Thừa Xuân chợt bình tĩnh trở lại. Cô hiểu ra được sự tình đang xảy ra với cô trong lúc này. Thừa Xuân nhìn xuống đôi tay bị Tần Khang nắm chặt cô ra sức vùng vẫy khỏi sự trói buộc của anh.
Thế nhưng Thừa Xuân càng cố gắng thoát đi thì đôi tay cứng như sắt của Tần Khang càng chế ngự và siết chặt tay cô hơn. Giằng co nằm ở thế bất lợi dành cho cô bởi càng vùng vẫy tay cô càng thêm đau. Tần Khang cố tình dùng lực rất mạnh nắm lấy làm Thừa Xuân đau đến nổi cô đã không còn chút sức lực để phản kháng anh nữa.
Trong thế bức bách, Thừa Xuân không thể tự giải cứu bản thân. Cô bèn nhìn sang Tiếu Tiếu đang đứng đối diện. Mang một tia hi vọng Tiếu Tiếu sẽ làm gì đó để giúp cô.
Tuy nhiên, dường như chính cô đã đặt quá nhiều niềm tin vào cậu nhóc nhát gan này rồi. Hình ảnh một Tiếu Tiếu thường ngày lanh lợi, hoạt ngôn, láo toét ăn hiếp người dưới quyền mình đã không còn tồn tại khi ở trước mặt Tần Khang. Nhìn Tiếu Tiếu đứng bất động, mắt nghệt ra đối diện Tần Khang đầy sợ hãi Thừa Xuân thở dài ra một hơi. Tia hi vọng cuối cùng của cô coi như bị dập tắt.
Ngay lúc này Thừa Xuân đành buông xuôi cho Tần Khang muốn làm gì thì làm. Việc cô muốn thoát khỏi anh khi nãy chỉ là không muốn chạm mặt người mình ghét, căn bản Thừa Xuân biết Tần Khang cũng không dám gì cô.
Tần Khang nhìn thấy Tiếu Tiếu sợ hãi trước ánh mắt của anh thì càng trở nên đắc ý hơn. Anh ngang nhiên đưa đôi tay nắm chặt của hai người lên trước mặt Tiếu Tiếu.
Chính hành động này, ngay cả Tần Khang cũng không hiểu tại sao anh làm như vậy? Chỉ đơn giản là anh muốn Tiếu Tiếu hiểu một thứ gì đó mà anh không chịu thừa nhận.
Thừa Xuân trước hành động này của anh mà bỉu môi. Cô cảm giác Tần Khang trong giờ phút này thật ấu trĩ. Cách hành xử của anh hoàn toàn không phải vì " ghen". Mà thật ra nó chỉ là phản ứng vì "sĩ diện" của một người đàn ông, khi thấy thứ vốn là của mình lại đột nhiên thành của người khác.
Tần Khang đột nhiên lôi Thừa Xuân đi trước sự đờ đẩn của Tiếu Tiếu và căm phẫn của Giai Kỳ. Lần này Thừa Xuân không phản kháng. Bởi vì cô biết có làm gì cũng vô ích.
Thừa Xuân để mặc Tần Khang kéo mình đi. Anh đưa cô đến bãi xe, nhét cô vào băng ghế sau. Tần Khang dùng một lực rất mạnh đóng sầm cửa xe lại. Rồi sau đó anh lên ghế lái nhấn ga chạy xe đi.
Chiếc Audi R8 màu đen nổi bậc vượt mặt từng dòng xe trên đường với vận tốc lướt gió. Khi ở bên ngoài không khí mọi người hết mực chú ý chiếc xe ấy, không ngừng bàn tán xem nhân vật tầm cỡ nào lái chiếc xe ấy một cách sôi nổi. Thì bên trong xe không khí hoàn toàn trái ngược lại. Một cổ không khí im lặng đến đáng sợ bao trùm cả xe. Cả Thừa Xuân và Tần Khang không ai nói với ai một lời.
Chỉ vài lần vô tình thông qua kính chiếu hậu Thừa Xuân thấy Tần Khang đang liếc chằm lấy cô. Đôi lúc ánh mắt của cả hai chạm nhau ánh nhìn của rực lửa của Tần Khang như muốn thiêu đốt sự lạnh lùng như băng giá ẩn trong mắt Thừa Xuân.
Không khí cứ vậy mà trầm thấp cùng xe lăn bánh đều đều đến vùng ngoại ô thành phố. Bất chợt Tần Khang đột nhiên giảm tốc.
Cũng thông qua kính chiếu hậu Thừa Xuân quan sát lại Tần Khang. Một khuôn mắt góc cạnh hoàn mỹ lạnh lùng nắm chặt chiếc vô lăng như đang kiềm chế một điều gì đó.
Tần Khang nhếch môi nở nụ cười mỉm. Nụ cười ấy Thừa Xuân cảm nhận rõ ràng sự khinh thường. Dường như chính nó là dành cho cô.
- Cô định sẽ diễn vở kịch này đến bao giờ đây?
Tần Khang chợt nói một câu mà chính nó khiến Thừa Xuân không thể tiếp thu được cái gì. Cô khó hiểu hỏi lại Tần Khang.
- Anh đang nói cái gì vậy? Tôi diễn cái gì?
Lại một nụ cười, nhưng lần này Tần Khang lại cười to thành tiếng. Trong lúc đường khá vắng vẻ Tần Khang tay vịn lấy vô lăng đầu nghiêng ra phía sau. Anh dùng ánh mặt sắt lẹm liếc cô.
Giọng Tần Khang vô cảm:
- Là chính cô đang giả vờ không biết đấy sao? Quả thật là một người cũng có khiếu diễn ấy nhỉ. Cứ cho rằng cô có thể lừa bất cứ ai nhưng không thể nào qua mắt được tôi đâu. Trò mèo " Lạt mềm buộc chặt" của cô tôi sớm nhận ra rồi, cô không cần diễn nữa đâu! Đủ rồi đấy!
Ba chữ cuối Tần Khang quát lớn làm cho Thừa Xuân giật nảy mình.
- Anh nói tôi " Lạt mềm buộc chặt" với anh sao?
- Không phải sao? Lần ở phòng hóa trang tôi đã nghi ngờ rồi nhưng vẫn chưa dám chắc vì cô vẫn miệng nói tôi không xứng đáng. Nhưng hôm nay lại chứng minh cho tôi thấy những lời nói lúc trước chỉ là bước mở đầu mà thôi! Chính hôm nay mới là bước chính cô dành cho tôi. Sao hả? Thấy tôi giả vờ ghen như thế cô có cảm nhận được sự thành công của chiến tích chưa?
Thừa Xuân vừa nghe Tần Khang nói, cô cảm thấy thật khinh thường chính mình kiếp trước sao lại yêu phải loại đàn ông suy tưởng bệnh hoạn như anh ta được chứ.
- Tần Khang! Có vẻ anh quá xem thường trí thông minh của tôi quá rồi. Thừa Xuân tôi không không công rỗi việc mà hao tâm tổn trí bày ra cái trò như thế, hơn nữa còn là thứ rác rưởi. Cho nên tôi hoàn toàn không có cảm giác như anh nói rồi.
Những lời cuối Thừa Xuân đặc biệt nhấn mạnh.
Tần Khang nhục mạ Thừa Xuân hơn vài câu nhưng lực sát thương vẫn không bằng một câu cuối của cô. Tần Khang vốn là con người tự trọng cao nhưng bị cô nói như vậy không tức giận mới là lạ.
Không ngoài dự đoán, sau khi Tần Khang nghe Thừa Xuân ví anh như lại rác rưởi. Dường như máu đã dồn mạnh lên não làm đầu anh muốn nổ tung ra vì tức.
Tần Khang đột nhiên thắng gấp. Bất ngờ không báo trước đầu Thừa Xuân va đập với chiếc ghế đối diện.
Đột nhiên va chạm bất ngờ khiến đầu cô không khỏi choáng váng. Nó khiến Thừa Xuân cảm thấy ong ong hai bên tai.
Thừa Xuân vẫn chưa kịp hồi phục như bình thường thì cô đã nghe thấy giọng nói đầy lãnh khóc của Tần Khang.
- Xuống xe!
Nó là một câu mệnh lệnh đầy lạnh lùng và dứt và lệnh của anh là đuổi cô xuống xe. Thừa chợt nhoẻn một nụ cười, một nét cười nhạt dành cho tình cảnh của cô ngay lúc này. Tuy vẫn còn đang choáng váng nhưng Thừa Xuân vẫn cố lấy hết bình sinh mở cửa bước xuống xe.
Thừa Xuân dùng hết phần lực của mình đóng sầm cửa xe lại. Hành động này cũng có thể được xem là dằn mặt Tần Khang. Cô không tin trên đời này lại có loại người như thế, người ép buộc cô vào xe là anh nhưng ngay lúc này cũng chính anh ta lại đuổi cô xuống xe.
Cảm giác bài xích của Thừa Xuân càng trở nên nặng nề hơn. Cô nhìn chiếc xe đã lái một mạch thẳng đi mà miệng không ngừng chửi bậy.
Tần Khang tuy khốn thật nhưng cũng coi như anh vẫn còn lương tâm. Nơi anh đuổi cô xuống xe nằm ngay trung tâm nội ô đông đúc. Thật rất may cho cô là Tần Khang không làm như mấy bộ phim truyền hình đuổi Thừa Xuân ở nơi hoang vu vắng vẻ đầy nguy hiểm.
Thừa Xuân mệt nhoài, cô ngửa mặt lên nhìn bầu trời hôm nay. Hiện lên trong mắt cô là một bầu trời chỉ đơn lẽ một ánh trăng tròn. Ánh sáng của nó như lan tỏa khắp cả bầu trời đêm không sao. Dẫu phía dưới ánh đèn phần nào áp đảo nhưng trăng vẫn kêu ngạo bá chủ một vùng trời đen. Trăng vẫn thế, vẫn sáng vẫn cao vời vợi khiến người ta khó lòng bắt.
Mắt Thừa Xuân chợt mờ hơi nước, chắc có lẽ do mỏi khi nhìn trăng trên cao. Thừa Xuân không nhìn nữa. Cô biết có những thứ chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt mỏi huống chi là sở hữu được.