Ởđây núi xanh trùng trùng trùng điệp điệp, vách đá cheo leo cao cả nghìn mét, thế nên các thôn xóm trông rất nhỏ, nằm rải rác đây đó, thấp thoáng trong các rặng núi mênh mông, làm người ta không phân biệt được đó rốt cuộc là khe núi hay là nhà người dân.
Cũng may, để tiếp cận với khu dân cư tồi tàn kia chỉ có một con đường núi khá rõ ràng, bằng không, hai người chắc không biết phải mò cửa thôn ở đâu cả. Hộ gia đình đầu tiên mà bây giờ hai người gặp được sau khi lên núi hẳn là cửa thôn.
Trần Thiên Vũ đang nhỏ giọng hỏi ông cụ ngồi xổm ở cửa, ông cụ không nói gì, dường như không nghe thấy Trần Thiên Vũ nói gì vậy, thế nhưng ánh mắt cương trực của ông cụ lại nhìn bọn họ chằm chằm, xem ra cư dân ở đây thật sự hơi cổ quái. Bọn họ không thể làm gì khác, đành từ bỏ chuyện hỏi thử, tiếp tục đi vào trong.
Ông vốn muốn trực tiếp tìm trưởng thôn, cái gọi là không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng, cứ tiến thẳng vào sào huyệt của kẻ địch mới được. Đương nhiên thì đây thuần túy chỉ là phán đoán, bởi vì không quen thuộc vùng đất này nên chuyện tìm trưởng thôn còn khó hơn là tìm quỷ. Cũng may, kinh nghiệm đi trong núi của Vạn Vĩnh Khôn cũng đủ dùng, anh căn cứ vào địa hình núi trập trùng, nhanh chóng xác định được vị trí “long huyệt”. Người sống ở trên núi rất mê tín, nhất định sẽ tìm một nơi có phong thủy tốt nhất để đắp đất xây nhà. Thật ra, nói thẳng đó chính là sườn núi có lượng ánh sáng chiếu tốt, nguồn nước trong lành, không khí lưu thông, độ ẩm vừa phải, nhiệt độ thích hợp với con người thôi, nói huyền ảo lên thì mới gọi là phong thủy.
Quả nhiên, bọn họ nhanh chóng tìm được nơi ấy, nhưng nơi này lại không có hộ gia đình bình thường nào ở mà là một cái miếu. Dòng suy nghĩ của Trần Thiên Vũ hơi chuyển động, lẽ nào đây chính là thần miếu của vương tộc Bố Y? Hai người lững thững đi vào, trên song cửa sổ quả thật có chữ. Cũng may Trần Thiên Vũ vừa mới xem qua chữ tượng hình của vương tộc Bố Y, ông đứng đó soi xét hồi lâu, chữ cuối cùng đúng là rất giống miếu, chữ thứ hai đọc ngược lại hẳn là chữ thần.
Xem ra, thần miếu còn có tên gọi khác, mà những chuyện này tạm thời không phải là trọng điểm, hai người muốn xem thử bố cục bên trong thần miếu có cung phụng thần tiên gì không. Lúc này, trong miếu vẫn còn phảng phất mùi hương, mấy ngọn nến bình thường vẫn đang được thắp sáng, nhưng mấy bó hương đã cháy hết, xem ra người đến tế bái đã rời đi được một khoảng thời gian. Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn bức tượng thần ngồi ngay ngắn trong điện của thần miếu, khuôn mặt hiền hậu, sao lại giống Phật Di Lặc vậy? Tới gần một chút, quả nhiên là Phật Di Lặc! Trong lòng Trần Thiên Vũ thầm kinh ngạc, nếu nơi này chính là thần miếu của Vương tộc Bố Y, thì căn cứ theo truyền thuyết, nơi này chí ít cũng phải là một vị sát thần, nếu không hà cớ gì phải uống máu? Phật Di Lặc cần phải tế máu sao? Kể cũng lạ.
Chẳng lẽ mình đến sai chỗ? Ông nghĩ lại thì thấy buồn cười, sao có thể chứ.
Bọn họ đi lòng vòng ở trong miếu, không dám làm càn quá mức, dù sao đây cũng là thánh địa của người ta, đi tham quan thì thôi, trước khi đi còn phải vái một cái bày tỏ mình đã làm phiền rồi. Nhập gia tùy tục mà, có vài lễ tiết, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt.
Trong miếu không có người trông coi, ngay cả người ra chào hỏi cũng không có, điều này Trần Thiên Vũ có để ý đến, nhưng vậy cũng là chuyện bình thường.
***
Đi qua thần miếu, bọn họ lập tức nhìn thấy khói bếp đang bồng bềnh giữa không trung, chuyện này thật sự rất quen thuộc với hai người họ, hai người đã ẩn cư trong thôn núi mấy năm, cảm giác thân thiết không nói nên lời lập tức vây quanh họ. Sau khi vào núi, những thứ máu tanh, khủng bố trong truyền thuyết chẳng hiểu vì sao lại dần dần biến mất.
Trần Thiên Vũ luôn suy nghĩ về sự thần bí trong đó, cho tới nay, bọn họ chỉ gặp được ông lão sống ở cửa thôn của vương tộc Bố Y, lại không hề trao đổi câu nào với nhau, thế nên họ không biết gì nhiều. Ông đang nghĩ hai người lạ như bọn họ nghênh ngang đi vào thôn liệu có thích hợp không? Đối với bất cứ tình huống bất ngờ nào, bọn họ chắc chắn có thể ứng phó, không thành vấn đề, thế nhưng lại trái ngược với mục đích của chuyến đi này, thế nên ông đột nhiên dừng bước, vẫy tay bảo Vĩnh Khôn cứ chờ một chút đã.
Hiện giờ tuyệt đối không thể lỗ mãng, nhất định phải suy nghĩ thật kĩ cách đối phó mới có thể đi vào thôn. Vì thế, hai người bèn ngồi xổm ở ven đường hút thuốc lá. Trước khi vào núi, hai người đã thay bộ trang phục của người miền núi thông thường, hơn nữa hai người vốn có xuất thân từ nông dân, thế nên nếu ngồi xổm ở ven đường thì hoàn toàn giống như hai ông nông dân bản địa vậy. Nhưng đây là địa giới của vương tộc Bố Y nên sự khác biệt về dân tộc e rằng người bản xứ chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, hiện giờ, bọn họ chỉ hy vọng sự khác biệt đó không quá lớn là được.
Trong khoảng thời gian hút một điếu thuốc, vẫn không thấy có ai ra vào, Vạn Vĩnh Khôn thấy hơi kỳ lạ, anh nhìn sang Trần Thiên Vũ để xin ý kiến, Trần Thiên Vũ chỉ lắc đầu một cái, ra hiệu cho anh vẫn tiếp tục đợi ở đây.
Phán đoán của Trần Thiên Vũ không sai, có khói bếp thì tất nhiên sẽ có người phải kết thúc công việc và về nhà ăn cơm. Ông còn vui mừng nghĩ hôm nay phải ăn chực một bữa mới được, đầu óc của ông bây giờ đều đang nghĩ về việc này. Sáng sớm tinh mơ đã lên núi tìm kiếm, lúc đến đây đã là giữa trưa, bụng hai người đều hơi đói cồn cào.
Cuối cùng, khi một người đàn ông trung niên dính đầy bùn đất đi từ con đường nhỏ giữa ruộng tới, Trần Thiên Vũ còn đang khổ sở suy nghĩ, Vạn Vĩnh Khôn thấy ông không có bất cứ phản ứng nào, không thể làm gì khác đành phải tự mình tới đón.
Vạn Vĩnh Khôn rất quen thuộc với việc chào hỏi những người sống trên núi, anh cố ý dùng giọng địa phương của mình: “Ông anh à, cho tôi hỏi với, đường nào tới thôn Vương thế?” Vạn Vĩnh Khôn thuận miệng bịa ra tên một cái thôn, anh tin rằng nhất định sẽ có tác dụng.
Quả nhiên, người đàn ông trung niên kia dừng bước, cũng trả lời bằng giọng tiếng địa phương rất nặng nhưng vẫn đúng ngôn ngữ phổ thông: “Thôn Uyển? Mấy người tới thôn Uyển làm cái gì…” Ông ta không nghe rõ, tưởng đó hẳn là một cái tên thôn quen thuộc.
Vạn Vĩnh Khôn hơi mỉm cười, chiêu này quả nhiên trăm lần thử trăm lần linh, dù là vương tộc Bố Y thì đã làm sao? Anh trả lời: “Tôi tìm người ấy mà. Ông anh là người thôn nào vậy? Thôn Uyển còn cách đây xa không…” Anh lấy cái tên chính xác ra dùng ngay lập tức, dự định rút ngắn cảm giác khoảng cách giữa hai người.
“Tìm người? Tìm ai…” Không ngờ người đàn ông trung niên này lại lập tức cảnh giác, bắt đầu dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Vạn Vĩnh Khôn, còn liếc nhìn Trần Thiên Vũ đang ngồi xổm dưới đất.
Vạn Vĩnh Khôn âm thầm bội phục, sao mình lại không nhớ tới người này nhỉ, rõ ràng Khang Thoa là người của vương tộc Bố Y, tìm anh ta không phải quá thích hợp hay sao, không chừng người ở trước mặt này lại quen Khang Thoa.
Không ngờ, người đàn ông trung niên này không chỉ biết cái tên ấy mà trong mắt còn lóe lên sự kinh ngạc: “Hai người tìm Khang Thoa à? Thằng bé đó ở ngoài núi còn chưa về đâu… Tôi là chú của nó.”
Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn công, Vạn Vĩnh Khôn cũng không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy, vừa vào núi đã gặp được chú của Khang Thoa, lẽ nào người lo bữa ăn đã tới rồi? Anh mừng thầm trong bụng.
“Khang Thoa là bạn tốt của cháu… Anh ấy nói dạo này ở nhà mà.” Vạn Vĩnh Khôn muốn không khí thân thiết hơn, anh còn chưa nói hết lời thì người đàn ông trung niên đã khá nhiệt tình, nói: “Nhiều năm rồi chưa từng thấy bạn nào của thằng bé cả, có thể tìm tới chỗ hẻo lánh như của bọn tôi đúng là không dễ dàng. Đi thôi, tôi mang hai người tới gặp cha mẹ thằng bé, không chừng nó đã về rồi đấy...”
Vạn Vĩnh Khôn lập tức vui mừng, vận… vận may này… Anh nhìn về phía Trần Thiên Vũ, Trần Thiên Vũ gật đầu.
Thế là hai người ung dung đi theo người đàn ông trung niên vào thôn. Người đàn ông trung niên đặt dụng cụ xuống trước cửa một căn nhà gỗ rồi dẫn bọn họ ra khỏi thôn. Hai người không nói gì, bọn họ biết rõ lợi ích của việc nhìn nhiều, nói ít. Hơn nữa, qua lời nói vừa rồi của người đàn ông trung niên thì thôn Uyển rõ ràng không phải thôn này.
Trên đường, bọn họ còn nghe được không ít tin tức từ miệng người đàn ông trung niên, nơi này là thôn Tiển, là khu vực quản lý của chi thứ bảy, mà thôn Uyển là khu vực quản lý của chi thứ chín, cách thôn Tiển mấy cây số. Người đàn ông trung niên cười nói hai người đã đi ngược đường rồi, ở trong núi đi lạc đường cũng là chuyện bình thường.
Đường đi không ngắn, mấy người dần dần thân quen hơn, hai người mới biết người đàn ông trung niên này thật ra không phải là chú ruột của Khang Thoa mà là bà con xa. Trong lòng hai người đều thầm than rằng phải thế chứ, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được.
Khoảng hơn một tiếng sau.
Cuối cùng, đoàn người đã tới một căn nhà gỗ trông khá là khí thế ở trước mặt. Căn nhà này được làm hoàn toàn bằng gỗ, còn cao ba tầng, hơn nữa còn trạm trổ, sơn vẽ rất hoa lệ, tinh xảo, làm cho Trần Thiên Vũ và Vạn Vĩnh Khôn thấy thật kỳ lạ. Trên đường đi, lọt vào mắt hai người đều là cảnh tượng rách nát khắp nơi, không ngờ trong khe núi còn ẩn giấu một kiến trúc xa hoa như thế.
Mấy người vừa tới gần, trên tầng lại có một người đàn ông cao gầy với tư thế đi rất quái dị đi ra.
Người đàn ông tuổi trung niên rõ ràng cũng hơi kinh ngạc, ông ta còn chưa kịp mở miệng thì Vạn Vĩnh Khôn đã bật cười, không ngờ người mới tới cũng cười ha hả.
Đây đúng là chuyện kỳ quái nhất thế giới mà!