Đông Tuyết đang chợp mắt trên chiếc ghế dựa dưới tán cây liễu thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ ngoài cổng.
Năm ngón tay hơi co lại, Đông Tuyết ngồi thẳng dậy, y cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.
“Đông Tuyết, ta trở về rồi!” Cố Minh hai tay đầy ắp đồ, trên lưng lại vác thêm một cây gỗ lớn cắm kẹo hồ lô, trông vô cùng buồn cười.
Đông Tuyết lập tức thả lỏng, trong lòng nhất thời có chút chua xót.
Cố Minh nhìn thấy bóng dáng Đông Tuyết dưới gốc cây liễu, hắn cầm mớ đồ chạy thẳng về phía y.
“Đông Tuyết, ta mang một ít đồ chơi cho huynh nè.” Cố Minh nói xong liền để hết đồ trong tay xuống, tiến đến nắm tay Đông Tuyết rồi kéo y đến bàn đá.
Đông Tuyết lúc này đã điều chỉnh lại cảm xúc, y muốn xem Cố Minh tính làm cái gì.
Trên mặt Cố Minh tràn đầy ý cười, đôi mắt sáng lấp lánh. Hắn lấy những thứ từa tựa nhau ra khỏi túi, trong miệng cứ lẩm bẩm.
“Bộ xiêm y này ngay từ lần đầu nhìn thấy ta đã biết nó chắc chắn rất hợp với huynh…”
“Thêm cây trâm ngọc này dành cho huynh nữa thì đúng là tuyệt phối…”
“Nào, thử xem!”
Nói xong, hắn liền cầm cây trâm ngọc trơn bóng đi tới sau lưng Đông Tuyết, nhất thời hứng khởi, lại đột nhiên phát hiện hắn về nãy giờ mà Đông Tuyết vẫn luôn trầm mặc…
Hắn không thích sao?
Nghĩ vậy, Cố Minh có chút do dự.
Không phải nói là cài trâm cho y sao? Tại sao người phía sau vẫn chưa nhúc nhích gì?
Đông Tuyết quay lại nhìn Cố Minh, vừa lúc bắt gặp dáng vẻ bối rối của hắn.
Trong lòng y liền rõ ràng, Đông Tuyết khẽ câu môi, “Ta rất thích trâm ngọc này.”
“Huynh thích là tốt rồi.”
Cố Minh nghe vậy thì nuốt nuốt nước miếng, đầu ngón tay bất giác run lên, hắn chậm rãi vươn tay gom lại mái tóc đen nhánh Đông Tuyết, động tác dịu dàng vô cùng.
Cảm nhận được Cố Minh đã cài trâm lên tóc, Đông Tuyết không khỏi mỉm cười.
“Đẹp không?”
Nụ cười trên mặt Đông Tuyết hòa cùng cảnh xuân khiến trái tim Cố Minh gợn sóng.
Đẹp, đương niên đẹp rồi, trong lòng Cố Minh trên đời này có lẽ không ai đẹp hơn Đông Tuyết!
Chỉ thấy mái tóc dài phía sau của Đông Tuyết đã được một cây trâm ngọc cố định búi gọn lại, từ góc độ của Cố Minh vừa vặn có thể thấy được đường cong tuyệt đẹp của chiếc cổ cùng vành tai trắng nõn tinh xảo…
“Đẹp…”
Dường như nhớ đến điều gì đó, Cố Minh bỗng nhiên tỉnh táo lại, “À đúng rồi, ta còn mua kẹo hồ lô này!”
Cố Minh cầm lấy thanh gỗ cắm kẹo ở bên cạnh, rồi rút một xâu kẹo hồ lô đem đến trước mặt Đông Tuyết.
“Ngươi mua một xâu kẹo là được rồi, ta cũng đâu phải là trẻ con…” Đông Tuyết nhẹ giọng nói.
“Không, ta muốn mua toàn bộ cho huynh.” Cố Minh sờ sờ chóp mũi, đột nhiên có chút xấu hổ.
Đông Tuyết nghe vậy thì bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Đồ ngốc.”
Cố Minh không nghe rõ Đông Tuyết nói gì, “Hả?”
“Không có gì…”
Cố Minh cầm một xâu kẹo hồ lô lên, sau đó cầm khăn tay bên hông lên lau đi nước đường dính trên kẹo, cuối cùng mới đưa cho Đông Tuyết.
“Nếm thử xem.”
Đông Tuyết nhận lấy kẹo hồ lô từ tay Cố Minh, im lặng cắn một miếng.
Thật sự mà nói thì mùi vị không ngon lắm, có thể là do Cố Minh cầm chúng đi một đường rồi lại phơi nắng một đường, nước đường trên sơn tra đã chảy đi một phần, tuy vẫn còn vị ngọt nhưng hoàn toàn không ngăn được vị chua của sơn tra.
Thấy người kia đang chống mặt, vui vẻ hỏi y ăn có ngon không.
Lời nói đến cổ họng lại đột nhiên thay đổi, “Ngon…”
Cố Minh ở một bên nhìn Đông Tuyết ăn kẹo hồ lô, thấy một vệt nước đường không cẩn thận dính trên khóe môi y.
Cố Minh nhìn cái miệng đỏ kiều diễm cùng vệt nước ở khóe miệng, thần xui quỷ khiến đưa tay lau đường trên khóe miệng ở Đông Tuyết.
Cả hai đều ngây người.
Một lát sau, Cố Minh mới đỏ mặt nói, “Khóe miệng huynh dính đường, ta… ta lau giúp huynh.”
Đông Tuyết: “…”
Đông Tuyết đơ mất một lát, cảm thấy nơi Cố Minh chạm qua có chút nóng đến kì lạ, lập tức lấy khăn tay lau khóe miệng.
Từ góc nhìn của Cố Minh, Đông Tuyết xấu hổ đến mức cả cái cổ đều đã ửng hồng, nhưng thấy Đông Tuyết giả vờ trấn định, Cố Minh chỉ có thể cố gắng nhịn cười.
Đông Tuyết cụp mắt xuống: “Không sao…”
Cố Minh thấy rằng thời cơ đến rồi, nhớ đến đóa hoa trong túi.
“Ta còn một thứ cuối muốn tặng cho huynh…”
“Là cái gì?”
Cố Minh cẩn thận từng li từng tí lấy đóa hoa ra, động tác trân trọng, ngay cả Đông Tuyết cũng đoán rằng hẳn là một thứ gì đó rất quý giá.
Đông Tuyết bất giác hẫng một nhịp.
Cố Minh hít sâu một hơi, trong lòng không biết tại sao lại có chút khẩn trương.
Cảnh xuân rực rỡ, trong nháy mắt, Đông Tuyết cảm thấy đóa hoa này chính là đóa hoa xinh đẹp nhất mà y từng thấy, mà Cố Minh đặt bên cảnh xuân này chính là một loại tuyệt sắc khác.
Đó là một đóa hoa đinh hương thu hút lấy ánh nhìn của Đông Tuyết.
“Tặng cho huynh…”
Đông Tuyết nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng của Cố Minh, tiếng gió thổi, tiếng chim hót, trong lòng y nghe được âm thanh sụp đổ.
Nhịp tim của Đông Tuyết đột nhiên đập nhanh hơn, “Cảm ơn…”
Bỗng nhiên, Cố Minh đưa mặt tiến sát lại gần y, đến khi chỉ cách chóp mũi một khoảng rộng bằng ngón tay mới dừng lại.
Cố Minh nhìn sâu vào mắt y, y dường như hiểu được tình cảm ẩn chứa trong đôi mắt của Cố Minh, hô hấp giao thoa, lại nghe thấy giọng nói của Cố Minh.
Hắn nói, “Đông Tuyết, huynh có vui vẻ hơn không?”
…
Lúc Cố Minh chọn hái hoa đinh hương, hắn bỗng nhớ ai đó từng nói:
Tương tư chi ở, đinh hương chi thượng*.
——————–
*Giải thích thêm về câu này (Nguồn:Baidu)
Xuất phát từ Vương Bàng của thời nhà Tống《mắt nhi mị · dương liễu nhè nhẹ lộng mềm nhẹ》
Dương liễu nhè nhẹ lộng mềm nhẹ, yên lũ dệt thành sầu. Hải đường chưa vũ, hoa lê trước tuyết, một nửa xuân hưu.
Mà nay chuyện cũ khó trọng tỉnh, về mộng vòng Tần lâu. Tương tư chỉ ở: Đinh hương chi thượng, đậu khấu đầu cành.
Văn dịch:
Dương liễu mảy may trong gió đùa nghịch mềm nhẹ, làn khói sương dệt nên ngàn nỗi buồn xuân. Hải đường chưa kịp trải mưa phùn ướt át mà hoa lê đã nở rộ như tuyết, thật đáng tiếc mùa xuân đã qua đi một nửa.
Mà nay chuyện cũ thật sự khó có thể nhớ lại, mộng trở về ở qua khuê lâu. Khắc cốt tương tư hiện giờ chỉ còn ở đó, ở trên cành đinh hương thơm ngát đó, ngọn cỏ xinh đẹp đó.