông không nhắc tới vì đúng là người này đã mất tích, hoàn toàn không có manh mối gì, dù tìm ở rất nhiều nơi cũng không thấy. Để đảm bảo vụ án không bị kéo dài, ông tạm thời đặt chuyện tìm Dạ Ca sang một bên, chỉ phái cảnh sát đôn đốc đồn cảnh sát địa phương giúp đỡ tìm kiếm.
Từ phản hồi của mọi phương diện, tình hình của Dạ Ca cuối cùng là như thế nào, họ vẫn chưa tiện phán đoán. Nhưng Đồng Dương Dương đúng là được tìm thấy trong nhà của gã, đây là bằng chứng, thế nên tất nhiên Dạ Ca có liên quan tới vụ án này, gã tuyệt đối không thể thoát tội được!
Trần Thiên Vũ vẫn quan tâm tới việc tranh luận giữa Thẩm Minh Nguyệt và Lưu Tử Thần, ông biết bởi vì Minh Nguyệt có quan hệ đặc biệt với Liễu Tiểu Quyền nên hiện giờ suy nghĩ hơi phiến diện. Thế nên ông nhất định phải duy trì tính độc lập trong điều tra, không thể xen lẫn quá nhiều tình cảm ở trong đó, bởi vậy ông trực tiếp đưa ra một giả thiết.
“Cũng có thể là như vậy. Toàn bộ vụ án, bắt đầu từ lời dự đoán ở đường cáp treo trên đảo Khỉ đã là một âm mưu khổng lồ, mà người thao túng tất cả có lẽ thật sự là Liễu Tiểu Quyền. Cậu ta tự biên tự diễn như vậy, sau đó tự tay mưu sát cụ già, Đồng Minh Hải, Hầu Hồng và Liễu Xương Thụ!”
Lý Nhất Đình khá ngạc nhiên, sao Trần Thiên Vũ có thể trực tiếp đưa ra phán đoán trong tình huống như vậy chứ? Nếu như con đường này có sai sót thì thân là người làm lãnh đạo có thể sẽ dẫn mọi người điều tra chệch hướng, dường như đây không phải là phong cách của văn phòng thám tử Bắc Đình.
Đương nhiên Thẩm Minh Nguyệt lại càng không thể chấp nhận, cô không vui, nói: “Tại sao mọi người đều cho rằng Liễu Tiểu Quyền giết người? Một mình anh ta sao có thể sắp xếp nhiều sự kiện giết người phức tạp như vậy được? Hơn nữa trong quá khứ, anh ta chưa từng làm bất cứ chuyện xấu nào cả!”
“Minh Nguyệt, em đừng vội, hãy nghe mấy người Thiên Vũ nói trước đã!” Lưu Tử Thần kéo cánh tay Thẩm Minh Nguyệt, để cô bình tĩnh lại.
Đối với suy đoán to gan như vậy, Lý Nhất Đình cũng rất nghi ngờ. Liễu Tiểu Quyền là nghi phạm lớn nhất, chuyện này không phải là giả. Nhưng nếu nói anh ta là người đã sắp đặt và thực hiện toàn bộ vụ án thì dựa theo chứng cứ hiện tại, vẫn còn thiếu sót rất nhiều.
Ông lập tức hỏi Trần Thiên Vũ: “Thiên Vũ à, anh nói như vậy cuối cùng có căn cứ xác thực nào không?”
Trần Thiên Vũ nhìn Lý Nhất Đình rồi lại nhìn Lưu Tử Thần và Thẩm Minh Nguyệt, đưa ra phân tích cẩn thận: “Tử Thần đã xác định được Liễu Tiểu Quyền có xác suất bị phân liệt nhân cách từ chỗ của Liễu Nhứ Nhi. Đồng thời từ biểu hiện hàng ngày của anh ta từ sau khi tốt nghiệp, xác suất này hẳn là đã xảy ra rồi, đồng thời còn ảnh hưởng tới cuộc sống của anh ta. Mà đây cũng có thể là lý do chủ yếu tại sao nhiều năm qua anh ta vẫn luôn ở nhà, không muốn ra ngoài làm việc và giao tiếp. Chúng ta đều biết, bình thường không thể nhìn ra vấn đề về tinh thần, nhưng một khi phát tác thì sẽ không thể khống chế được. Bởi vậy không thể dùng lý do trước đây Liễu Tiểu Quyền không làm chuyện xấu hay có hành vi tương tự để loại trừ khả năng phạm tội của anh ta được. Mặt khác, với chuyên ngành và trí thông minh của Liễu Tiểu Quyền, việc thiết kế những vụ án này cũng không phải là lý thuyết suông. Anh ta không phải là người ngu, chỉ là về phương diện tinh thần đã bị phân liệt, trí tuệ và khả năng sử dụng não của anh ta không hề bị ảnh hưởng. Thế nên vẫn có khả năng gây án.”
“Vậy thì, tứ ca này, động cơ gây án của anh ta đâu? Những người đã chết không thù, không oán với Liễu Tiểu Quyền thì sao anh ta lại muốn giết bọn họ, huống hồ còn là cha đẻ của mình nữa!” Thẩm Minh Nguyệt ngắt lời Trần Thiên Vũ, cô không nhịn được bèn đưa ra nghi vấn.
Trần Thiên Vũ không hề để ý, ông có thể hiểu được tâm trạng của Thẩm Minh Nguyệt, hơn nữa vốn dĩ ông cũng đang định nói rõ động cơ: “Căn cứ vào kết quả điều tra của cảnh sát, Liễu Tiểu Quyền và Đồng Minh Hải có mâu thuẫn. Đầu tiên, từng có người thấy Liễu Nhứ Nhi ở trong khu vui chơi. Lúc đó Đồng Minh Hải cũng dẫn theo con gái Dương Dương ra ngoài. Kết quả Liễu Nhứ Nhi có tranh chấp với Dương Dương ở bàn đu dây của khu trung tâm. Vốn là hai cô bé có tính cách không xấu, nhưng nếu vì một món đồ chơi thì sẽ không còn dễ tính như vậy đâu, bọn họ ai cũng muốn chơi trước. Mà Đồng Minh Hải đương nhiên sẽ chiều con gái, liền chắn Liễu Nhứ Nhi ở bên cạnh, để Đồng Dương Dương chơi trước, ngoài miệng còn mắng Liễu Nhứ Nhi vài câu. Nên Liễu Nhứ Nhi nhất định sẽ nói chuyện này cho Liễu Tiểu Quyền biết. Đúng là chuyện này không to tát, nhưng đối với người có chướng ngại như Liễu Tiểu Quyền, em gái mà mình yêu thương nhất bị bắt nạt có thể chính là một chuyện rất nghiêm trọng. Hơn nữa, Quý Tinh đã từng yêu thích và cũng từng theo đuổi Liễu Tiểu Quyền, chuyện này vốn là chuyện rất bình thường trong trường đại học, tình yêu nam nữ rất tự do. Thế nhưng không biết mẹ của Quý Tinh đã hỏi được chuyện này ở đâu. Tuy bề ngoài, chuyện làm ăn của Liễu Xương Thụ không tệ, gia cảnh nhà họ Liễu cũng rất tốt, lại vì Viên Huệ Nga có quan hệ không tồi với mình nên bà có ý tác thành cho hai người. Nhưng sau đó, Liễu Tiểu Quyền từ chối Quý Tinh làm cho Hầu Hồng rất không vừa lòng, bà ấy đã từng đi tìm Liễu Tiểu Quyền, chỉ là anh ta không hề để ý tới bà ấy.”
Thẩm Minh Nguyệt không ngờ Trần Thiên Vũ lại biết nhiều như vậy, đúng là mật thám của cảnh sát đã điều tra rất cẩn thận. Tuy rằng trên thực tế, những điều này có liên hệ với nhau nhưng cũng không mâu thuẫn bao nhiêu. Chỉ là khi xảy ra trên người Liễu Tiểu Quyền thì nó lại đáng để truy xét, thế nhưng cô vẫn hỏi: “Cứ cho là những điều này có liên hệ với nhau nhưng vẫn còn hai người mà?”
“Còn Liễu Xương Thụ, ông ta là cha của Liễu Tiểu Quyền, không sai, nhưng chúng ta đều hiểu rõ, Liễu Xương Thụ và Viên Huệ Nga thích con gái Liễu Nhứ Nhi, không quá hài lòng đối với cậu con trai không có tài này. Như vậy là ở trong nhà nhất định sẽ có sự thiên vị, đối với tính cách của Liễu Tiểu Quyền, những thứ này đều có thể trở thành mồi dẫn để trả thù. Đương nhiên, ông cụ chết đầu tiên ngoại trừ đã tình cờ gặp Liễu Tiểu Quyền ở đường cáp treo của đảo Khỉ ra thì đúng là không có bất cứ quan hệ gì. Thế nên trước đó, anh nghi ngờ cái chết của ông ấy đúng là bất ngờ, có thể là hung thủ cố ý sắp đặt để dẫn sự nghi ngờ sang hướng khác, làm rối loạn tầm mắt của chúng ta.”
Hiếm khi Trần Thiên Vũ phân tích một hơi nhiều thứ như vậy nên cảm thấy khô miệng, bèn đi rót một cốc nước to để uống. Chuỗi vụ án đang treo trên đầu mọi người của văn phòng thám tử Bắc đình đã làm cho mọi người không sao thở nổi, ông nhất định phải lấy mình làm gương, mau chóng dẫn dắt mọi người dọn dẹp mạch suy nghĩ mới được.
Thẩm Minh Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định, hôm nay cô nhất định phải giữ vững quan điểm, không có bằng chứng rõ ràng thì vẫn phải bảo vệ bạn học, cô bèn hỏi lại: “Coi như cậu ta có động cơ thì sao có thể thực hiện những vụ mưu sát này chứ? Việc điều tra của chúng ta hiện giờ, ngoại trừ những điểm đáng nghi ngờ đặc biệt ra thì trên cơ bản đều không giống do người làm ra!”
“Chúng ta đã từng tái hiện lại cái chết của Đồng Minh Hải và Hầu Hồng, em vẫn giữ câu nói ấy, tạm thời không bàn tới vụ án đầu tiên, hai vụ án này rõ ràng là hành vi do người làm. Đầu tiên là Đồng Minh Hải, anh ta bị một chiếc xe xúc đâm phải nên mới bay vào đài phun nước âm nhạc trên quảng trường. Nhưng người lái xe xúc đã nói rồi, xe có vấn đề thế nên mới không điều khiển được, nếu không, với kỹ thuật và kinh nghiệm của người lái xe, đang yên đang lành sao có thể đâm phải người khác rồi kéo lê đi như vậy được? Bởi vậy mới nói, vô cùng có khả năng xe đã bị người khác động chạm. Mà người này chính là Liễu Tiểu Quyền. Sau đó, Đồng Minh Hải ngã xuống nền xi măng, có người mở công tắc ở trong phòng trực của quảng trường, làm suối phun Đồng Minh Hải lên trời, sau đó anh ta bị ngã xuống, cuối cùng chết đi.”
Lý Nhất Đình rất hiểu trong phân tích của Trần Thiên Vũ có kẽ hở vô cùng lớn. Ông thấy rất kỳ lạ, hôm nay Trần Thiên Vũ làm sao vậy, không chỉ nói nhiều như vậy mà còn có nhiều kẽ hở. Nhưng theo những gì ông hiểu về Trần Thiên Vũ, rõ ràng Trần Thiên Vũ đang cố ý làm như vậy để kích thích sự tích cực của mọi người. Thế nên Lý Nhất Đình vẫn chưa vạch trần.
Nhưng ông không nói, Thẩm Minh Nguyệt chắc chắn sẽ không bỏ qua: “Tứ ca, anh đùa gì vậy, cái xe xúc kia hoạt động bình thường, người lái xe vẫn luôn ở đó. Nếu như muốn giở trò gì thì chỉ có thể trong khoảng thời gian rất ngắn lúc xe dừng ở đó một chút thôi. Nhưng vị trí mà xe xúc dừng lại cách nơi khống chế đài phun nước theo nhạc ít nhất phải bảy, tám trăm mét, trên đường lại có quá nhiều bậc thang, không thể đi xe được. Sao Liễu Tiểu Quyền có thể vừa mới làm hỏng xe đã chạy đi xa được như vậy chứ, anh ta đâu biết bay!”
Đương nhiên Trần Thiên Vũ biết vấn đề này, thế nên ông lập tức trả lời: “Minh Nguyệt nói không sai, thế nên có thể Liễu Tiểu Quyền không chỉ có một mình, khả năng anh ta còn có người giúp đỡ, mọi người không nên quên Dạ Ca.”
“Là anh ta sao?” Thẩm Minh Nguyệt bỗng hiểu ra, nếu vậy thì mối nghi ngờ mà mình vẫn luôn tin tưởng đã không còn tồn tại nữa.
Trần Thiên Vũ tiếp tục giảng giải: “Cái chết của Hầu Hồng đã dễ hiểu hơn, lò vịt nướng có thể là do Liễu Tiểu Quyền đã để đó từ sớm. Còn thời gian Hầu Hồng mua thức ăn và đường đi thì là do mẹ của Liễu Tiểu Quyền và Hầu Hồng rất quen, bọn họ cũng thường cùng đi mua thức ăn, thế nên đương nhiên sẽ truyền tới tai của con trai. Sau đó anh ta đã sớm sắp xếp xong tất cả mọi thứ ở đó. Cứ cho là Hầu Hồng không bị cay bởi bột ớt thì khi bà ấy đi tới nơi đó cũng sẽ vì chuyện khác mà dừng lại, sau đó lại bị cái móc câu bắn trúng.”
Thẩm Minh Nguyệt vẫn tiếp tục tìm sơ hở như trước: “Làm gì có nhiều thứ trùng hợp như vậy, nếu bột ớt kia là trùng hợp, thế còn hải sản thì sao? Quạt máy, rồi vũng nước ở trên đất nữa, lẽ nào toàn bộ chợ bán thức ăn đều là của Liễu Tiểu Quyền sao?”
Đối với các vấn đề liên tiếp của Minh Nguyệt, Trần Thiên Vũ không thể trả lời từng điều một cách hoàn mỹ được, nếu không thì đã nắm chắc chứng cứ phạm tội của Liễu Tiểu Quyền rồi, mà điều này vẫn còn xa mới đạt được. Mục đích của ông đúng như Lý Nhất Đình suy đoán, ông tự đưa ra suy luận của mình, sau đó để người khác, đặc biệt là Thẩm Minh Nguyệt - người muốn xóa tội thay Liễu Tiểu Quyền cãi lại, nếu tiếp tục như vậy thì sẽ có cơ hội tìm được điểm có thể khẳng định. Cũng có thể phân biệt được những chi tiết nhỏ vốn vẫn chưa có chứng cứ, từ đó chứng minh và sử dụng nó làm trọng tâm cho hành động tiếp theo.
Trần Thiên Vũ vẫn muốn nói hết: “Còn có Liễu Xương Thụ, tôi vô cùng đồng ý và tin tưởng Liễu Nhứ Nhi không liên quan đến vụ án lần này. Thế nên ông ta và con gái đã gặp phải nguy hiểm ngay cạnh biển, đây đúng là một tai nạn ngoài ý muốn. Sự thật chứng minh, cho dù là Liễu Xương Thụ với thân thể không tốt, còn có Liễu Nhứ Nhi với cơ thể nhỏ bé, xinh xắn, khi ở trên bờ biển đều không gặp bất cứ vết thương nào, chẳng qua chỉ bị bất ngờ một chút mà thôi. Sau đó bọn họ vào trong phòng thay đồ, Liễu Nhứ Nhi nhìn thấy rắn, hẳn là do người khác thả vào, mục đích là dọa Liễu Nhứ Nhi, để cha mình tới giúp, khi ông ta ra ngoài thì anh ta giết ông ta.”
“Nhưng còn vỉ nướng khi đó, Liễu Tiểu Quyền đã cùng mẹ của anh ta là Viên Huệ Nga dập lửa!” Thẩm Minh Nguyệt lại tìm ra chứng cứ vắng mặt của bạn họ.
“Đúng, nhưng vẫn là lý do kia, Liểu Tiểu Quyền không phải là người gây án, ví dụ như Dạ Ca, hắn chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, hoàn toàn có thể âm thầm điều khiển tất cả những điều này trong bóng tối.”
Có sự giúp đỡ bí ẩn của Dạ Ca nên rất nhiều tình huống có thể giải thích được. Tuy Thẩm Minh Nguyệt vẫn không đồng ý với suy đoán của Trần Thiên Vũ nhưng đúng là rất nhiều điểm nghi ngờ đều đã được giải thích cặn kẽ.
Trần Thiên Vũ cảm thấy đã thảo luận đủ rồi, còn quan hệ giữa Liễu Tiểu Quyền và Dạ Ca, cho dù bọn họ hay là phía cảnh sát thì hiện giờ vẫn chưa có bất cứ phát hiện nào, huống hồ đến giờ vẫn chưa thấy dấu vết của Dạ Ca đâu.
“Minh Nguyệt, Tử Thần, hãy tiếp tục điều tra Liễu Tiểu Quyền đi, hy vọng hai người có thể tiến hành công bằng và khách quan.” Trần Thiên Vũ cố ý nhắc nhở một câu, dù thế nào thì Minh Nguyệt vẫn là một nhân vật vô cùng quan trọng trong vụ án này, đặc biệt là vì cô có quan hệ với Liễu Tiểu Quyền.
Lúc này, Lưu Tử Thần mới nhận được một cuộc điện thoại, đó là Viên Huệ Nga - mẹ của Liễu Tiểu Quyền gọi đến. Tử Thần cho rằng Viên Huệ Nga lo lắng cho con gái Liễu Nhứ Nhi, muốn hỏi thăm tình hình của Nhứ Nhi ở đây nên bèn bắt máy. Chỉ là không ngờ, trong điện thoại, Viên Huệ Nga lại lo lắng nói với chị một chuyện khác.