Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!

Chương 13: Giờ thể dục (2)



Edit: A Uyển

Lúc Lê Nhan rời khỏi, trong sân cả lớp đã xếp hàng ngay ngắn, mới vừa đứng vào hàng, chuông vào học thanh thúy reo lên.

Không ngoài dự đoán, người cuối cùng tới trễ chính là Lục Lâm.

Cách đó không xa, thiếu niên mặc áo bóng rổ rộng thùng thình không nhanh không chậm đi tới, đến trước mặt thầy thể dục lười biếng hô một tiếng báo cáo, sau đó không coi ai ra gì trực tiếp đứng vào vị trí trống ở cuối hàng.

Thầy thể dục của lớp 11-2 tuổi tác hơn lớn, tính khí ôn hòa, giờ thể dục của vị này ở trường Thất trung là nổi tiếng nhẹ nhàng.

Ủy viên thể dục chỉ dẫn lớp làm vài động tác khởi động, sau đó chạy chậm 2 vòng 400m quanh sân là có thể tự do hoạt động.

Nữ sinh thường chạy thực chậm, hai tay quơ qua quơ lại như hai mái chèo, còn nam sinh dùng sức nhiều hơn, chạy 2 vòng cũng không thấm vào đâu, đa phần chạy thật nhanh liền rời khỏi đội ngũ như ngựa hoang đứt cương, chỉ lo chiếm cứ sân bóng rổ. Trong số đó, người cầm đầu bất ngờ lại là Lục Lâm.

Chạy bộ xong, nữ sinh liền tụm năm tụm ba ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, nam sinh hiển nhiên tinh lực tràn đầy, sân bóng rổ trong nháy mắt liền bị chiếm giữ.

Tất nhiên, trong đó không hề bao gồm Lê Nhan.

Chạy 800m với Lê Nhan mà nói cũng không thấm vào đâu, thậm chí sau khi chạy xong mặt không đỏ chân không rung, ngay cả mồ hôi cũng không nhiều. Chẳng qua là, cô không hứng thú cùng một đám nam sinh đầy mồ hôi đánh bóng rổ.

Lê Nhan không thích cảm giác ra mồ hôi, cô càng không muốn tiếp xúc tay chân với người khác. Mặc dù cô là nữ giả nam có bàn tay vàng của hệ thống, nhìn không ra thân phận, nhưng cơ thể không có cách nào thay đổi, một khi đến gần, đụng đụng chạm chạm, cô không thể chắc chắn người khác có phát hiện ra hay không.

Cho nên như thường ngày, Lê Nhan tìm một bóng cây an tĩnh ngồi xuống.

...

"Anh Lục ——" "Anh Lục —— "

Cách đó không xa, tiếng gào thét vô cùng có lực xuyên thấu, ở quanh sân bóng rổ không muốn hấp dẫn sự chú ý càng khó.

Giữa sân bóng rổ, một thân ảnh như tỏa sáng hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Thiếu niên trong bộ đồng phục bóng rổ màu xám bạc cầm bóng trong tay linh hoạt di chuyển ở phần sân của đối thủ, khí thế sắc bén như một thanh bảo kiếm vừa rút khỏi vỏ. Nửa phút sau, người nọ bật người nhảy lên thật cao, bàn tay treo ở khung rổ, vô cùng chính xác đưa bóng vào rổ.

"A a a! Đại ca thật ngầu!"

"A! Anh Lục soái nhất!"

Lục Lâm dẫn đầu ghi bàn, tay còn bám ở khung rổ, lúc nhìn qua hàng mi đường cong sắc bén, tròng mắt hẹp dài, khóe mắt hơi giương lên, vừa ngạo mạn lại khoa trương.

Trong nháy mắt, dưới sân nam nữ ai nấy đều sôi trào. Đám đệ tử hay nhóm fan nữ của Lục Lâm vào thời khắc này cái gì cũng không nhớ, chỉ biết reo hò cổ vũ, âm thanh vang vọng cả sân thể dục.

Hồi sau, cả sân bóng rổ đều cổ vũ cho Lục Lâm. Một người tỏa sáng cả sân vận động, hoocmon nam tính muốn nổ tung. Các nữ sinh vây xem trên khán đài ánh mắt càng ngày càng sáng.

Thời gian nghỉ ngơi thay người, Lục Lâm lúc xuống vén áo lên lau mồ hôi trên trán, Chu Đông và mấy tên đệ tử chờ ở phía dưới lập tức đưa qua một chai nước và khăn lau.

Mở nắp, Lục Lâm ngửa đầu uống nước, động tác có chút gấp gáp, mấy giọt nước lướt qua cằm chảy vào trong cổ áo. Uống nước xong, Lục Lâm tùy ý nhìn chung quanh một chút, lúc quay đầu giống như nhìn thấy cái gì đó, đột nhiên nhìn chăm chú vào một hướng, chân mày chậm rãi nhíu lại.

Chu Đông không rõ chuyện gì, theo tầm mắt của Lục Lâm nhìn sang.

Hắn nhìn thấy một thân cây, sau đó dưới tàng cây có một người đang ngồi. Hình như là... đại học bá Lê Nhan?

Chờ đã, dường như bên cạnh còn có một nữ sinh đang đi đến chỗ Lê học bá.