“Ha.” Tề Tu cười nhạo một tiếng, cảm giác được gò má nóng bừng, lửa giận trong mắt gã càng ngày càng nồng đậm.
Giống như một con dã thú đã gỡ bỏ hết tất cả ngụy trang.
Đối diện với ánh mắt chất chứa kinh ngạc lẫn nghi ngờ của Đông Tuyết, Tề Tu mỉm cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, gã lần lượt cởi xiêm y để lộ ra cơ thịt săn chắc cùng đường nét cơ thể rõ ràng, gã ngước mắt rồi túm lấy cổ chân trắng nõn mềm mại của Đông Tuyết, kéo y ở dưới thân gã.
“Đã nói rồi mà, ca ca đừng lộn xộn, sao huynh lại không nghe.”
Trong phòng vang lên tiếng quần áo bị xé rách xen lẫn với âm thanh rên la yếu ớt.
Tề Tu chặn tất cả phản kháng của Đông Tuyết vào miệng.
Ngoài phòng phát ra thanh âm dồn dập cắt ngang động tác của Tề Tu.
“Minh Chủ, có người xông vào!”
Tề Tu đang ở giữa hai chân của Đông Tuyết nghe vậy thì ngẩng đầu lên, quệt tay chất lỏng vương trên khóe miệng.
Gã đẩy Đông Tuyết đang oán hận nhìn gã, khàn khàn giọng nói, “Người tình của huynh đến rồi.”
Nhìn thấy viền mắt đỏ hoe của Đông Tuyết bởi vì lời nói của gã mà trợn to mắt, Tề Tu tràn đầy hưng phấn, đứng dậy rồi cầm lấy trường bào bên cạnh mặc vào.
“Ta đã đợi hắn hơi lâu rồi.”
“Ca ca, ta sẽ quay lại nhanh thôi, chờ ta trở về rồi chúng ta sẽ tiếp tục.” Nhìn dáng vẻ phẫn uất của Đông Tuyết, Tề Tu cười một cái rồi hôn lên môi Đông Tuyết mặc cho y chống cự, gã nhìn đôi môi ánh nước của y, sau đó lè lưỡi liếm láp.
“Ta sẽ xử lý hắn thật tốt, ca ca cứ yên tâm.”
“Ngươi bây giờ thật sự điên rồi.”
Tề Tu nghe thấy âm thanh sau lưng cũng không quay đầu lại.
“Từ khi ca ca bỏ ta đi thì ta đã điên rồi.”
Lẳng lặng nhìn bóng lưng Tề Tu rời đi, Đông Tuyết từng chút nhích người dựa thân thể bủn rủn vào đầu giường rồi kéo chăn ở bên cạnh che lên người.
Cũng không biết Tề Tu tính toán điều gì, Đông Tuyết cau chặt mày, bàn tay run rẩy chậm rãi xoa dịu trái tim vẫn đang đập thình thịch, Đông Tuyết có chút lo cho Cố Minh.
Tề Tu bây giờ chính là một tên điên.
Ngoài phòng đều là âm thanh va chạm của đao kiếm, vẻ mặt vốn khinh thường của Tề Tu khi thấy xác chết la liệt khắp nơi thì có chút thay đổi.
Cố Minh lạnh lùng nhìn Tề Tu từ từ tới gần, đôi mắt đen trở nên lãnh đạm giống như đang nhìn một cái xác.
“Ngươi tới thật sự rất đúng lúc, dám quấy rầy chuyện tốt của ta và ca ca.” Tề Tu bóp bóp vai, cố ý lộ ra vết thương do Đông Tuyết cào cấu trong lúc phản kháng.
Những vết sẹo sâu kia giống như kim châm đâm vào mắt Cố Minh, Cố Minh híp mắt, đè nén bạo phát đột ngột dâng lên trong lòng, tay nắm kiếm run run.
Hắn không thể bị khiêu khích đến mất lý trí.
Việc cấp cách là phải cứu Đông Tuyết.
Hi vọng Mạc Ly ở phía bên kia không phát sinh biến cố gì.
Trong gió dường như có mùi máu tanh, Cố Minh ảm đạm nhìn Tề Tu.
“Ngươi… Chết tiệt.”
Hầu hết mọi người trong phủ đều bị phái đến phía trước để chặn Cố Minh, số thị vệ canh gác ở sân trong giảm đi rất nhiều, một mình Mạc Ly thừa sức đối phó với bọn chúng.
Hôm nay, Cố Minh đã kể cho cậu ta nghe mọi chuyện liên quan đến Mạc Bạch, lúc này câu ta mới biết hóa ra Mạc Bạch đã ở phía sau đã làm nhiều chuyện có lỗi với Đông Tuyết ca.
Cũng biết mối quan hệ giữa ba người Đông Tuyết.
Mạc Ly không nghĩ tới đằng sau lại có nhiều nguyên nhân như vậy, nhưng nhìn thấy đệ đệ thành như thế này, cậu ta cũng thật sự đành lòng nhẫn tâm quở trách cậu.
Thở dài, đây đều là nghiệt duyên mà.
Gian phòng bốn phía đầu yên tĩnh, cửa đã bị Tề Tu khóa từ bên ngoài rồi.
Đông Tuyết yên tĩnh dựa vào đầu giường, nhưng từ đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệt vẫn có thể nhìn ra được trong lòng y có bao nhiêu mất bình tĩnh và hoảng loạn.
Lâu như vậy rồi, cũng không biết tình hình bên Cố Minh như thế nào.
Bên cửa sổ có tiếng gõ nhẹ, Đông Tuyết nhanh chóng ngồi thẳng dậy, “Người nào?”
“Đông Tuyết ca, là ta, bây giờ ta vào cứu huynh ngay đây!”
Đông Tuyết nghe thấy thì như có tảng đá rơi xuống trong lòng, y gấp gáp chụp lấy áo ngoài khoác lên người.
Mạc Ly vừa tiến vào nhìn thấy bộ dạng của Đông Tuyết thì suýt bật khóc.
“Đông Tuyết ca, đệ đến rồi.”
“Tề Tu sao có thể đối xử với huynh như vậy!”
“Được rồi, ngươi giúp ta tháo dây xích ra trước.” Đông Tuyết cười cười an ủi, vô tình làm đụng tới vết cắn của Tề Tu, cảm thấy hơi đau.
Đông Tuyết đưa tay ra, Mạc Ly cầm kiếm trực tiếp chém đứt hai sợi xích.
Đông Tuyết định xuống giường nhưng bởi vì tay chân vô lực mà suýt chút nữa ngã xuống, may mà Mạc Ly đứng một bên vội vã đỡ được y.
“Đông Tuyết ca, để ta cõng huynh.”
“Cố Minh bên kia như thế nào rồi?”
“Hắn ở lại giữ chân Tề Tu, đệ ở đằng sau cứu người, chúng ta đi trước.”