Mấy năm trước anh đỗ ô tô ở dưới tầng hầm gửi xe công ty, khi đi ra lấy đi đã thấy tấm danh thiếp cài trên cửa kính. Đáng lý ra anh nên vứt đi nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại mang nó về nhà.
Thời gian đó cuộc hôn nhân giữa Tần Minh Châu và Thịnh Anh Kỳ đã có những vết nứt khó mà hàn gắn. Khi anh ngồi trong thư phòng nhìn chằm chằm ba chữ "tính nhân duyên" thì Thịnh Anh Kỳ cũng vừa vặn đẩy cửa vào lấy sách.
Đại khái càng là người thân thiết thì càng có một số lời không thể thẳng thắn với nhau. Cho nên anh càng không muốn đối phương biết bản thân đã hoang đường đến mức tin vào mấy thứ đồ mê tín dị đoan này.
Anh úp tay che lại tấm danh thiếp rồi vờ như không có việc gì cầm bản thiết kế bên cạnh đè lên.
Ánh mắt Thịnh Anh Kỳ lia tới bàn làm việc mấy lần rồi chuyển đến mặt Tần Minh Châu, "Em đến tìm quyển sách."
"Sách gì đó?" Tần Minh Châu đứng lên, anh và Thịnh Anh Kỳ đều có thư phòng riêng của mình, nhưng phòng anh bên này có nhiều sách hơn.
Nghe thấy Thịnh Anh Kỳ nói ra tên sách, anh bắt đầu tìm kiếm nhưng đến khi quay đầu lại, Thịnh Anh Kỳ đã đứng bên cạnh bàn làm việc, trong tay hắn đang cầm tấm danh thiếp mà anh giấu đi.
"Em... Em sao lại cầm đồ của anh?" Trong lòng Tần Minh Châu quýnh lên, muốn đưa tay cướp về nhưng không được.
Thịnh Anh Kỳ dựa vào ưu thế chiều cao dễ dàng nhấc tay tránh đi, "Đây là cái gì?"
Tần Minh Châu thấy hơi phiền phức, lại có chút xấu hổ, "Anh thấy được gài ở trên xe, là tờ rơi quảng cáo người ta để vào."
"Nếu biết là quảng cáo, sao lại không vứt đi?"
"Anh quên vứt mà thôi, không được sao?" Lời vừa ra khỏi miệng Tần Minh Châu đã hối hận. Khi anh định tiến lên xin lỗi Thịnh Anh Kỳ thì nghe thấy hắn nói.
"Là quên vứt đi, hay là không muốn vứt? Bắt quỷ thông linh... Anh tính gặp con quỷ nào?"
Không ngờ câu chuyện lại đổi sang một hướng khác, Tần Minh Châu không hiểu gì nhíu mày, "Em đang nói gì vậy? Cái gì quỷ?"
Người đàn ông cao lớn trước mắt bất ngờ lộ ra vẻ mặt hung ác, khuôn mặt hắn trở nên cay nghiệt. Hắn hừ một tiếng, vứt tấm danh thiếp vào tay anh, "Năm nào anh cũng đều thương nhớ kẻ đó."
_________
Không phải chỉ có mỗi Tần Minh Châu nhớ đoạn chuyện cũ này mà Thịnh Anh Kỳ cũng nhớ đến rõ ràng chính xác. Hắn thậm chí nhớ khi vứt tấm danh thiếp vào lòng anh, khuôn mặt Tần Minh Châu ban đầu là thương tâm, sau chuyển qua phẫn nộ.
Anh tức giận nói với hắn: "Đúng vậy, đúng là anh không muốn vứt đi. Tối nay muộn quá rồi, ngày mai anh sẽ gọi điện cho bọn họ."
"Alo, alo, alooo? Nói gì đi! Này?....."
Thịnh Anh Kỳ nghe thấy tiếng nói vọng ra từ đầu dây bên kia liền thở dài một hơi rồi tắt điện thoại. Cái thể loại này vừa nhìn đã biết là phường lừa đảo. Hắn bị con chó hoang kia chọc tức đến mất lý trí rồi mới có thể gọi cuộc điện thoại này.
Thịnh Anh Kỳ buông danh thiếp, xoay người xuống quầy rượu.
Hầu hết rượu được cất giữ ở nơi này đều là hắn cùng Tần Minh Châu bay khắp nơi mua, cũng có một số chai hắn tự mình đấu giá đoạt được để tạo bất ngờ cho anh.
Khu quầy rượu còn đặt một chiếc bàn nhỏ và ghế sofa.
Mấy thứ này đều là Tần Minh Châu trang trí. Khi nhàn rỗi anh sẽ nằm ngả xuống sofa uống chơi chơi một ly rượu, có khi lại châm một điếu xì gà. Người ngọc ngả ngớn tựa như một thi thể diễm lệ, từ mũi chân đến đầu ngón tay đều trắng như thoa phấn. Thịnh Anh Kỳ đôi lúc tưởng tượng anh giống một bình hoa, nhấc nhẹ trong tay cũng vỡ.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tần Minh Châu, anh đang hút xì gà.
Hình ảnh ấy để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng hắn, có thể nói là nhất kiến khuynh tâm, một kiếp không quên.
Năm đó Thịnh Anh Kỳ còn nhỏ được cha dẫn đi tham gia yến hội. Hắn không thích hoàn cảnh này, luôn cảm thấy nơ bướm trên cổ siết đến không thở nổi.
Hắn cũng không thích mấy người nói chuyện với cha dồn sự chú ý lên người hắn, lại còn thuận miệng khen mấy câu. Mẹ hắn nói đây gọi là xã giao, nhưng hắn ghét loại xã giao dối trá này.
Bởi vậy hắn trốn khỏi đại sảnh toàn người đeo mặt nạ sực nức mùi nước hoa, nhảy qua lan can đi vào hoa viên nhỏ.
Trước đó Thịnh Anh Kỳ đã để ý trong vườn hoa có cái hồ nhỏ, trong đó có cả thiên nga.
Thịnh Anh Kỳ bị thiên nga hấp dẫn nên xăm xăm đi hướng ra hồ, không ngờ dọc đường lại bị một bóng người hút mất sự chú ý. Rõ ràng đang có yến hội nhưng người kia lại chẳng thèm mặc lễ phục, thậm chí đến thường phục cũng không phải.
Người ấy đang ngồi trên một lan can tinh xảo, hoa lá uốn lượn phía sau, áo ngủ màu đen làm đôi chân anh trắng đến lóa cả mắt, trong chốc lát Thịnh Kỳ nhớ đến câu nõn nà như mỡ đông, miết nhẹ chút sẽ tan ra.
Một tay anh cầm xì gà, làn khói trắng như sương mù từ từ nhả ra từ môi đỏ, bàn tay còn lại mân mê radio đang đặt trên đùi.
Hình như chiếc radio ấy hoạt động không ổn lắm, mấy thanh âm phát ra đều lạo xạo.
"Có cần giúp gì không?"
Thịnh Anh Kỳ đột nhiên lên tiếng khiến người kia ngẩng đầu.
Hắn cuối cùng cũng có thể nhìn rõ diện mạo của đối phương.
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận nên dùng từ gì để hình dung khuôn mặt này, người kia đã vẫy vẫy tay, "Lại đây."
Trong khoảnh khắc ấy hắn như một thủy thủ cam tâm tình nguyện đầm mình vào biển rộng.
Khi đứng trước mặt người kia, hắn ngửi thấy rất nhiều hương vị. Đầu tiên là mùi thơm, nhưng không giống mùi nước hoa trong yến tiệc. Không phải nước hoa, mà giống với hương thơm tự nhiên từ da thịt.
Thực ra rất nhiều người cũng có mùi thơm này.
Nhưng chỉ có người trước mắt là dễ ngửi, ngọt dìu dịu.
Sau mùi ngọt ngào dịu dàng ấy là mùi kem cạo râu, mùi nước hoa, cả mùi hoa phía sau và cuối cùng là mùi của điếu xì gà.
Thanh niên rất tin tưởng nhét radio mình đang ôm vào lồng ngực hắn, "Em xem giúp anh một chút, anh muốn chuyển đến đài RADIO FM195.5."
Chỉ cần một câu ấy thôi, Thịnh Anh Kỳ đã bước đến cẩn trọng tỉ mỉ giúp anh chỉnh đài. Đêm hè oi bức, thời tiết cứ như muốn luộc người ta. Nhưng thanh niên uể oải bên lan can dường như không biết nóng là gì, anh dụi tắt xì gà, chăm chú nhìn động tác của Thịnh Anh Kỳ. Nhìn đến mức hắn chảy mồ hôi đầy đầu.
Cuối cùng cũng thành công, hắn không nhịn được há miệng thở hắt một hơi, đồng thời nghe thấy tiếng người kia reo lên. Thanh niên khen hắn liền ba câu, "Tốt quá!", "Sao em lại giỏi vậy chứ!", "Em là đứa trẻ thông minh nhất anh từng gặp!"
Không phải hắn chưa từng được ai khen ngợi bao giờ, nhưng lúc này khác hẳn. Hắn hơi choáng váng say say mà nhìn đối phương cẩn trọng ôm radio vào lòng.
Trên radio phát một giọng nam hết sức dịu dàng, dường như anh ta đang nói tiếng Tây Ban Nha. Không rõ vì sao Thịnh Anh Kỳ lại cố nghe thật kỹ từng từ từng chữ, đương nhiên cũng không thể nhớ rõ cái gì. Hắn nhớ được một câu lại quên một câu.
Hắn đành dày mặt lên hỏi: "Đài đang nói gì vậy?"
Mí mắt thanh niên cụp xuống, mơ hồ có thể nhìn ra ý cười từ sau hàng mi dài, "Đang chúc anh sinh nhật vui vẻ đấy."
"Ai chúc anh?"
"Người em không biết."
"Một đoạn dài như vậy đều đang chúc anh sinh nhật vui vẻ sao?"
"Không phải, anh ấy còn ngâm cho anh nghe một đoạn thơ nữa." Giọng nói mềm mại của thanh niên nhả ra từng từ, "Em là tiếng nhạc, là vòm trời, cung điện, dòng sông, thiên sứ, hoa hồng mà thượng đế ban trước đôi mắt mù lòa của ta, bí ẩn và vĩnh cửu."
Thịnh Anh Kỳ biết bản thân nên rời đi, nhưng hắn lại không muốn. Hắn ăn vạ ngồi cạnh thanh niên, say sưa ngắm đối phương nghe radio.
Chắc hẳn do thời gian hắn yên lặng kéo dài quá lâu khiến thanh niên ngước mắt lên trông hắn. Ánh trăng mờ mờ chiếu lên gương mặt nhẵn nhụi ấy - mắt như có sóng, mi như núi xa - dường như không phải một người chân thực.
Thịnh Anh Kỳ ngửi thấy hương hoa tỏa ra từ đối phương, nhanh miệng cướp lời: "Anh ngồi lên hoa rồi, thầy cô đã dạy rằng không thể phá hoại thực vật."
Thanh niên nghe thế không những không đứng dậy khỏi lan can mà còn ngắt một đóa hoa xuống ném vào lồng ngực hắn, "Bé ngoan, đây là hoa của người đáng ghét, nên có thể phá hoại được."
"Anh cũng ghét người khác sao?"
Thanh niên bị câu hỏi ngược làm cho buồn cười, "Sao lại không có chứ? Tất cả mọi người trên đời đều có người mình ghét mà."
Thịnh Anh Kỳ cảm thấy bản thân chỉ đang tìm cách kéo dài thời gian được ở bên cạnh anh, "Vậy anh chán ghét ai?"
"Người mà em không biết."
Lại một câu trả lời như vậy.
Nhưng không hiểu hắn nghĩ thế nào, thốt hỏi: "Là một người với người này sao?"
Hắn chỉ chỉ radio.
Thanh niên không phủ nhận cũng không thừa nhận, anh chỉ nhảy từ lan can xuống dưới, vẫy vẫy tay với Thịnh Anh Kỳ rồi mang theo hương thơm rời khỏi thế giới của hắn.
Sau này, Thịnh Anh Kỳ mới biết đêm hôm đó hắn đã được gặp nhân vật chính của bữa tiệc—
Tiểu thiếu gia nhà họ Tần, Tần Minh Châu.
Bữa tiệc tổ chức vì Tần Minh Châu, nhưng anh không lộ mặt, vậy mà khách khứa tham gia cũng chẳng ai oán trách gì. Mãi sau này, hắn mới biết vì sao Tần Minh Châu không ra đãi khách.
Bởi vì bữa tiệc đó không có Yến Già Ngọc.
Năm ấy hắn cho rằng bản thân là một thủy thủ bị tiên cá dụ dỗ chìm vào đáy biển, nhưng kỳ thực hắn chỉ là con cáo nhảy nhót nhìn chùm nho chảy nước miếng mà thôi.
Đương nhiên hắn so với con cáo may mắn hơn nhiều, hắn đợi đến khi Yến Già Ngọc chết, hắn liền ôm được ngọc quý vào trong ngực.
Thịnh Anh Kỳ học Tần Minh Châu tự đốt một điếu xì gà.
Lần đầu tiên hút xì gà hắn bị say, đầu óc váng vất nôn nao rất lâu. Hắn dường như không hợp với xì gà, ngay cả bây giờ vẫn vậy. Hắn uể oải duỗi thẳng trên sofa, trong đầu quay cuồng đủ loại biểu cảm của một người.
Hắn biết đó là ai.
Tần Minh Châu.
Hiện tại Tần Minh Châu đã chết.
Chết rồi thì chết thôi.
Hắn hít sâu một ngụm, lặng người nhìn sương khói trước mắt nhàn nhạt tan ra.
Tần Minh Châu đã chết có thể xuống dưới đó đoàn viên cùng Yến Già Ngọc kia, cũng coi như một loại thành toàn.
Hắn thậm chí ác ý phỏng đoán khi bọn họ gặp mặt sẽ nói cái gì, Tần Minh Châu đến tuổi này rồi, Yến Già Ngọc còn có thể coi anh như báu vật nữa hay sao?
Đoán rồi lại đoán, hình ảnh trong đầu thay đổi, biến thành bức ảnh giường chiếu kia của Tần Minh Châu.
Chỉ có điều người đè lên anh không phải con chó hoang khốn kiếp nữa.
Thịnh Anh Kỳ đột ngột ngồi dậy, thiếu chút nữa dọa Tần Minh Châu đang ngồi xổm một bên nhảy dựng lên. Anh đang thèm thuồng nhìn xì gà trong tay đối phương nhưng lại thấy hắn mặt mày xanh mét xông ra ngoài.
Hôm sau, Tần Minh Châu được gặp vị Phùng thiên sư nghe danh đã lâu kia.