Đông Phương Thần Thám

Chương 87: Hồng môn yến (2)



Nhóm sáu người của Hứa Văn Dũng đã đến “Tại Thủy Nhất Phương” từ sớm, tên này thật sự rất tao nhã, rất khó tưởng tượng nơi này lại là quán thịt rắn. Hơn nữa còn treo hẳn một tấm biển ở cửa, thật sự có vẻ ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, nhưng ông chủ cố tình lại có sự can đảm này. Hơn nữa, chi phí dùng bữa ở nơi này tuyệt đối là xa hoa nhất đảo Loan Nguyệt, mặc dù vào trong thành phố, những nơi có giá thành cao hơn nơi này chỉ sợ ít ỏi không nhiều.

Bởi vì nơi này buôn bán loài rắn hoang dại chính tông, số rắn đó đến từ núi Loan Nguyệt, đúng vậy, chính là núi Loan Nguyệt! Ông chủ cũng đến từ núi Loan Nguyệt, đầu bếp cũng vậy, dù là nhân viên phục vụ bàn bình thường trong quán cũng thế, ngoại lệ duy nhất chính là nhân viên tài vụ, người này là đàn em của Hứa Văn Dũng, lại còn là anh em họ của hắn.

Tại sao Hứa Văn Dũng lại kinh doanh một nhà hàng hầu như toàn là dân bản xứ trên đảo? Tất nhiên vì trí tuệ cao thâm của hắn. Nhiều năm trôi qua như vậy, bang HN vẫn luôn là bá chủ lớn nhất đảo Loan Nguyệt, Hứa Văn Dũng cùng lắm chỉ là lính hầu, ở mặt ngoài thì Hứa Văn Dũng khi nóng khi lạnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh đối với đại ca Tiêu, nhưng trên thực tế thì Hứa Văn Dũng đã sớm nhòm ngó từ lâu, ví dụ như quán “Tại Thủy Nhất Phương” này chính là kiệt tác của hắn. Đầu tiên, đây mới là nơi thu nhập kinh tế chủ yếu của hắn chứ không phải chuỗi KTV mà hắn kinh doanh thành phố Z, các mối làm ăn này đều có liên quan đến ma túy ít nhiều, chung quy vẫn không thể lâu dài được, nếu có ngày bị niêm phong thì thành quả kinh doanh mà hắn đã tốn vô số công sức bao nhiêu năm nay trên đảo Loan Nguyệt sẽ biến thành bọt nước, chỉ có nhà hàng này mới là sản nghiệp hợp pháp; trong phương diện này, so với người chỉ kinh doanh chuỗi sản nghiệp bất hợp pháp như đại ca Tiêu thì hắn có hiểu biết hơn nhiều.

Nếu nói đại ca Tiêu là anh hùng thảo mãng, lục lâm hảo hán*, thì Hứa Văn Dũng này chính là Triều Cái của Lương Sơn Bạc, chính hắn vốn cho là như vậy; cho nên hắn phải kinh doanh một ngành công nghiệp có thể đứng trước thử thách của thời gian, muốn mời chào những anh hùng giống như Ngô Dụng, Nguyễn Tiểu Thất, trước kia, hắn chỉ có Hổ Tử ở bên, hiện giờ, A Hải chính là quân sư Ngô Dụng cũng ngồi ngay cạnh mình, việc lớn sắp thành rồi.

* Anh hùng thảo mãng, lục lâm hảo hán: chỉ người anh hùng trong dân gian, hoặc bọn cướp trộm tụ tập thành bầy. Theo truyện xưa thời Vương Mãng, những kẻ nổi dậy chống lại triều đình tụ họp nhau ở núi Lục Lâm.

Đáng giận là đang lúc mấu chốt này lại xuất hiện một cái văn phòng thám tử Bắc Đình, đúng là con mẹ nó xui xẻo! Trong lòng hắn thầm buồn bực.

Nhưng biểu cảm đó tất nhiên sẽ không hiển lộ trên khuôn mặt lõi đời, khéo đưa đẩy, thanh tú tuấn lãng thư sinh của hắn.

Hắn muốn thận trọng xử lý tốt chuyện này, không đến lúc cuối cùng thì hắn thật sự không muốn đại khai sát giới.

***

Số người của bang Xà Vương tham gia bữa tiệc này chỉ có sáu người, lần lượt là Hứa Văn Dũng, A Hải, Hổ Tử, Quỷ Thủ, A Thái, Đậu Liều Mạng, người trung gian là Diêu Thư Bỉnh đã ngồi vào chỗ, đây là đồng hương của Kim Hoán Chiêu, cũng là người của thôn Đinh Tích, ra vùng đất khác thì cái gọi là đồng hương chỉ là người cùng một tỉnh mà không phải cùng một thôn, đúng là quá khó tìm.

Diêu Thư Bỉnh tươi cười niềm nở, đây là nhân vật thuận lợi mọi bề, xã hội chính nghĩa hay xã hội đen đều hoan nghênh, có thể coi là người tài ba trên đảo Loan Nguyệt, rất nhiều người đều phải nể mặt mũi anh ta, mặc dù là ở thời đại của bang HN, anh ta cũng là nhân vật cực kỳ nổi tiếng. Đại ca bây giờ đổi thành Hứa Văn Dũng, cương vị của anh ta vẫn không thay đổi; dù đảo Loan Nguyệt hưng suy như thế nào, người như anh ta vẫn không phải sầu chuyện không có cơm ăn.

Đoàn người Bắc Đình cuối cùng cũng tới cửa, tổng cộng có bốn người, trong đó còn có một đại mỹ nữ yểu điệu, điều này làm mấy người đang ngồi ngay ngắn trên bàn tròn phải mở rộng tầm mắt, trường hợp như vậy mà lại để phụ nữ tham dự, từ xưa đến nay không có mấy ai, trừ phi là người giống như Mục Quế Anh hay Hoa Mộc Lan, thế này có phải Bắc Đình muốn hòa giải hay không? Trong lòng Hứa Văn Dũng vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, hắn nghĩ đến chuyện những người này gây ồn ào trên đảo lớn như vậy, rồi lại không giống như là muốn xây dựng mối quan hệ thân thiết với bang Xà Vương.

Những người này đúng là biết cách chơi, đây là nhận thức chung của mọi người trong bang Xà Vương, chỉ có A Hải là vẻ mặt vô cảm, anh ta thì không nghĩ như vậy, xem ra, Bắc Đình lúc này có chuẩn bị mà đến, nên họ mới không hề sợ hãi. Nhưng anh ta vẫn thờ ơ lạnh nhạt như cũ, không hề nói câu nào.

“Mời ngồi!” Hứa Văn Dũng nói với Kim Hoán Chiêu, dù sao thì hắn có quen biết người này.

Kim Hoán Chiêu gật đầu, cũng cảm thấy hơi là lạ, anh ta và Hứa Văn Dũng tuy rằng giao tiếp không nhiều, nhưng trong ấn tượng của anh ta, người này luôn là một người tao nhã, nói năng từ tốn, đương nhiên anh ta cũng biết Hứa Văn Dũng kinh doanh một sản nghiệp nửa đồi trụy ở thành phố Z, chỉ là tất cả mọi người đều vì sinh sống cả, trên đảo Loan Nguyệt này, chuyện ấy không đến mức không chấp nhận nổi.

Nhưng lần trở lại này, Hứa Văn Dũng ngồi đây với tư cách là đại ca của bang Xà Vương, Kim Hoán Chiêu hơi không thích ứng, thậm chí không biết nên trả lời như thế nào, cho nên anh ta chậm chạp không đáp lời, chỉ hơi gật đầu tỏ vẻ chào hỏi.

Hổ Tử không hề nhúc nhích, gã và A Hải khác nhau, gã chỉ biết là ai có quyền thế thì đầu nhập người đó, chút giao tình với Kim Hoán Chiêu trước kia chỉ là gặp dịp thì chơi, lúc này, gã nghiêm mặt, lạnh như băng ngồi ngay ngắn không động đậy. Bởi vậy, người trung gian mới có chuyện để làm, Diêu Thư Bỉnh vội vàng đứng lên, tươi cười niềm nở, mời đoàn người Bắc Đình ngồi xuống.

“Tất cả mọi người đều là anh em kiếm ăn trên đảo cả, hôm nay cùng ở đây ăn một bữa cơm đoàn viên.” Anh ta xấu hổ mà nhìn Lưu Tử Thần một cái, người này đâu phải là “anh em”, cũng may mà Lưu Tử Thần vẫn tỏ ra tự nhiên, chỉ lẳng lặng nâng chén trà lên uống, khiến mấy anh em của bang Xà Vương không thể không nhìn với cặp mắt khác xưa, chẳng lẽ đây là nhân vật chủ chốt của Bắc Đình?

Không khí lập tức lại lâm vào im lặng rất lâu, tất cả mọi người đều không quá thích ứng, kể cả Diêu Thư Bỉnh, anh ta thậm chí không biết nên tiếp tục nói gì, cũng may mà người của quán rượu thông minh, vừa thấy thế thì lập tức bưng bê toàn bộ tiệc rắn lên bàn tròn, nhìn mấy món mỹ thực dù hình thù kỳ quái nhưng sắc, hương, vị đều đủ, mọi người đều vô thức lộ ra vẻ tham lam.

Mà khi mùi rượu bay bốn phía, rượu đỏ cũng được đưa lên bàn, không khí xấu hổ mới thoáng giảm bớt.

Hứa Văn Dũng chủ động nâng chén, nói: “Các anh em trong bốn biển, tôi xin kính các vị khách đường xa mà đến trước. Tất cả mọi người đều vì bang HN mà gặp nhau, cũng coi như là duyên phận.” Lời này của hắn cũng thật chu đáo, dường như lại trở lại dáng vẻ tao nhã của năm đó vậy.

Ngoài Lưu Tử Thần ra, tất cả mọi người đều nâng chén, không hề chạm, hai bên nhanh chóng uống một hơi cạn sạch.

Bách Vị Bích cũng không muốn trì hoãn lâu, anh ta đi thẳng vào vấn đề, nói: “Anh Dũng, nói thật thì tôi còn phải cảm ơn anh đã giúp tôi diệt trừ bang HN lưu manh vô lại, ma quỷ thời loạn kia đấy, tôi kính xin cạn chén trước.” Anh ta tự châm chén rượu, tự rót vào trong miệng, A Hải cũng rót cho Hứa Văn Dũng một ly, Hứa Văn Dũng cầm lấy cái chén, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hắn vẫn chưa rõ Bách Vị Bích có ý gì.

Thật ra, khi Bách Vị Bích nói lời này, theo lý thì người xấu hổ nhất hẳn phải là A Hải, nhưng anh ta vẫn mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, ngược lại còn nói với Hứa Văn Dũng: “Tiểu đệ trước kia có chút mâu thuẫn với anh Hà Tất, quan hệ rất không thoải mái. Nhưng việc này đã qua rồi, không liên quan gì đến bang Xà Vương cả.”

Bách Vị Bích còn chưa nói gì thì Hứa Văn Dũng đã gật đầu: “Thật ra thì tôi cũng có nghe thấy chuyện hai người không hòa thuận, nếu muốn sống yên trên đảo Loan Nguyệt thì đâu thể tránh được một chút xô xát.” Lời này của hắn có thâm ý khác, những người ở đây lại đều thông minh.

Diêu Thư Bỉnh rất tinh ý, anh ta thuận thế tiếp lời: “Anh Dũng nói đúng lắm, tất cả mọi người đều chỉ muốn kiếm ăn trên đảo Loan Nguyệt cả, sao phải sử dụng bạo lực như thế chứ, cùng lắm thì có ích lợi gì, mọi người cùng thương lượng xem nên phân chia như thế nào là được.” Anh ta cho rằng những lời này rất thỏa đáng, nhiệm vụ chủ yếu của người trung gian như mình chỉ có vậy thôi, ai ngờ đám anh em của bang Xà Vương đều mang vẻ mặt giận dữ, anh ta lập tức nhận ra mình nói sai rồi, nhưng lời đã ra khỏi miệng như nước đổ khó hốt, anh ta đành phải ho khan hai tiếng, tự rót chén rượu mà đổ vào miệng.

Cũng may mà Trần Thiên Vũ không muốn lãng phí thời gian nữa, ông lạnh lùng nói: “Bang chủ Hứa, có lẽ các anh đã hiểu lầm rồi, Bắc Đình chúng tôi hôm nay tới đây không phải để đàm phán hoà bình. Yêu cầu duy nhất của chúng tôi chính là mời đại ca Hứa lập tức giải tán bang Xà Vương, nếu có thể thì chủ động tự thú, tránh đến lúc tai họa rước vào thân, hối hận cũng không kịp đâu.”

Ông vừa dứt lời, cả căn phòng đều kinh hãi, lời này nghe kiểu gì cũng giống như từ phía nhà nước vậy, nhưng dù đoan trang thế nào thì những người này cũng đâu giống cảnh sát.

Lúc này, A Hải mới lên tiếng: “Không biết anh bạn này có thân phận gì, nếu không ngại thì hãy thẳng thắn đi, cũng tiện cho chúng tôi có thể cẩn thận cân nhắc.” Anh ta cũng không hiểu rõ lắm, nhưng có vẻ cực kỳ thận trọng.

“Đây chính là tổng thanh tra của văn phòng thám tử Bắc Đình.” Kim Hoán Chiêu cuối cùng cũng biết nên nói gì rồi.

Bầu không khí yên lặng, đột nhiên…

Một tiếng cười lập tức bùng nổ, âm thanh này phát ra từ Đậu Liều Mạng, gã chẳng những cười rất lớn tiếng mà dường như còn định cười đến mức hụt hơi nữa, cuối cùng, tiếng cười của gã đã khơi lên một trận cười ầm ầm.

“Cái chó má gì mà tổng thanh tra chứ, đây là quan lớn nào thế?... Ha ha ha, tao buồn cười chết mất, mấy người tự phong cho mình đấy à?... Ha ha ha...” Đậu Liều Mạng cười đến mức ngửa tới ngửa lui, ngay cả nước mắt cũng rớt ra.

Đoàn người Bắc Đình đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn mấy người này tự vui lây nhau.

Kim Hoán Chiêu biết không tất yếu phải giải thích, anh ta vốn chờ Trần Thiên Vũ quyết định, không ngờ Trần Thiên Vũ lại thả một pháo, mọi người ở nơi pháo bùng nổ này lại đều không nói gì.

“Đúng vậy, bản thân văn phòng thám tử Bắc Đình chúng tôi đã cân nhắc chuyện đó đấy. Các anh cứ làm theo là được, nếu không phục thì các anh sẽ biết hậu quả nhanh thôi.” Trần Thiên Vũ lạnh lùng nói.

Hứa Văn Dũng lúc này không ngồi yên được nữa, hắn đập bàn mà giận dữ nói: “Trên đảo Loan Nguyệt này, vẫn chưa tới lượt anh nói ẩu nói tả đâu!...” Hắn lập tức hất mạnh chén rượu xuống đất, phát ra hiệu lệnh chiến đấu.

Mấy người trên bàn đều rút mã tấu ra, tên học trò đòi mạng đã sớm mai phục sẵn ở bên ngoài, lập tức dẫn theo mấy chục người hùng hổ xông vào quán, bao vây lấy bốn người. Chuyện xảy ra đột nhiên, món ngon đầy bàn mà một miếng cũng chưa được động, giống như cảnh “giương cung bạt kiếm” này vậy, thật sự nằm ngoài dự kiến của Kim Hoán Chiêu, anh ta vội vàng đứng dậy, nháy mắt với Bách Vị Bích, ra hiệu bảo vệ Lưu Tử Thần thật tốt, Bách Vị Bích hiểu ý nên gật đầu.

Nhưng Trần Thiên Vũ vẫn không kích động chút nào, chỉ nhẹ nhàng khoát tay, ra hiệu bọn họ bình tĩnh ngồi xuống.

Đám người của bang Xà Vương mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ chờ mệnh lệnh của Hứa Văn Dũng, chuẩn bị loạn dao hầu hạ, nhưng Hứa Văn Dũng cũng giơ tay ngăn lại hành động của bọn đàn em, trong lòng hắn hiện đang bất an, không biết Trần Thiên Vũ định giở trò gì.

“Đại ca Hứa, tôi khuyên các anh tốt nhất nên bình tĩnh, chớ nóng nảy, nếu không thì tôi sợ hôm nay các anh sẽ không ra khỏi cánh cửa này được đâu.” Trần Thiên Vũ bưng một ly trà lên, thậm chí còn ngửi hương trà, sau đó chậm rãi nói.

Thật ra thì Lưu Tử Thần, Bách Vị Bích và Kim Hoán Chiêu cũng không biết ông có kế hoạch gì, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống, ngồi dưới hơn mười ánh dao sáng chói quả thật là chuyện cần dũng khí.

Lúc này, không ai trên bàn nói chuyện, chỉ chờ mệnh lệnh của người đứng đầu phe mình.

Trần Thiên Vũ cuối cùng cũng thở dài nói: “Tại sao các anh không quan sát tình hình xung quanh mà đã nông nổi như thế chứ?”

Hứa Văn Dũng lập tức ngạc nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn quanh, cuối cùng cũng nhận ra chút dị thường, trong quán ngoài nhân viên kế toán vốn là đàn em của hắn ra, dường như tất cả đều đứng giữa biển người cầm mã tấu, những người này có nhân viên phục vụ đeo tạp dề màu đỏ, đầu bếp áo trắng đang cầm muỗng, thậm chí còn có mấy bác gái cao tuổi rửa chén nữa, không ngờ đều đi tới gần, nhưng hắn khá quen mặt những người này, chỉ là cử chỉ của bọn họ bây giờ hơi quái dị.

Quỷ Thủ nhìn ra trong lòng đại ca không vui, vì thế trầm giọng, nói: “Mấy người cút hết sang một bên cho tao đi, không thấy bọn này đang làm việc à? Có mắt hay không thế... Còn không mau đi đi à?” Giọng nói của gã khàn khàn, rất có uy lực.

Không ai nhúc nhích, vẫn bất động như bức tượng vậy.

Không khí lập tức giằng co!

Một tiếng cười sang sảng đột nhiên truyền từ ngoài cửa vào, ngay sau đó là nhiều tiếng bước chân hỗn tạp chợt vang lên, vừa nghe thấy tiếng ấy, Hứa Văn Dũng biết ngay người tới sẽ không dưới hàng trăm, điều này khiến hắn thực sự kinh hãi.

Trên đảo Loan Nguyệt có băng đảng xã hội đen với quy mô khổng lồ như vậy sao? Sao hắn không biết gì cả?

“Anh Dũng, đã lâu không gặp, anh đúng là quý nhân hay quên chuyện mà...” Một bóng dáng cao gầy xuất hiện trước cửa lớn, sắc mặt của Hứa Văn Dũng lập tức giống như tro tàn vậy.
— QUẢNG CÁO —