Đang xuất thần, tay trái Lục Lâm bị người khác nhẹ nhàng nắm lấy.
Hơi ấm lòng bàn tay phả trên mu bàn tay, có chút ấm áp.
Mi mắt khẽ động, Lục Lâm nghiêng đầu, nhìn thẳng vào Lê Nhan.
Con ngươi đen nhánh, như tinh tú trong đêm.
"Cậu đang không vui sao?" Khóe môi khẽ mở, Lê Nhan thần sắc bình thản, giống như chỉ tùy tiện hỏi một câu.
"Không phải, tại sao tao lại không vui được? Tao đang nghĩ tới con hàng kia, đụng phải cậu mày xu là cái chắc, lần này khả năng là bị đuổi học rồi, ta nói đáng lắm."
Ánh mắt ưu sầu mới vừa nãy đã biến mất không dấu vết, Lục Lâm lại nâng khóe môi khẽ cười, ngả ngớn nói ra vài câu đùa giỡn, ngữ điệu còn chẳng coi ai ra gì.
Hai tay đưa ra sau gác lên lan can, đưa lưng về phía ánh mặt trời, những tia nắng len lỏi cắt qua sườn mặt góc cạnh của Lục Lâm, một nửa khuôn mặt lộ ra dưới ánh nắng, bên còn lại chìm trong bóng tối. Từ bên cạnh nhìn sang tạo ra một góc độ hoàn mỹ.
Đây mới là bộ dáng kiêu ngạo tự tin thường ngày của Lục Lâm.
Nghe ngữ điệu quen thuộc của Lục Lâm, cảm xúc quái dị trong lòng Lê Nhan mới chậm rãi tan đi.
Mới vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu im lặng của Lục Lâm, Lê Nhan không hiểu tại sao trong lòng nhẽ động, theo bản năng cầm tay Lục Lâm.
Vẻ mặt ấy......
Trong phút chốc, Lê Nhan đã cho rằng Lục Lâm rất cô đơn.
Hai từ "cô đơn" này áp lên người Lục Lâm có vẻ không đúng lắm.
May thay cảm xúc đó chỉ xuất hiện trong một cái chớp mắt.
Lê Nhan vẫn cảm thấy dáng vẻ ngông cuồng coi ta đây là số một của Lục Lâm thuận mắt hơn một chút.
Ở bên ngoài đợi không bao lâu, cánh cửa mở ra, Lê Thanh Yến bước ra.
Theo sát đằng sau chính là mẹ Trầm cùng Trầm Nam, chỉ là dáng vẻ ngỗ ngược của Trầm Nam đã không thấy đâu, nó cúi đầu, mặt mày xám xịt theo mẹ rời trường học.
"Cậu đã nói rõ ràng vụ việc với nhà trường rồi. Việc lần này là do Trầm Nam dẫn đầu gây sự, hậu quả khôn lường nên nhà trường quyết định cho thôi học." Giọng nói Lê Thanh Yến trầm thấp mà rõ ràng, như là mũi khoan chầm chậm phá vỡ bức tường, đôi khi lại mang theo ý cười làm cho ngữ điệu ôn hòa hơn.
"Về phần hai đứa, một là đang phòng vệ chính đáng, còn lại là hăng hái làm việc nghĩa... Tất nhiên là sẽ không có xử phạt."
"Cậu, lần này làm phiền cậu rồi, con cảm ơn cậu lần này có thể tới trường một chuyến." Đôi mắt cong cong, Lê Nhan thật lòng nói cảm ơn Lê Thanh Yến.
"Đều là người một nhà mà khách sáo quá làm gì, mẹ con ở nước ngoài, về sau có việc gì thì cứ tìm cậu, cậu làm chỗ dựa cho con." Lê Thanh Yến nâng tay xoa đầu Lê Nhan, mặt mày tràn đầy sự ôn nhu.
"Đúng rồi, đây chắc là bạn học Lục mà con hay kể đó sao?" Lê Thanh Yến nâng mắt nhìn sang Lục Lâm, ánh mắt quan sát đáng giá qua một lần.
Lúc nãy trong văn phòng, Lê Thanh Yến đang bận xử lý vụ việc, vẫn chưa có cơ hội nhìn kỹ, bây giờ gặp lại, bạn học này xem ra cũng không tệ lắm.
Khuôn mặt cũng sáng sủa tuấn tú, ông cậu này chấm cho 90 điểm.
Thân thể cũng cao lớn, sẽ còn phát triển hơn nữa, tạm cho 80 điểm.
Về phần tính tình.....
Dù sao vẫn còn nhỏ, vẫn còn là thiếu niên, chưa đủ thành thục ổn trọng. Cho là đạt tiêu chuẩn đi.
Ừm.....
Có thể xếp vào hàng dự bị.
Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, ông cậu này đã yên lặng chấm điểm Lục Lâm, từ bạn cùng lớp Nhan Nhan nâng cấp lên thành bạn trai dự bị của con bé.
Là cậu ruột của Lê Nhan, Lê Thanh Yến tất nhiên biết rõ thân phận nữ sinh của Lê Nhan. Tự nhiên không tránh được ánh nhìn xét nét mỗi nam sinh xuất hiện bên cạnh cô cháu gái ruột của mình.
"Chào cháu, chính thức giới thiệu, ta là cậu của Lê Nhan, Lê Thanh Yến."
"Cháu là bạn.....cùng lớp của Lê Nhan, tên là Lục Lâm ạ." Ngập ngừng một chút, Lục Lâm giới thiệu bản thân.
Hai nam nhân kém nhau vài tuổi dưới ánh nhìn chăm chú của Lê Nhan..... bắt tay giao hữu.