Bulton là thành thị dồi dào nhất đại lục phía Nam, có được vùng cảng lớn nhất thế giới. Trong thành phân làm hai vùng nam bắc, người giàu có tập trung ở phía nam, người nghèo ở phía bắc.
Nancy được truyền tổng tới đường phố phía nam khu Besson. Nơi này có các cửa hàng lớn bé chật ních, là khu phố buôn bán nổi tiếng nhất.
Nhìn xuyên qua cửa kính của các gian hàng, đều là những đồ vật rực rỡ sắc màu. Đường phố thời kì trung nguyên tràn ngập hơi thở của những bức tranh sơn dầu thường thấy trong sách.
Thế nhưng Nancy không có tâm tình nhìn ngắm khung cảnh. Nàng xách váy chạy về phía trước. Mục tiêu là Giáo Đường Ánh Sáng. Hóa thân nhân loại của thần Quang Minh sẽ xuất hiện ở đó.
Cũng không biết anh ta sẽ xuất hiện ở nhân gian dưới hình thức gì. Chỉ mong không như sao chổi kéo theo cái đuôi dài rơi xuống. Như vậy chắc chắn sẽ khiến Giáo Hội Quang Minh chú ý đến.
Nóc nhà Giáo Đường trắng tinh phủ kín vỏ sò bên trên. Từ xa nhìn lại như thể là một nóc nhà làm bằng chân châu,phát ra ánh sáng nhu hòa dưới ánh mặt trời.
Giáo đường này thực chất cũng không phải giáo đường chính của Bulton, mà là một giáo đường nhỏ tại đường Besson, sau lưng phố buôn bán phía trước. Xung quanh còn trồng thêm một vòng cây sồi, bình thường cũng không có quá nhiều người đi qua nơi này. Thế nhưng hôm nay lại đột nhiên tụ tập rất nhiều người, khiến cho khu đất trống phía trước rừng sồi không còn một kẽ hở.
Nancy còn chưa chạy tới nơi thì lòng đã lạnh ngắt. Nàng dừng bước chân, nhìn đám người phía trước. Chẳng lẽ thần Quang Minh còn có một phương thức rơi xuống nhân gian cực kì gây chú ý hay sao?
Nancy kéo tay người qua đường xem náo nhiệt hỏi: "Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?"
"Nghe nói có người ngã xuống trước giáo đường." Người qua đường kiễng chân duỗi cổ nhìn: "Làm kinh động cả những vị thần phụ bên trong. Có lẽ là một nhân vật lớn nào đó?"
"Tôi nghĩ là con trai của đại công tước." Một người qua đường khác nói tiếp.
"Tôi đoán có lẽ là một vị vương tử." Mọi người bắt đầu hứng thú suy đoán.
Đột nhiên phía trước có tiếng ồn ào vang lên, một chiếc xe ngựa trang trí hoa lệ ồn ào chạy tới. Nàng ngẩng đầu, từ cửa sổ xe ngựa có thể nhìn thấy một ông già mặc hồng bào ngồi bên trong, vẻ mặt ông ta ngưng trọng nhìn về phía trước.
"Trời ạ, là hồng y giáo chủ." Tiếng đám người ồn ào nhanh chóng nổi lên bốn phía, ánh mắt mọi người lập tức trở nên vui mừng.
"Hôm nay quả là một ngày may mắn, chỉ có đại quý tộc mới có khả năng gặp mặt hồng y giáo chủ thôi đó." "Giáo chủ tới đây từ lúc nào vậy? Tại sao tôi không thấy?!" "Người ngất xỉu đó quả nhiên lai lịch không nhỏ, có cả hồng y giáo chủ đích thân tới hộ tống."
Ánh mắt Nancy nhìn chằm chằm vào xe ngựa, tâm tình lại chìm xuống đáy. Thân phận phàm nhân của thần Quang Minh nếu như bị người thờ phụng hắn nhận ra thì nàng căn bản sẽ không có cơ hội tiếp cận. Thế nhưng nghĩ lại, nếu như nàng không có cơ hội tới gần, vậy người có được hệ thống SSR kia có lẽ cũng không có cơ hội phải không?
"Người trẻ tuổi kia cực kì đẹp. Tôi giống như nhìn thấy tuyết trên núi thần Krebgal, thuần khiết lại lóa mắt như vậy. Lúc cậu ta ngã trước giáo đường, hai hàng lông mày nhíu chặt giống như rất đau khổ. Làm tôi cũng cảm thấy đau lòng theo."
"Thần Quang Minh che trở, hy vọng thiếu niên đó bình yên vô sự. Cậu ta lớn lên thật quá đẹp." Phía sau Nancy truyền tới tiếng nói chuyện đứt quãng của mọi người.
"Bulton tổng cộng có mấy vị hồng y giáo chủ?" Nancy đi tới đầu phố, không chút để ý quan sát đoàn người xung quanh, hy vọng tìm được một người làm nhiệm vụ khác.
"Toàn bộ đại lục phía nam có bảy vị hồng y giáo chủ và một vị đại giáo chủ. Trong đó có vị đại giáo chủ và ba vị hồng y giáo chủ ở thành Bulton." Tiểu N nói ra tin tức mà nó biết: "Vị giáo chủ vừa rồi gọi là Saen, phụ trách các tín đồ phía nam khu. Nhà ông ta cách nhà chú cô không xa, ở cùng một cái quảng trường."
"Ha?" Ánh mắt Nancy kẽ động, nàng không quá thích thân phận mà hệ thống an bài cho lắm, cô gái nhà nông đến ở nhờ hà họ hàng có tiền. Thế nhưng xem ra hiện tại mọi thứ đều được an bài một cách hợp lí.
"Ký chủ, hiện tại chúng ta nên làm gì?" Tiểu N buồn bã hỏi: "Tôi vẫn còn có thể kiên trì 3 ngày. Hai ngày sau cần bổ sung một điểm hảo cảm của thần minh. Nếu không tôi sẽ tự bạo"
Nancy cảm thấy trán mình xuất hiện ba vạch đen. Mang theo một hệ thống bất cứ lúc nào cũng có thể tự bạo, thật là muốn mạng mà.
"Không phải cậu nói còn một phần thưởng người mới sao?" Nàng nhớ tới điều tiểu N nói trước kia, cõi lòng tràn đầy hy vọng hỏi.
"Đúng vậy, là cái này. Bây giờ ký chủ muốn sử dụng sao?"
"Muốn sử dụng." Nhỡ đâu bên trong có đồ vật nàng có thể sử dụng thì sao?
Trong đầu vang lên tiếng kim loại, một ánh sáng nhỏ xuất hiện trên cổ tay trái của nàng. Hóa thành một cái túi xách treo trên cổ tay.
Tiểu N nói: "Đồ vật lấy được trong túi sẽ là một đạo cụ thần kỳ bất kỳ. Số lượng và trình độ tùy thuộc vào vận may của ngài."
Sợ nhất là cái này đó.
Nancy ôm túi đi tới đài phun nước, dự tính rửa tay một chút.
Cơn gió mùa hè thổi tới từ góc phố, ôn nhu lướt qua pho tượng phía trên. Đây là một bệ đá gồm nhiều pho tượng. Nam, nữ, già trẻ và động vật nhỏ với những tư thế bất đồng. Thế nhưng mọi người đều chỉ có duy nhất một biểu cảm, vẻ mặt thành kính nhìn lên trời cao. Nơi đó ánh nắng xán lạn, tượng trưng cho vị thần Quang Minh mang tới ánh sáng cho mọi người.
Nancy ngồi xuống cạnh đài phun, bên cạnh là pho tượng thiếu nữ trân châu. Dòng nước từ eo của pho tượng chảy ra, giống như một chiếc váy bồng bềnh. Nancy dơ bàn tay ra dưới dòng nước, một bên lẩm bẩm: "Rửa rửa, tay đen biến tay vàng."
Dòng nước lạnh lẽo chảy trên mu bàn tay, nháy mắt xua tan đi cái nóng của ngày hè, đồng thời làm cho tinh thần Nancy ổn định hơn. Ngón tay nhỏ nhắn trắng hồng thong thả mở miệng túi. Phía bên trong chiếc túi hiện lên bốn chấm sáng nhạt.
Trái tim Nancy lập tức đập thình thịch. Bốn chấm, vậy mà có bốn chấm.
"Chúc mừng kí chủ nhận được bốn món đạo cụ thần kì." Tiếng tiểu N vui sướng vang lên: "Lần lượt là cá sa mạc, đất sét bị chơi chán của bé Lisa, gió đêm, cùng với người chỉ có thể nhìn thấy ta. Cả bốn đều là vật phẩm dùng một lần."
Nancy: "..."
Nghe giống như đại tù trưởng mới có thể nhận được là sao?
( *đại tù trưởng lại người đứng đầu một bộ lạc bên châu Phi, nếu trước đây mọi người có chơi qua Âm Dương Sư thì sẽ thấy gamer thường nhắc tới mấy thứ như âu khí hay Châu Phi như thế này, truyện này đã ra được mấy năm rồi, hồi đó Âm Dương Sư cũng rất nổi và tác giả có lẽ cũng chơi trò này nên trong truyện mới có tình tiết gacha, hệ thống phân cấp bậc N, R,SR, SSR và từ đặc biệt thế này. Từ này khá đặc biệt nên mình phải giữ nguyên bởi không biết đổi ntn)
"Để tôi giải thích một chút." Tiểu N nói: "Cá sa mạc: có thể khiến cho bạn sinh ra cảm giác khát khô cùng cực. Có thể dùng với bản thân, cũng có thể dùng với người xung quanh. Tác dụng phụ là sẽ có 1 giờ mặt manh (mặt dễ thương)."
"Đất sét bị chơi chán của bé Lisa: có thể bắt chước hành vi thành công. Có thể là động tác của một người nào đó, cũng có thể là một phép thần thuật. Phạm vi sử dụng cụ thể thì kí chủ có thể tự mình trải nghiệm. Tác dụng phụ là ba ngày sợ đen, sợ tất cả những thứ có màu đen."
"Gió đêm: có thể hóa thành gió đi tới bất kể nơi nào ngài muốn. Tác dụng phụ là sau khi sử dụng xong thân thể trở nên cực kì nặng nề. Người chỉ có thể thấy ta: xác định khiến một mục tiêu quen biết ngài sản sinh hứng thú. Thời hạn sử dụng 24h, không có tác dụng phụ."
"Hả? Tại sao đạo cụ cuối cùng lại không có tác dụng phụ?" Nancy không hiểu.
Đây là tùy theo cấp bậc quý hiếm của từng đồ vật. Chức năng càng lớn, tác dụng phụ càng nhỏ thì lại càng quý hiếm. Ai cũng không muốn vừa sử dụng vừa bị phản phệ phải không?"
"Nói như vậy thì tôi đã nhận được một đạo cụ cực phẩm?"
"Có thể nói như vậy."
"Không tồi." khóe miệng Nancy hơi nhếch, trong lòng suy làm làm cách nào để sử dụng những đạo cụ này.
Thế nhưng hiện tại việc quan trọng nhất chính là trở về nhà người thân. Cùng vị hồng y giáo chủ kia ở tại một quảng trường, có lẽ người chú bá tước kia cũng đã có tin tức đặc biệt nào đó. Như vậy xem ra thân phận này cũng không tồi.
Tính năng truyền tổng của Tiểu N là bản thử nghiệm nên không thể sử dụng nữa. Nàng đang phải ngồi xe ngựa công cộng ven đường trở về nhà.
Ở thời đại này, xe ngựa là thứ xa xỉ chỉ tầng lớp quý tộc và trung lưu mới có thể sử dụng. Bởi lẽ ngựa, chuồng, xa phu, hay thức ăn chăn nuôi đều là những thứ sang quý. Gia đình không có xe muốn đi ra ngoài đều phải sử dụng xe ngựa công cộng. Mỗi một chiếc xe thường được kéo bởi hai con ngựa.
Hai bên sườn của thùng xe đặt thêm ván gỗ dài có thể ngồi được, hành khách mặt đối mặt ngồi với nhau. Sau giờ ngọ nóng bức, nơi này quả thật vừa buồn chán vừa tẻ nhạt. Nancy thanh toán xong 10 đồng liền xuống xe ở ngã rẽ phố cây sồi. ( giờ ngọ từ 11 đến 13 giờ)
Phố cây sồi chính là nhà bác George.Doyle của nàng. Nơi này tổng cộng có sáu căn hoa viên lớn, đều là những gia đình có thân phận cao trong xã hội.
Cách đó không xa ngàng nhìn thấy chiếc xe ngựa hoa lệ đang dừng trước cửa hoa viên. Đó là chiếc xe chở thần Quang Minh. Nàng chắc chắn không nhận nhầm. Hai con ngựa màu sắc đỏ nâu đang cúi đầu gặm cỏ. Xa phu đang dựa vào cửa xe phát ngốc.
Liệu rằng hồng y giáo chủ phát hiện ra thân phận của thần Quang Minh không, hay chỉ mới nghi ngờ thân phận của hắn và đưa hắn về nhà mình. Nếu vậy thì nàng có cơ hội sẽ có cơ hội.
...
Màn đêm buông xuống, gia đình George Doyle ăn mặc quần áo hoa lệ chỉnh tề ngồi bên chiếc bàn dài được xếp đầy món ngon. Phía trên giá đỡ cắm vài ngọn nến, ánh lửa màu cam hiền hòa chậm rãi làm nổi lên hình ảnh các món ngỗng nướng, sườn dê, rau trộn phomat, bánh mì cùng với hỗn hợp thịt nướng trộn bơ, măng tây và đậu hà lan.
Champagne, rượu nho cùng với vài loại rượu khác đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt, đây là tiệc tối hoan nghêng Nancy tới.
Đối với chuyện ban ngày đột nhiên biến mất trong xe ngựa, nàng giải thích là do bản thân đang luyện tập thần thuật. Không biết làm sai chỗ nào liền biến mất trong xe ngựa, lúc nàng tỉnh lại liền phát hiện bản thân đang đứng trước khu phố xa lạ, cuối cùng đành phải ngồi xe ngựa trở về nhà.
Nancy nói ra những chi tiết như đường Besson, Giáo đường Ánh Sáng và xe ngựa công cộng để tăng thêm mức độ đáng tin cậy cho câu chuyện của mình.
"Nói như vậy cháu gái yêu quý của ta đã có thể thi triển được thần thuật rồi?" Bá tước George cảm thấy hứng thú mà dò hỏi. Nếu có thể bồi dưỡng ra một hậu bối có tư cách tiến vào thần điện, điều này sẽ khiến cho địa vị gia tộc Doyle được nâng cao.
Chẳng trách em trai ông đưa con gái tới vương đô để ghi danh học viện Aerohive. Ông vốn cảm thấy đứa cháu gái sinh hoạt ở nông thôn này không có thiên phú thần học. Đồng ý với em trai chẳng qua là để nể mặt nó mà thôi. Thế nhưng xem ra đây lại là một quyết định không tồi.
"Không thi triển thành công, chỉ là may mắn thôi ạ." Nancy không nhanh không chậm trả lời, nếu không đối phương lại bắt nàng phải biểu diễn tại chỗ mất.
"Vậy cũng không tồi." Bá tước George mỉm cười tủm tỉm nói: "Hai chị của cháu vẫn chưa cảm giác được thần thuật đâu. Nếu cháu có thời gian thì có thể tới dạy các nàng."
"Nghe thấy chưa?"Khuôn mặt bá tước phu nhân lộ vẻ không vui, quay sang hai đứa con gái nói: "Mấy đứa lớn lên ở Bulton mà còn kém cả em gái mình. Ta mong rằng sau này sẽ không phải thấy những điều thế này trên bàn cơm nữa."
Lớn lên ở Bulton cùng với kém nàng có liên quan gì sao? Bá tước phu nhân có lẽ muốn nói người thành phố vậy mà không bằng đồ quê mùa đi.
Nhìn hai người chị họ không chút che đậy lộ ra ánh mắt oán hận. Nancy không chút biểu cảm chấp nhận. Dù sao trước đó thái độ hai người đó cũng không tốt hơn là bao.
Cuối cùng đối với nàng mà nói thì chuyện quan trọng không nằm ở đây, mà là nhà hồng y giáo chủ bên cạnh. Không biết thần Quang Minh đã tỉnh lại hay chưa, hy vọng hắn khôi phục kí ức chậm một chút.
"Nghe nói hôm nay giáo đường bên đường Besson đã xảy ra một chuyện thú vị." Bá tước phu nhân hơi nghiêng cằm, nói ra tin tức mà nàng hỏi thăm được.
"Giáo chủ Saen mang người trẻ tuổi kia về, nghe nói có được dung mạo không tầm thường. Cũng không biết hắn có quan hệ gì với giáo chủ, có lẽ là họ hàng xa? Nếu như vậy thì hai cô gái nhà chúng ta có thể kết thêm bằng hữu mới rồi."
Hai chị họ của Nancy cười tươi như hoa. Các nàng đã tới độ tuổi kết hôn, phóng thích mị lực khắp nơi. Kỳ vọng có thể kiếm được nam tử khiến người ta hâm mộ.
"Rụt rè một chút nào các cô nương." Khuôn mặt bá tước phu nhân hiện lên vẻ bất mãn, bà cảm thấy có chút mất mặt, nhanh chóng liếc nhìn Nancy một cái.
"Khi nào chúng con có thể nhìn thấy anh ta?" Chị họ Robus hỏi.
"Con nhớ rằng nhà giáo chủ Saen tổ chức tiệc tối vào thứ bảy?" Một người chị họ khác tên gọi Rose nhìn về phía mẫu thân của nàng. Tối tối ở Bulton thật sự quá nhiều, nàng không biết bọn họ sẽ tham dự cái nào.
"Đúng vậy, hy vọng chàng thanh niên đó sẽ không rời đi sớm như vậy." Bá tước phu nhân lạnh nhạt trả lời.
Yến hội của hồng y giáo chủ, chẳng phải là ngày kia hay sao? Nancy thầm nghĩ, ngày kia chính là kỳ hạn cuối cùng lúc Tiểu N tự bạo. Nếu không lấy được chút điểm hảo cảm nào của thần Quang Minh thì đó cũng là ngày nàng tự bạo.
"Ký chủ, cố lên. Chúng ta còn có thể sống được 2 ngày nữa." Tiểu N yếu ớt nói.
........
Buổi tối thứ bảy, Nancy mặc một chiếc váy lụa màu khoai tím gần như không có chút trang trí nào bên trên chờ ngoài sảnh từ sớm. Nhìn thấy người nhà Doyle từ trên cầu thang bước xuống liền tự nhiên gia nhập đội ngũ của họ.
Bá tước George chưa nói gì. Thế nhưng bá tước phu nhân biểu cảm có chút cứng đờ. Bà cố ý không cho Nancy biết, chính là vì không muốn đứa cháu họ xinh đẹp này nổi bật hơn con gái bà. Cũng không biết nhà sinh sống ở nông thôn như thế nào, chỉ sợ hặp phải công chúa Anna ở vương đô cũng sẽ không kém cạnh.
Nhưng người đã tới, bà cũng không thể đuổi về.
"Váy của cô có chút đơn điệu." Robus có chút bắt bẻ nhìn Nancy: "Nhưng đẹp ở chỗ có thể tôn thêm màu da chắng nõn của cô nhỉ."
Nancy nhếch nhếch khóe môi không trả lời. Nếu thần Quang Minh vẫn chưa tỉnh lại, không chừng nàng còn phải lén vào phòng của đối phương. Đương nhiên ăn mặc càng đơn giản càng tốt.
" Cô không mặc váy căng?" Rose mở to hai mắt nhìn chằm chằm váy của nàng.
"Đúng vậy." Để thuận tiện hành động. Nancy không chút do dự trả lời, lại lo lắng bổ sung thêm một câu: "Em cảm thấy như vậy quá trói buộc, chỉ mặc thêm hai váy lót."
"Như vậy độ bồng càng tự nhiên, cũng càng nhẹ nhàng." Rose có chút ảo não: "Sao tôi không nghĩ tới nhỉ?"
"Được rồi các cô nương." Bá tước phu nhân muốn dừng cuộc đối thoại này lại, nếu còn nói thêm thì đến bà cũng muốn đưa hai đứa con gái này trở về thay quần áo. Nhan sắc cùng tài năng kém người còn chưa nói, hiện tại tới phẩm vị cũng bị đạp dưới chân.
Trong nhà hồng y giáo chủ đã đầy đủ khách khứa. Bứa tiệc tối vẫn chưa bắt đầu, ngoài trừ một ít khách nam tụ tập trong phòng bida chơi bóng, những người còn lại đều tụ tập ở phòng tiếp khách, nhận trà hoặc nước trái cây từ trong tay người hầu nhàn nhã trò chuyện.
Đề tài nói chuyện phiếm của bọn họ đều là người trẻ tuổi mà giáo chủ mang về.
"Nghe nói bây giờ vẫn chưa tỉnh lại."
"Đúng vậy, thật không ổn chút nào, mong thần Quang Minh phù hộ cậu ta. Ngài biết cậu ta là ai chứ? Tôi nhớ rõ ba người cháu trai của giáo chủ Saen đều không ở vương đô."
"Không rõ lắm, giáo chủ không chịu nói gì cả. Nhưng xem thái độ thì có vẻ là một người rất quan trọng."
Tin tức này không đủ.
Nancy làm bộ lấy hoa quả tươi, tới gần mấy vị mục sư. Thế nhưng khoảng cách vẫn không đủ để nghe thấy tiếng bọn họ nói thì thầm.
"Tôi có thể phóng đại giọng nói của họ." Hệ thống Tiểu N rác rưởi không biết là xác chết sống lại hay gì, đột nhiên nhớ tới quyền hạn của bản thân. Bởi thế nên đột nhiên có giọng nói với âm lượng bình thường truyền tới tai Nancy.
"Giáo chủ nghi ngờ người kia là thần Quang Minh ư?"
"Tôi nghe nói vậy. Bọn họ không dám khẳng định. Thế nhưng cửa thần điện quả thật đã bị khóa chặt. Chứng tỏ ngài ấy vẫn chưa quay lại."
"Người kia đột nhiên xuất hiện ở cửa giáo đường phải không? Không bày ra chút thần tích nào?"
"Không có, nếu bày ra thần tích thì đã không khó xử như vậy."
Thì ra thần Quang Minh không phô trương nơi xuống đất. Nancy nhẹ nhàng thở ra.
"Đại nhân Saen hiện tại rất coi trọng cậu ta. Ngài ấy phái người ngày đêm bảo vệ tòa nhà trắng ở hậu viện. Nếu thật sự là thần Quang Minh, đại nhân Saen liền phát đạt."
"Không phải chúng ta cùng nhau phát đạt ư? Chúng ta chính là đại nhân dòng chính."
Giọng nói của các mục sư trở nên mừng rỡ. Nancy lướt qua nhóm nam nhân cài hoa trước ngực, đi qua cửa phụ phòng bi-a vòng ra ngoài.
Tòa nhà trắng là một tòa nhà hai tầng ở vườn hoa phía sau. Nàng chưa tới đã thăm dò nơi này một cách rõ ràng. Quan trọng lại phải chú ý đám người bảo vệ. Không biết có bao nhiêu người.
Nàng nhẹ nhàng đi qua con đường nhỏ giữa những khóm hoa. Bên ngoài ngoại trừ nàng cũng có không ít khách khứa đang ngắm nhìn những bông hoa dưới ánh trăng. Nhưng tòa nhà đó đứng ở phía sau, từ xa nàng đã nhìn thấy hai người ăn mặc như linh mục đang đứng dựa vào cổng hoa hình vòm. Hễ có ai tới gần đều bị thuyết phục rời đi.
Nàng đứng dưới bóng cây sồi, vươn tay lấy ra một đồ vật trong túi. Đó là một làn gió thoảng, nhẹ như không có gì trong tay. Gió đêm, thời gian trong một phút có thể hóa thành gió nhẹ đi tới bất cứ nơi nào. Tác dụng phụ là sau khi sử dụng sẽ có mười phút thân thể nặng nề như đá. Chỉ mong không nặng tới mức không thể đi nổi.
Nàng một bên tự giễu, một bên nắm chặt lấy làn gió.
Trong hoa viên đột nhiên nổi lên một trận gió, nàng cảm giác thân thể nhẹ nhàng, bị gió cuốn lên.
Thân thể không chút trọng lượng, nàng theo bản năng cúi xuống nhìn. Chỉ thấy dưới chân trống trơn, căn bản không có thân thể nào cả. Nàng đã biến thành gió dưới tác dụng của đạo cụ.
"Ký chủ, còn 56 giây?"
Nhanh vậy sao?
Nancy vội bay về phía hai vị linh muc.
Nhọn gió thổi bay làn tóc của hai vị mục sư, bọn họ rất hưởng thụ nâng cằm chờ mong một làn gió nữa thổi tới. Cái nóng ban ngày vẫn còn lưu lại trong vườn hoa, không chịu tan đi.
Nancy lướt qua cổng vòm, nhanh chóng lướt một vòng quanh tòa nhà trắng.
"Còn 32 giây." Giọng Tiểu N có chút nôn nóng.
Ở chỗ đó, Nancy nhìn thấy ở căn phòng trong góc của tầng hai. Giáo chủ Saen cùng thuộc hạ đang ở trong phòng, ngọn nến chiếu sáng khuôn mặt bọn họ.
Họ sắp rời đi? Nàng sắp hiện hình.
"Còn có 27 giây." Tiểu N khẩn trương đếm số.
Nancy không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức bay vọt vào tòa nhà trắng. Nàng không lập tức vào phòng, bởi vì một khi đã vào, người bên trong vẫn chưa đi ra sẽ khiến cho nàng không có chỗ ẩn nấp.
Nàng dừng ở hành lang, nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp cho chính mình.
"Còn mười lăm giây." Giọng tiểu N hét chói tai.
Nancy nhìn về phía hành lang. Một quầy thấp bên trên có bể cá hình tròn. Chỗ này có vẻ như có thể giấu đi một người, chỉ mong bên trong không có gì.
"Tám giây. Bảy, sáu, năm..." Giọng tiểu N có chút tuyệt vọng.
Cùng lúc đó, hành lang vang lên một tiếng cạch, giáo chủ Saen đẩy cửa bước ra.
Nancy không hề do dự, vọt vào quầy.
"Ba ha một."
Nancy cảm thấy thân thể mình trầm xuống, váy trên người cũng nổ cái bụp. Không còn mang hình dáng của ngọn gió, nàng đã trở lại thân thể hình người.
Cũng may chỗ này không có đồ vật gì, vừa vặn giấu đi cơ thể của nàng ở trong. Nàng co chặt thân mình trong không gian nhỏ hẹp, nghe thấy tiếng bước chân cách mình ngày càng gần. Thậm chí gần ngay sát chỗ nàng.
"Bảo vệ tốt chỗ này." Đỉnh đầu truyền tới tiếng giáo chủ Saen: "Ta tham gia xong yến hội sẽ trở về."
"Đại nhân yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không rời một bước." Người thủ hạ bảo đảm.
Không, anh phải rời đi, trong lòng Nancy không ngừng gào thét.
Tiếng bước chân của giáo chủ Saen lại một lần nữa vang lên, càng ngày càng xa, dần dần không còn nghe thấy gì nữa. Xuyên qua ổ khóa, Nancy nhìn thấy vị thủ hạ đó ngồi nhàn nhã dựa lưng trên chiếc ghế sô pha bên cạnh chiếc cửa sổ đơn. Nàng khẽ động bàn tay.
Có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc đã bắt đầu rồi, mỗi một cử động đều hết sức khó khăn. Giống như đang bò lết từ dưới nước lên vậy, nhưng vẫn có thể thích ứng được. Nàng đưa tay vào gần túi áo, lại dùng tay kẹp ra đồ vật thon dài bên trong.
Đây là cá sa mạc, có thể khiến cho người xung quanh sinh ra cảm giác khát khô tới cực hạn. Tác dụng phụ là một lúc sau sẽ có một giờ mặt manh (mặt dễ thương)
Nancy cố hết sức bóp nát cá khô, cá khô lập tức hóa thành bột mịn. Những hạt bột mịn giống như có sinh mệnh, chuẩn xác bay vào phía trong.
Vị thủ hạ đột nhiên đứng lên, đôi tay xoa xoa yết hầu, trên mặt hiện ra biểu cảm cực kì thống khổ. Anh ta quay đầu nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, không ngừng nuốt nước miếng, giống như đang đấu tranh tư tưởng.
Vài giây sau, anh ta từ bỏ việc canh gác, quay đầu chạy xuống dưới lầu.
Nancy chờ tới khi không còn nghe được tiếng bước chân mới từ trong lùm quầy bò ra. Hù chết nàng rồi, còn tưởng cá sa mạc sẽ khóa miệng anh ta lại. Cá sa mạc này quả nhiên lợi hại. Vốn dĩ cá rời đi mặt nước đã khó chịu, huống chi tới vào trong sa mạc. Như vậy xem ra, vị thần Quang Minh nằm cách một bức tường cũng sẽ bị ảnh hưởng?
Nàng chậm rãi tới gần cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở. Tiếng nam nhân khàn khàn thở dốc từ trong vang lên. Giọng nói mê người này quả thật không giống như đang khát khô, mà giống như trúng phải liều thuốc phong lưu nào đó.
Trong tiếng thở dốc, Nancy hình như còn nghe được tiếng khàn khàn, giống như là muốn uống nước.
Nàng lại đẩy cửa phòng lớn hơn, trong mắt hiện lên khuôn mặt làm nàng vĩnh viễn không thể nào quên. Trong thần sử chưa bao giờ miêu tả khuôn mặt của anh ta, bởi vì không thể nhìn thẳng vào thần.
Thần Quang Minh trở thành nhân loại, thu liễm thần lực, bày ra dung nhan kinh động tâm phách ở trước mặt phàm nhân. Anh ta tuấn mỹ như vậy, giống như một đụn tuyết trên ngọn Thánh sơn, một áng mây trên trời cao xanh thẳm, là tia sáng mãnh liệt nhất của ánh nắng mùa hè.
"Nước..."
Thanh âm nhè nhẹ bật ra từ đôi môi mỏng của thiếu niên.
Anh ta nằm trên chiếc giường êm ái, mái tóc màu vàng nhạt, gần giống với màu bạch kim. Những lọn tóc ngắn vì chủ nhân giống như không thoải mái mà xê dịch, cực kì lộn xộn.
Thanh niên nhắm chặt hai mắt, lông mày sắc bén hơi nhăn lại, lông mi màu vàng khẽ run, duỗi tay kéo cổ áo, làm hiện lên cặp xương quai xanh dưới ánh nến vàng, phơi bày ra vẻ đẹp tới cực hạn.
Nancy giống như đang bị mê hoặc, ngón tay chạm nhẹ vào khuôn mặt anh ta. Không đợi nàng thu tay, đôi phương đột nhiên nắm lấy bàn tay nàng, đưa tới bên cổ. Giống như muốn giảm bớt cái khát đang giằng xé. Nancy lập tức thanh tỉnh, vội vàng rút tay về.
Tốt xấu gì cũng từng lăn lộn giới giải trí, nhìn qua không ít những khuôn mặt xinh đẹp. Đay là lần đầu tiên nàng bị hấp dẫn đến vậy. Nanh chóng thu liễm cảm xúc, nàng không biết bản thân còn nhiều thời gian không.
Xoay người đi tới phòng rửa mặt bên cạnh, dùng ly súc miệng hứng một ly nước lạnh. Đây là kế hoạch được nàng vạch ra từ trong số lượng hữu hạn các đạo cụ mà nàng có. Đưa nước lạnh cho cá trên sa mạc, cũng coi như là ân cứu mạng nhỉ?
"Nước..."
Giọng nói của thiếu niên ngày càng trở trên vội vàng và thống khổ.