Đông Phương Thần Thám

Chương 73: Điểm khả nghi thình lình nổi lên



Vết thương của Bách Vị Bích cuối cùng cũng lành lặn, bây giờ nếu muốn cử động bình thường thì xem ra không thành vấn đề.

Đối với đảo Loan Nguyệt, thật ra anh ta không hiểu biết nhiều, nếu không phải anh ta và A Hải bỗng dưng kết thù từ hồi ở trong đơn vị, anh ta gần như không ra cửa bao giờ, dù sao thì nếu đi ra ngoài cũng chẳng có chuyện gì để làm, còn không bằng ngồi trong ký túc xá đọc sách, nghe âm nhạc. Nhưng bây giờ mình lại tình cờ bị cuốn vào cuộc phân tranh trên đảo Loan Nguyệt, còn kích thích cả sự nhiệt tình vô hạn vốn đã bị chôn sâu nhiều năm trong lòng trạch nam* này. Nếu nói trong lòng mỗi người phụ nữ đều có một nàng công chúa, thế thì trong lòng từng người đàn ông đều có một giấc mơ đại hiệp.

* Trạch nam: ý nói những người đàn ông hay ru rú ở nhà.

Về cái chết của đại ca Tiêu của bang HN, thật ra thì anh ta cũng có hoài nghi, chuyện này nói đến cùng chỉ biết được qua cái tên Hổ Tử kia nói cho Quách Kiệt. Lúc ấy, anh ta nghe xong cũng không nghĩ kĩ, mình bị bọn chúng hành hạ thê thảm như vậy, nên đầu óc non trẻ nháy mắt đã bị tin tức tốt thình lình xảy ra này bao trùm. Bây giờ mới ngẫm lại, đại ca Tiêu xưa nay vốn luôn giảo hoạt, không ai không biết cả, một kẻ giảo hoạt mà lại kết thúc một cách thảm đạm như vậy sao? Bệnh cũ tái phát? Bệnh cũ tái phát chỉ có thể xảy ra ở cái đám đàn em cả ngày liều mạng cho lão thôi, lão luôn chú trọng điều dưỡng sức khỏe thì sao có thể chết vì bệnh cũ chứ? Trong chuyện này khẳng định còn có bí ẩn nào khác.

Đến tận bây giờ, vẫn chưa có ai nhìn thấy thi thể của đại ca Tiêu, thử nghĩ xem, liệu có khả năng đại ca Tiêu bị giấu trong hang động nào đó, hoặc là giả chết để ra chiêu “kim thiền thoát xác*”? Mang theo những nghi hoặc ấy, anh ta không nhịn được nói ra trong lúc uống trà với Kim Hoán Chiêu.

* Kim thiền thoát xác: Ve sầu lột xác, sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ, không kịp trở tay.

Kim Hoán Chiêu chưa bao giờ nghĩ về phương diện này, anh ta kinh ngạc nói: “Ý của anh là đại ca Tiêu cố ý bí mật chạy trốn, mục đích chính là khiến Hứa Văn Dũng hiện nguyên hình, chờ đợi thời cơ để vồ lấy? Lời anh nói thật ra không phải không có lý.”

Bách Vị Bích lắc đầu: “Tôi chỉ nói có một khả năng như vậy thôi, chưa chắc đã đúng đâu.”

Kim Hoán Chiêu cười rộ lên: “Người của Bắc Đình vừa mới đi khỏi thì anh cũng thành thần thám rồi. Thật ra, nếu cẩn thận ngẫm lại thì vẫn còn một khả năng khác nữa, không biết anh có suy nghĩ sâu hay không?”

“Ý anh là...” Bách Vị Bích dường như cũng nhận ra điều gì.

Kim Hoán Chiêu gật đầu, nói: “Một băng đảng có lề lối phép tắc như thế, nếu không phải thật sự xảy ra biến cố lớn nào đó thì cho dù là trùm băng đảng cũng không thể dễ dàng tuyên bố giải tán như vậy được. Hắn muốn phô trương thanh thế như vậy thì cũng phải hỏi bọn đàn em xem họ có đồng ý hay không đã, dù là người thuộc xã hội đen hay chính đạo thì cũng phải có nơi ăn cơm chứ.... Anh không cảm thấy có khả năng tên Hứa Văn Dũng này đã lợi dụng quán nhỏ Mộng Viên để ‘mượn đao giết người’, sau đó phái ra mấy thích khách diệt trừ đại ca Tiêu à? Khả năng này lớn lắm, cũng đâu phải chưa xảy ra chuyện như vậy trên đảo Loan Nguyệt này.”

“Ý của anh là anh bị người ta coi như quân cờ để lợi dụng?” Bách Vị Bích nói.

Kim Hoán Chiêu càng nghĩ càng thấy bất thường, anh ta cẩn thận nhớ lại, nói: “Tôi nhớ rõ là mình chỉ nói cho một người ngoài là Hổ Tử về chuyện chống đối bang HN thôi, người của Bắc Đình thì rõ ràng không có khả năng tiết lộ, thế thì...” Anh ta kinh ngạc thốt lên: “Thảo nào tên Hổ Tử kia từ đầu tới đuôi cũng không dám xuất hiện trong quán nữa, chắc là gã đang chột dạ đấy.”

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Ở trên đảo Loan Nguyệt này, Bách Vị Bích chỉ có một người anh em tốt như vậy, bây giờ anh ta thấy hoang mang, chỉ có thể hỏi Kim Hoán Chiêu.

“Hay là chúng ta báo cho anh Lý về chuyện này đi, để anh ấy quyết định.” Kim Hoán Chiêu suy nghĩ một lát, sau đó thận trọng đề nghị.

Vì thế, Kim Hoán Chiêu mới vô cùng lo lắng mà gọi điện đường dài cho Lý Nhất Đình đúng lúc ông đang phát biểu trong buổi lễ.

***

Bách Vị Bích còn muốn đi thăm Tiểu Lâm ở tiệm cắt tóc, nếu bạn nói rằng anh ta có lòng trắc ẩn với cô gái này cũng đúng, chính anh ta cũng cho là như thế, nhưng nếu nói anh ta không có một chút tình cảm nào với cô gái xinh đẹp này thì cũng là lời nói dối.

Tên đầy đủ của Tiểu Lâm là Huệ Nguyệt Lâm, nghe tên cũng biết đây là một cô gái thuần phác giản dị, cô là dân địa phương sống trên đảo. Tại nơi tối tăm mù mịt như đảo Loan Nguyệt này, hiếm lắm mới có một cô gái vẫn giữ được khí chất thanh tao, không chút lẳng lơ, điều này không thể nghi ngờ rằng đã khiến người cũng chất phác trời sinh như Bách Vị Bích phải mê muội. Tuy rằng cô chỉ là một cô gái gội đầu không hề có địa vị gì trên đảo, nhưng so với các cô gái gội đầu có cử chỉ phóng đãng khác thì trông cô có rất nhiều điểm khác biệt.

Ít nhất thì trong quá trình gội đầu cho khách hàng, cô gái này tuyệt đối sẽ không liếc mắt đưa tình với khách.

Nhưng mà một cô gái như vậy, khẳng định không ít người mơ ước, dù là xã hội đen hay chính đạo, đều có người hận không thể bắt cô làm của riêng, A Hải chính là một trong số những kẻ cường ngạnh như thế. Mà điều kỳ quái là Huệ Nguyệt Lâm lại có chút mập mờ không rõ với gã, Bách Vị Bích thực sự không hiểu tại sao. Nghe Tiểu Lâm nói, mỗi khi A Hải tới tiệm đều thường xuyên trêu ghẹo cô, nhưng lâu dần, cô lại cảm thấy người này có khí khái đàn ông, chỉ là ngại thân phận xã hội đen của A Hải nên cô lại hơi do dự, chưa quyết định được, đặc biệt là sự xuất hiện của Bách Vị Bích lại càng làm cô thấy khó xử.

Cô không ngốc, nhìn ra được Bách Vị Bích là một chàng trai cực kỳ ưu tú, lại là người làm trong đơn vị chính quy, hai bên cũng có thiện cảm với nhau, nhưng? Huệ Nguyệt Lâm lùi bước, cô vẫn luôn cảm giác hai người không môn đăng hộ đối. Đương nhiên, cô và A Hải cũng không môn đăng hộ đối, nhưng thân phận địa vị thì không sai biệt lắm, một cô gái gội đầu với một tên lưu manh xã hội đen, cô lại tự nhận là môn đăng hộ đối: Con người ấy à, có lúc luôn thực tế như vậy đấy, cái gọi là câu chuyện về cô bé lọ lem và hoàng tử hoàn toàn không có khả năng xảy ra ở đại đa số người bình thường.

Huệ Nguyệt Lâm thuần phác, cho nên cô không dám mong muốn xa vời, điều này khiến Bách Vị Bích không hiểu sao lại cảm thấy bi ai.

Khi nghĩ đến chuyện này, anh ta đã đi vào tiệm cắt tóc mà Tiểu Lâm đang làm việc, sau lần gây gổ ở đây, thật sự đã nhiều ngày trôi qua rồi, làm trong lòng anh ta cực kỳ phức tạp.

Mà khi anh ta đi vào “tiệm cắt tóc chị Nguyệt”, Huệ Nguyệt Lâm không ở trong tiệm, mọi người đừng hiểu lầm, Huệ Nguyệt Lâm vốn không phải bà chủ, chị Nguyệt là chỉ người khác. Vì thế, Bách Vị Bích lại hỏi chị Nguyệt như mọi khi, chị Nguyệt nói rằng Tiểu Lâm đã không đến một thời gian rồi, anh tìm cô ấy có chuyện gì. Đối với Bách Vị Bích, nhiều người trong tiệm cắt tóc vẫn giữ thái độ khinh thường, đều không cho rằng anh ta và Tiểu Lâm chỉ là giao tình thuần khiết. Thuần khiết đối với các cô mà nói đồng nghĩa với danh từ ngu ngốc. Các cô này lại có thiện cảm với chàng thanh niên đẹp trai thông minh lại có bản lĩnh như A Hải, đây chính là tam quan của đảo Loan Nguyệt đấy.

Vì thế anh ta phẫn nộ bỏ đi, tâm tình hơi mất mát, cúi đầu chưa đi được bao lâu thì Bách Vị Bích lại xoay người đi vào một cửa hàng kinh doanh dịch vụ viễn thông để nạp thẻ điện thoại, không ngờ quán này còn cung cấp dịch vụ điện thoại công cộng, có thể thấy được sự cách biệt trên đảo Loan Nguyệt; Bách Vị Bích đương nhiên không có nhu cầu này. Anh ta chỉ tìm cô bé lễ tân để hỏi mua thẻ điện thoại, trong cửa hàng có rất nhiều người, cô bé lễ tân cũng là bà chủ nhỏ luôn, tên là Lam Mẫn. Cô bé mới mười tám, mười chín tuổi, trông khéo léo lả lướt, cực kỳ đáng yêu, trong cửa hàng sở dĩ đông như trẩy hội là vì đa số bọn họ đều có ý với cô gái này. Bách Vị Bích mỉm cười trong lòng, mấy tháng trước, rất nhiều đồng sự của anh ta cũng là khách quen của nơi này.

“Mẫn Nhi, nạp hai mươi.” Anh ta thản nhiên nói, gọi tên thân mật của cô ấy giống như những người khác.

Lam Mẫn ngẩng đầu liếc nhìn anh ta, ra vẻ khinh thường mà nói: “Hai mươi? Đủ cho anh dùng không đấy... Cả ngày toàn keo kiệt thôi.” Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng cô vẫn nhanh nhẹn nạp giúp anh ta, cô không hỏi dãy số vì đã biết rõ từ lâu rồi.

Bách Vị Bích hiếm khi đùa một câu: “Tiền ít nhưng nhiều lần, em không hiểu à? Mọi người đều như vậy mà, chỉ muốn ngày nào cũng đến gặp em thôi.” Những gì anh ta nói tuyệt đối là tình hình thực tế.

Lam Mẫn bất đắc dĩ mà le lưỡi, giống như nhóc quỷ lém lỉnh vậy, cô có thiện cảm với người này nên mới có thể nói như vậy, cho nên cô nói tiếp: “Nạp đủ rồi đó, nếu anh đã giống như mọi người thì ngày mai có tới đây nữa không đấy?”

Bách Vị Bích nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Vừa mới nạp thẻ xong, ngày mai còn tới làm gì nữa, em cho rằng anh nhiều tiền lắm à?”

“Vừa mới nói tiền ít nhưng nhiều lần xong, rõ ràng là keo kiệt mà.... Giả vờ giả vịt gì chứ?” Lam Mẫn không chút lưu tình nào mà vạch trần sự quẫn bách của anh ta.

Bách Vị Bích giả vờ giận dữ nói: “Chỉ có em là giỏi kén cá chọn canh thôi đúng không, tuổi còn nhỏ mà sao điêu ngoa thế, cẩn thận về sau không gả đi được đấy... Hay là anh nạp sung mười đồng, em trả lại anh một nửa, ngày mai anh lại đến.”

“Thật xin lỗi, cửa hàng em không có dịch vụ này! Không hoàn trả đâu.”

Lam Mẫn quay đầu đi, không muốn để ý đến anh ta nữa, kiểu người gì thế chứ.

Bách Vị Bích cười khẽ, rồi xoay người ra khỏi cửa hàng, tuy rằng anh ta là người trẻ tuổi, nhưng vẫn biết đúng mực, sẽ không lưu lại lâu như những người có mục đích riêng. Huống chi bây giờ, anh ta còn muốn đi tìm Tiểu Lâm để hỏi cho rõ, có lẽ chỉ cô ấy mới có thể moi được chân tướng từ miệng tên A Hải kia.

Vì thế anh ta lập tức đi về phía quán trọ Vui Vẻ, nói không chừng có thể gặp Huệ Nguyệt Lâm gần đó.

Anh ta hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm sẽ lại lặng lẽ buông xuống một lần nữa.
— QUẢNG CÁO —