Đông Phương Thần Thám

Chương 64: Sự yên tĩnh trở lại đảo loan nguyệt



Vạn Vĩnh Khôn ở bệnh viện dốc lòng chăm sóc Kim Hoán Chiêu, thẳng đến khi anh ta hoàn toàn khôi phục bình thường. Không ngờ người đàn ông cường tráng này lại có sức sống ương ngạnh như thế, tuy rằng vết thương chưa hoàn toàn lành lặn, nhưng chỉ cần hơn nửa tháng sau là thuận lợi xuất viện; chuyện nghiêm trọng này, Kim Hoán Chiêu lại không báo cho Khương Hoa biết, điều này làm Vạn Vĩnh Khôn cảm thấy ngạc nhiên. Khương Hoa cũng ngây ngô, trở lại nhà mẹ đẻ một đoạn thời gian khá lâu, Kim Hoán Chiêu muốn gạt chuyện này đúng là không khó, nhưng điều khiến anh ta đau đầu bây giờ chính là chuyện dựng lại quán nhỏ Mộng Viên, còn cả chuyện bang HN nữa, rốt cuộc bọn chúng có chịu bỏ qua dễ dàng như thế hay không? Tất cả vẫn là ẩn số.

Con người ấy mà, khi liều mạng thì căn bản không rảnh nghĩ đến những hậu quả đó, nhưng khi thực sự đi dọn dẹp kết cục tan hoang thì lại khó tránh khỏi lo được lo mất. Ai mà không như vậy chứ? Kim Hoán Chiêu vốn đâu phải thánh nhân, tất nhiên khó tránh khỏi thổn thức.

Lúc chạng vạng, khi xe buýt tuyến về chậm rãi dừng lại trước quán nhỏ Mộng Viên, Kim Hoán Chiêu vừa mới bước ra cửa xe thì chân thiếu chút nữa đã không đứng vững, anh ta ngây dại. Một cảnh tượng phồn vinh xuất hiện ở trước mặt anh ta, chẳng những cửa hàng mỹ nghệ của vợ lại mở cửa buôn bán mà đại sảnh KTV quen thuộc cũng đang vang lên giai điệu duyên dáng. Mà sau khi được Vạn Vĩnh Khôn thông báo, tất cả mọi người đều đang đứng ở cửa chờ anh ta, đứng ở cửa hàng mỹ nghệ chính là cô gái Ninh Hiểu Mạn dịu dàng lịch sự tao nhã, mà đứng ở trước sân chính là một nhóm bạn bè cũ: Có Quách Kiệt và Thượng Mẫn Lệ với vẻ mặt vui sướng, còn có Trần Thiên Vũ và Lý Nhất Đình với vẻ bình tĩnh, Lưu Tử Thần và Thẩm Minh Nguyệt mà lần trước đã tới cũng đều trình diện. Ngoài những người này ra còn có một người đàn ông mặt đen nữa, sắc mặt anh ta hơi tái nhợt, dường như bị trọng thương vừa mới khỏi hẳn, anh ta hơi suy yếu ngồi trên chiếc ghế mây, nhưng khuôn mặt vẫn mang nụ cười.

Tư thế của mọi người giống như đang nghênh đón anh hùng chiến thắng trở về vậy, làm Kim Hoán Chiêu tự nhiên cảm thấy rất xúc động, nước mắt đảo quanh bên trong hốc mắt, thiếu chút nữa đã thi nhau rơi xuống, nhưng anh ta đã cực lực khống chế được cảm xúc của mình, chỉ lén lấy ống tay áo lau đi khóe mắt.

Sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, được nhìn thấy rất nhiều bạn tốt cũ và mới, có lẽ sẽ luôn dâng trào cảm xúc khôn kể như vậy.

Anh ta gật đầu chào hỏi, tỏ ý cảm ơn mọi người; nhưng người đầu tiên mà anh ta chào hỏi chính là Bách Vị Bích đang ngồi trên ghế mây, vì người này thực sự là người quen cũ của mình, trong lòng anh ta cũng rất hiếu kỳ, không biết tại sao chiến hữu cũ lại đột nhiên xuất hiện trong quán của mình, không phải Bách Vị Bích nói sẽ liên tục chiến đấu ở các chiến trường khác sao? Chẳng lẽ lại bị điều về đảo Loan Nguyệt? Anh ta đúng là vừa mừng vừa sợ.

“Vị Bích, sao anh lại tới đây?” Kim Hoán Chiêu kích động mà hỏi trước.

Bách Vị Bích cười khổ mấy tiếng, mới uể oải nói: “Thiếu chút nữa là tôi đã không còn mạng tới gặp anh nữa rồi, dù muốn kể tỉ mỉ nhưng một lời đúng là khó nói hết được...” Đúng là anh ta đang nói ra tình hình thực tế, lần trước, khi Kim Hoán Chiêu gọi điện thoại cho anh ta, anh ta vừa mới rời khỏi phòng ICU, vì không muốn tăng thêm phiền toái không cần thiết cho Kim Hoán Chiêu, anh ta chỉ có thể nói dối thiện ý, nên Kim Hoán Chiêu tất nhiên không biết chuyện.

Kim Hoán Chiêu hơi vui sướng, anh ta lớn tiếng cười nói: “Sao anh không đến sớm một chút, nếu chúng ta mà liên thủ ngăn địch thì lần này không đến mức thê thảm thế này đâu...” Anh ta chỉ đùa một câu, cho nên không đợi Bách Vị Bích trả lời đã quay sang đoàn người Lý Nhất Đình, hai tay tạo thành chữ thập để bày tỏ lòng cảm ơn, Lý Nhất Đình chỉ hơi khoát tay.

“Tất cả mọi người đều bình an là tốt rồi, lần này chỉ tại chúng tôi quá xem nhẹ đối thủ, khiến cậu phải bị thương nặng như vậy.” Lý Nhất Đình bình tĩnh nói, Trần Thiên Vũ ở bên cạnh không lên tiếng, chỉ lẳng lặng quan sát.

“Việc nhỏ...” Kim Hoán Chiêu vốn định khách sáo vài câu, nhưng khi xoay người lại không cẩn thận tác động đến miệng vết thương, không nhịn được nhe răng nhếch miệng.

Quách Kiệt đi tới đỡ lấy anh ta, thân thiết nói: “Anh Chiêu an toàn trở về là bọn em có người để tin cậy rồi, anh phải bảo trọng sức khỏe mới được...” Cậu ta nói rất thật lòng, lời nói còn hơi nghẹn ngào, cậu ta cũng biết rằng lần sống mái này không thể không liên quan đến mình và Thượng Mẫn Lệ được, gặp được một ông chủ như vậy, trong lòng bọn họ cảm kích vạn phần.

Kim Hoán Chiêu đâu còn tâm trí đâu để nghĩ đến mấy chuyện rách nát đó nữa, anh ta nghi hoặc nói: “Trong quán có thể buôn bán bình thường sao? Các anh đã làm như thế nào thế...”

Thẩm Minh Nguyệt ở bên cười khanh khách, nói: “Anh có nhân viên đắc lực như vậy, còn sợ quán không thể buôn bán sao?” Bách Vị Bích lúc này cũng nói tiếp: “Minh Nguyệt nói đúng đấy, A Kiệt là một nhân tài, anh nên bồi dưỡng thật tốt mới phải...” Trong khoảng thời gian này, anh ta đã ở chung với các thám tử Bắc Đình, so với Kim Hoán Chiêu còn thân quen hơn. Về mấy nhân viên công tác trong quán, trước kia, anh ta thường thường đến đây nói chuyện phiếm uống trà, nên không xa lạ gì.

Kim Hoán Chiêu hơi đắc ý, nói: “Tất nhiên rồi, ánh mắt của tôi sao có thể kém được chứ? Ha ha ha...” Lúc này, anh ta cười từ tận đáy lòng, tuy rằng vợ mình vẫn chưa trở về, nhưng quán nhỏ Mộng Viên đã hoàn toàn khôi phục như thường, anh ta không còn gì phải lo lắng nữa.

Quách Kiệt hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: “Những thứ đáng giá trong quầy bar hầu như đã được sửa chữa, chỉ là bàn ghế và mấy chiếc microphone... hoàn toàn bị hỏng rồi, em đã tự ý để mấy người bạn trong công trường đến đây sơn lại tường...”

“Không tồi, tốt lắm. Cậu đã suy nghĩ chu đáo trước cả tôi rồi đấy...” Kim Hoán Chiêu thật lòng vui mừng, hoạn nạn mới thấy chân tình, hiển nhiên có thể trọng dụng người này: “Sau này, cậu đảm nhiệm tổng quản lý đi, cho tôi tĩnh dưỡng thật tốt.”

Quách Kiệt còn chưa nói gì, Trần Thiên Vũ đã chậm rãi nói: “Nếu tôi lại nói cho cậu thêm một tin tức tốt, chỉ sợ cậu không muốn tĩnh dưỡng nữa đâu.”

“Tin tức tốt gì thế?” Kim Hoán Chiêu không nghĩ ra được, có thể khôi phục nguyên trạng là đã cảm thấy mỹ mãn rồi, đâu còn muốn cái gì nữa? Bách Vị Bích đã ở bên cạnh cười nói: “Lão Kim, tên trùm của bang HN đã tiêu đời mấy ngày hôm trước rồi, anh nói xem có phải là tin tức tốt không?”

Kim Hoán Chiêu sửng sốt, anh ta nghi hoặc nói: “Sao có thể, không phải tôi đã buông tha cho lão sao? Hơn nữa, lão bị thương cũng đâu nặng...”

Mọi người chỉ cười mà không nói gì, cuối cùng vẫn là Quách Kiệt kể lại tình hình: “Nghe nói là tật cũ tái phát, hàng năm cứ đánh đánh giết giết, hơn nữa tuổi vốn không trẻ trung gì, lại gặp phải anh nên bị thương không nhẹ, không chống đỡ nổi nên đi rồi! Em nghe Hổ Tử nói, hẳn là không phải tin giả đâu... bang HN cũng chính thức tuyên bố giải tán, bây giờ, đảo Loan Nguyệt có thể nói thái bình thịnh thế, anh Chiêu thật uy vũ!”

Kim Hoán Chiêu vẫn không thể tin được, tên ma đầu đó xưng bá nhiều năm, cứ thế mà biến mất sao? Chỉ bởi vì sống mái với mình một trận? Cả cái bang chẳng lẽ chỉ là một đám ô hợp thôi sao, không có khả năng cho lắm.

“Hổ Tử chỉ thích nói hươu nói vượn thôi, lời nói của cậu ta mà cậu cũng tin hết à? Tôi cảm thấy kỳ quặc lắm, liệu có phải cố ý rải lời đồn không...” So với nói là không tin, còn không bằng nói là Kim Hoán Chiêu không thể tin nổi.

Vạn Vĩnh Khôn cuối cùng cũng không nhịn được nói: “Dù thế nào đi nữa, chỉ cần bang HN không làm xằng làm bậy nữa, giải hay không giải tán cũng đều như nhau cả.” Kim Hoán Chiêu lúc này mới gật đầu đồng ý, lời này của anh Khôn rất có lý.

“Ông chủ Kim chiến thắng trở về, mọi người đừng nhắc lại mấy chuyện phiền lòng này nữa, có phải chúng ta nên chúc mừng hay không đây...” Lưu Tử Thần vui vẻ đề nghị.

Bách Vị Bích nghe vậy thì cười rộ lên: “Champagne và rượu đỏ đều đã được chuẩn bị thỏa đáng cho các anh rồi, chỉ cần chờ diễn viên chính là Lão Kim xuất hiện thôi... Cái bang HN chết tiệt kia thiếu chút nữa đã đòi mạng của tôi rồi, đúng là ác có ác báo, chúc mừng là chuyện đương nhiên, cuồng hoan một phen cũng không phải không thể.”

Vạn Vĩnh Khôn như trút được gánh nặng, nhận lấy một chai Champagne từ trong tay Quách Kiệt, dùng sức lắc rồi dùng lòng bàn tay dày vỗ mạnh đáy chai, nút gỗ như mũi tên mà bay vọt lên không trung, bọt rượu trắng tinh cũng vui vẻ mà phun ra.

Cảm xúc của mọi người lập tức dâng cao.

***

Quả nhiên, trong hơn nửa tháng kế tiếp, qua các loại con đường, cuối cùng cũng đã chứng thực tin tức bang HN đã giải tán, rất nhiều dân chúng còn đứng ở cửa bắn pháo hoa, giống như lễ mừng năm mới vậy. Cư dân của đảo Loan Nguyệt đã chờ đợi ngày hôm nay lâu lắm rồi, lâu đến độ quên mất ngày tháng, họ đã bị ức hiếp mười mấy năm, ai cũng cảm thấy như được giải tỏa nỗi uất ức vậy, cho nên không khí náo nhiệt liên tục diễn ra suốt nửa tháng.

Không ai lại đến thu cái gì mà phí bảo kê nữa, ví tiền của những người từ vùng khác đến buôn bán tất nhiên đều phồng lên, số người đi bộ kiếm ăn ban đêm tăng lên rất nhiều, các quán cơm vốn đã làm ăn tốt, giờ lại càng bán chạy, trên khuôn mặt mỗi người dường như đều bắt đầu xuất hiện những nụ cười thật lòng, thời gian sống về đêm cũng cực kỳ muôn màu muôn vẻ.

Đảo Loan Nguyệt cuối cùng đã trở lại dáng vẻ bình thường.

Còn về chuyện Kim Hoán Chiêu vì đảo Loan Nguyệt mà lập được công lao thì hầu như không ai biết rõ cả, nhưng trên đảo lại chậm rãi bắt đầu truyền nhau tin tức quán nhỏ Mộng Viên đã anh dũng đấu lại xã hội đen, các thiết bị cứng của quán nhỏ Mộng Viên tuy rằng đã kém đi, nhưng việc buôn bán lại tốt hơn mọi khi rất nhiều.

Nhưng bản thân Kim Hoán Chiêu không muốn nói toạc ra, cũng không miêu tả với bất cứ ai về chuyện đêm đó cả.

Cho nên, nghe đồn vẫn chỉ là nghe đồn.
— QUẢNG CÁO —