Nhận ra mình lại bị Ninh Trí Viễn chọc, lông mày Sầm Trí Sâm giật giật.
Ninh Trí Viễn cười tủm tỉm: "Trí Viễn, nghe được đấy chứ."
"Trí Viễn." Sầm Trí Sâm gọi cậu.
"Hả?" Ninh Trí Viễn ngước mắt lên.
Sầm Trí Sâm nhìn vào mắt cậu, trên lông mi cuối đuôi mắt dính một chút phấn hoa màu vàng óng, chỉ khi cậu quay đầu dưới nắng mới thấy rõ, chắc do vừa ăn vừa ngồi cạnh chậu hoa, trông như một lớp phấn mắt mịn.
"Mắt." Sầm Trí Sâm nhắc cậu.
Ninh Trí Viễn không hiểu, Sầm Trí Sâm đưa tay ra, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi.
Ninh Trí Viễn ngồi im, cảm giác ngón tay Sầm Trí Sâm chậm rãi vuốt ve khóe mắt mình, hơi nhột, cậu ngước lên, nhìn từng biểu cảm trên mặt Sầm Trí Sâm.
Vui vẻ, tập trung, giống như đang đánh giá một thứ đồ quý mà anh có hứng thú vậy.
Và cậu chính là đối tượng mà anh muốn thưởng thức và đánh giá, hay nói cách khác là ——
Ninh Trí Viễn làm như không quan tâm mấy, cậu nhìn đồng hồ: "Hết giờ làm rồi, tôi định về thăm ba, anh đi chung không?"
Sầm Trí Sâm vịn ghế đứng dậy: "Đi."
Ninh Trí Viễn cũng đứng dậy lấy áo vest và áo khoác dạ trên móc treo gần đó.
Lúc cậu mặc áo, Sầm Trí Sâm đút hai tay vào túi quần, tựa lưng vào bức tường phía sau, ánh mắt nhìn mãi vào bóng lưng cậu.
Giờ Sầm Trí Sâm mới để ý, hôm nay Ninh Trí Viễn mặc một chiếc áo len màu xám nhạt bên ngoài áo sơ mi sọc, lối ăn mặc giản dị, nhưng có lẽ do dáng người của Ninh Trí Viễn quá đẹp, tỷ lệ vàng, vai rộng, eo hẹp, mông vểnh, chân dài, lớp cơ mỏng nhưng săn chắc và khỏe mạnh, nâng đỡ cơ thể trẻ trung và cường tráng này, dù chỉ là bộ quần áo đơn giản nhưng mặc trên người cậu trông có vẻ gợi cảm lắm.
Gợi cảm.
Nghĩ đến từ này, hai mắt Sầm Trí Sâm hơi nheo lại, trong mắt chất chứa một cảm xúc gì đó dày đặc, ánh mắt lướt qua vòng eo và cái mông hoàn hảo của Ninh Trí Viễn, anh đờ người ra.
Sầm Trí Sâm không lái xe tới, nên cùng nhau lên xe của Ninh Trí Viễn.
Giờ tan làm, lại sắp đến Tết Nguyên đán nên đường tắc nghẽn nặng nề, Ninh Trí Viễn nhìn dòng xe dài ngoằng trước mặt rồi tựa người vào ghế: "Đợi thôi."
Giọng điệu của cậu rất thoải mái, không hề khó chịu vì tắc đường, Sầm Trí Sâm ngồi ở ghế phụ lại càng thoải mái hơn. Anh hỏi cậu: "Tết định làm gì?"
Ninh Trí Viễn kê tay lên cửa xe, thuận miệng nói: "Về quê với bố mẹ, ở tỉnh bên. Họ nói ông bà nội, ông bà ngoại và những người thân thích khác đang chờ gặp tôi, ngày mai đi."
"Vậy cũng tốt." Sầm Trí Sâm nói: "Ba cũng định dẫn Sầm Triết vào nam tế tổ. Anh cũng đi, ngày mai luôn."
"Vậy cũng được." Ninh Trí Viễn tùy ý gật đầu.
Nguyên quán của nhà họ Sầm ở phía Nam, bây giờ Ninh Triết đã đổi họ, đương nhiên phải về nhận tổ tiên, cậu cũng không có gì ngạc nhiên.
Nói đến đây, Ninh Trí Viễn như nghĩ đến điều gì, đột nhiên mỉm cười.
Sầm Trí Sâm nhìn cậu: "Cười cái gì?"
"Không có gì, nhớ chút chuyện cũ thôi." Ninh Trí Viễn nghiêng đầu: "Anh còn nhớ hồi nhỏ có năm chúng ta cùng về đó không. Có lần anh dẫn tôi đi chơi trốn tìm ấy, tôi trốn xa quá không tìm được đường về, suýt thì lạc. Lúc ba dẫn người đến tìm thì trời đã gần tối. Nếu không có người cản thì ba đánh anh luôn rồi. Chắc chỉ có lần đó anh suýt bị ba đánh thôi phải không?"
Sầm Trí Sâm nói: "Chắc không phải em cố tình trốn để nhìn ba đánh anh đấy chứ?"
Ninh Trí Viễn ngạc nhiên: "Anh biết luôn? Vậy sao lúc đó anh không nói?"
"Nói cũng vô ích thôi, ai ngờ một đứa trẻ mới năm sáu tuổi lại suy nghĩ được vậy, anh nói ba cũng không tin." Sầm Trí Sâm lắc đầu: "Thôi, coi như anh đây xui."
"Xin lỗi nha, hồi nhỏ không biết, tính tình ngang ngược, anh nhường tôi chút nhé." Ninh Trí Viễn xin lỗi chẳng có chút chân thành nào.
Những công kích và khiêu khích trẻ con đó xuất phát từ sự đố kỵ, giờ nghĩ lại, có lẽ tới bây giờ anh mới hiểu, đồng thời vì sự bao dung và giữ kẽ của anh với cậu đã làm cậu bị tổn thương bởi sự lạnh lùng của Sầm Trí Sâm, thế nên mỗi ngày càng tồi tệ hơn, và cuối cùng trở thành một vòng luẩn quẩn.
Giờ tính sổ thì cũng không nhớ lắm.
Ký ức tuổi thơ của cậu đã phai nhạt từ lâu, tất cả những gì còn đọng lại trong tâm trí chỉ là cơn mưa thu không ngớt ở thị trấn nhỏ và tiếng nước bắn tung tóe trên con đường đá xanh ẩm ướt. Cậu núp một bên đường, nhìn anh trai vội vàng chạy sang bên kia, lo lắng tìm kiếm bóng hình của cậu.
Trời mưa, trong hoàng hôn dày đặc sương mù chỉ còn lại dấu vết cuối cùng của hoàng hôn mờ nhạt giữa đôi lông mày cau lại của anh trai khi anh quay đầu, đó là điểm sáng duy nhất trong ký ức xám xịt của cậu.
Trong mắt Sầm Trí Sâm ẩn chứa suy nghĩ sâu xa: "Tính ngang?"
Ninh Trí Viễn nhếch môi: "Chắc vậy."
Sầm Trí Sâm nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, mỉm cười: "Quả nhiên đủ ngang."
Rõ ràng anh và Ninh Trí Viễn không hề nói về cùng một vấn đề.
Đêm đó trong hộp đêm, Ninh Trí Viễn không phải là người duy nhất nhìn thấy bản chất thật sự của đối phương.
Ninh Trí Viễn cũng cười.
Đoàn xe bắt đầu nhích chầm chậm, cậu không nói nữa, đạp chân ga.
Về tới nhà họ Sầm đã hơn bảy giờ tối, ngoài Sầm Thắng Lễ, ba mẹ con Hứa Lam, còn có chú hai.
Ninh Trí Viễn không có hứng thú nói nhiều với mấy người nhà họ Sầm nữa, ngồi vào bàn chỉ chào hỏi.
Hình như hôm nay chú hai cũng không rảnh gây sự với cậu, tâm tư đều dồn vào Sầm Thắng Lễ, chú ta đến để vay tiền.
"Anh, lần này anh không giúp em, em sẽ phá sản mất..."
Có mấy cô chú nhà họ Sầm đều đang làm việc ở Sầm An, nhưng chú hai này lại làm bất động sản bên ngoài, dựa lưng Sầm An. Mấy năm qua thị trường tốt nên chú ta cũng kiếm được rất nhiều tiền, quầy hàng rất lớn, nhưng hai năm nay ngành bất động sản đang gặp khó khăn, nhà mới không bán được, chuỗi vốn bị đứt, nợ ngân hàng cứ giục. Tháng trước, một tai nạn lớn về an toàn xảy ra trong một dự án trọng điểm của công ty làm uy tín của công ty sụp đổ, sắp phá sản đến nơi.
Hôm nay chú ta qua đây xin hai tỷ vốn lưu động, nói tới nói lui là muốn Sầm Thắng Lễ chi tiền trước, sau đó giúp chú ta làm bảo lãnh để vay thêm ngân hàng, đúng là không biết khách sáo là gì.
Ninh Trí Viễn vừa ăn vừa nghe chú hai nói như một vở hài kịch, chỉ để cho vui mà thôi.
Sầm Thắng Lễ chưa nêu quan điểm của mình, chú hai nhà họ Sầm lại chuyển chủ đề, nói móc Ninh Trí Viễn.
"Anh cả, đừng nói là anh không có khả năng chi số tiền này, không cần vay Sầm An, số tiền này anh có trong tay, anh đứng tên nhiều tài sản như vậy, bán đại lấy hai tỷ dễ như chơi, như hạt cát trong sa mạc thôi mà. Chẳng phải hồi trước anh cũng cho nó nhiều tiền đấy thôi? Nó lại không có máu mủ ruột rà gì, huống gì chúng ta là anh em ruột. Em không đòi hỏi gì anh hết, em chỉ mượn thôi, chỉ cần có thể giải quyết được những nhu cầu cấp thiết và khởi động lại các dự án đang bị tạm ngưng, còn lại em có thể vay ngân hàng. Nói thế rồi mà anh vẫn không chịu giúp em sao?"
Sầm Thắng Lễ cau mày, Sầm Trí Sâm lên tiếng trước: "Chú hai, Trí Viễn không cần."
Chú hai Sầm cười khẩy: "Nó không cần á? Sao con bỏ tiền đầu tư giúp nó lập quỹ? Tình anh em thắm thiết quá, cảm động quá."
"Chú hai lầm rồi. Cháu không đầu tư tiền giúp em ấy mà là em ấy giúp cháu đầu tư. Là quan hệ đối tác." Sầm Trí Sâm lạnh lùng nhắc nhở đối phương: "Hơn nữa, cháu chỉ đầu tư 120 triệu, không đủ chú hai nhét kẽ răng nữa mà."
"Được rồi." Sầm Thắng Lễ ngắt lời họ, ra hiệu cho chú hai Sầm: "Nói chuyện của mình thôi, đừng đá đến người không liên quan."
Chú hai Sầm hơi xấu hổ, biết "đá xéo" Ninh Trí Viễn cũng vô ích, nên quay lại chủ đề chính, tiếp tục kể khổ với Sầm Thắng Lễ.
Từ đầu đến cuối Ninh Trí Viễn không nói một lời, vẻ mặt cũng không thay đổi, bình tĩnh ăn uống, như thể người được bàn luận không phải là mình.
Sầm Trí Sâm nhìn cậu, không nói gì thêm.
Cơm nước xong thì trời cũng tối, đêm nay hiếm khi thời tiết tốt, Ninh Trí Viễn một mình ở ngoài vườn nhỏ ngắm cảnh đêm.
Cậu sờ túi quần, muốn hút thuốc, nhưng không hiểu sao lại nhớ đến lần trước Sầm Trí Sâm có bảo cậu sau này hút ít thuốc lại, thôi không nghĩ nữa - bao thuốc lá đã để trong túi gần một tháng, trừ khi đi ra ngoài xã giao thì cũng hiếm khi hút.
Lúc đầu óc đang miên man, Sầm Trí Sâm bước ra, hỏi cậu: "Đứng đây không lạnh à?"
"Cũng được." Ninh Trí Viễn liếc nhìn về phía sau, bên thư phòng vẫn còn sáng đèn: "Chú hai chưa đi à?"
Sầm Trí Sâm: "Đâu mà nhanh thế được."
Ninh Trí Viễn cười: "Ba bị phiền chết mất."
Không phải Sầm Thắng Lễ không có tiền hay không muốn bỏ tiền, hai tỷ đối với Sầm Thắng Lễ không là gì cả, mà là công ty của chú hai là một cái hố không đáy, hai tỷ ném xuống nước còn có tiếng vang, còn cái "mượn" của chú ta như lấy bánh bao thịt đánh chó vậy.
Sầm Trí Sâm: "Mà ba cũng không thể ngồi yên không làm gì được. Chắc vẫn nghĩ cách giúp thôi. Dù sao cũng là anh em ruột của ba mà."
Ninh Trí Viễn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, tối đen không một ngôi sao, đèn thành phố dù có sáng đến đâu cũng không thể hòa vào màn đêm.
Một lúc lâu sau, cậu mới nói: "Ba giúp chú ta là vì chú là anh em ruột của ba, còn tôi thì sao? Sao anh lại giúp tôi?"
Hỏi xong, Ninh Trí Viễn nhìn Sầm Trí Sâm.
Sầm Trí Sâm bình tĩnh quay đầu lại: "Em nghĩ vì sao?"
Họ nhìn nhau trong sự thăm dò và suy đoán trong mắt.
Sầm Trí Sâm không định nói.
Cho dù không vì lý do gì, anh cũng sẽ giúp Ninh Trí Viễn, nhưng sẽ không mang tâm tư bí mật như bây giờ.
Thợ săn khôn ngoan nhất sẽ không dễ dàng tiết lộ mục tiêu của mình, chưa kể con mồi mà anh đang nhìn trúng quá đặc biệt. Những bước đi bí mật đó, ngay cả bản thân anh cuối cùng cũng chưa quyết định sẽ thực hiện bước kia.
Đêm đó, lúc Ninh Trí Viễn say rượu hỏi câu "Anh có thích đàn ông không", anh đã nhận ra rằng mình đang nghĩ về người đàn ông trước mặt là em trai mình suốt hai mươi bảy năm.
Sầm Trí Sâm chưa bao giờ nghĩ mình là một người rất đạo đức, nhưng Ninh Trí Viễn quả thực rất đặc biệt, không phải vì họ từng là anh em mà vì người anh trai này anh không làm được, nên anh cảm thấy có lỗi với Ninh Trí Viễn. Suy nghĩ này trộn lẫn với những cảm xúc như áy náy, ngay cả anh cũng bó tay.
Cho nên anh vẫn đang do dự có nên bộc lộ bản chất thật của mình trước mặt Ninh Trí Viễn hay không.
Ninh Trí Viễn lại cười: "Làm sao tôi đoán được suy nghĩ của Sầm tổng?"
Không tiếp tục chủ đề này nữa, cậu cụp mắt xuống, nghịch chiếc bật lửa mà cậu vẫn cầm trên tay từ nãy đến giờ.
Một tiếng động nhẹ vang lên, ngọn lửa bùng lên, ánh lửa nhảy múa trong mắt cậu.
Sầm Trí Sâm nhìn nó, đè lên mu bàn tay cậu, dùng ngón tay cái chậm rãi xoa nhẹ vỏ ngoài của bật lửa.
Sự tiếp xúc của kim loại truyền giữa các đầu ngón tay khi chạm vào.
Đốm lửa lay động trong gió đêm, Ninh Trí Viễn nhìn nó, để lòng bàn tay của Sầm Trí Sâm vuốt ve mu bàn tay mình.
Sầm Trí Sâm đang nhìn cậu, nhìn từng biểu cảm nhỏ nhất trên mặt cậu, anh trầm tư.
Đêm tối tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi.
Mãi đến khi ngọn lửa tắt, tay Sầm Trí Sâm rút về, Ninh Trí Viễn ngước mắt lên, cậu bình tĩnh hỏi người trước mặt: "Tôi phải về đây, anh có đi không?"