Đông Xưởng Truyền Kì

Chương 105: Thảm Khốc.



“Triệu Vân Mộng vì quá lo lắng cho Nguỵ Phong mà trong đêm liền phi ngựa một mình tới biên cương.Biên cương xa xôi,cô đi tới t đó cũng mất rất nhiều thời gian không những vậy mà thời thế loạn lạc,biên cương có chiến tranh sẽ không tránh khỏi những tên man rợ cướp của,cướp sắc.Nguỵ tướng biết Triệu Vân Mộng đi thì liền phái cao thủ của Nguỵ phủ đi theo giúp đỡ.

Lúc này ở La Miểu Thành,Nguỵ Phong đang rất rối bời vì không nhận được thông tin gì từ phía đại quân.Hắn lúc này đang trong thư phòng xem xét chiến lược thủ thành nếu có tình huống xấu nhất xảy ra.Bỗng lúc này có người đi vào báo tin.

-Bẩm đại nhân,có thư từ đại quân gửi tới.

Nguỵ Phong nhanh chóng giật lấy bức thư rồi mở ra xem xem.Nội dung trong thư làm cho Nguỵ Phong rất lo lắng.Đại quân tuy giành thế thượng phong nhưng tổn hại nặng nề,vẫn không thể dẹp loạn hết tất cả các bộ tộc.Lục Thần Dật viết thư muốn Nguỵ Phong bẩm báo lên triều đình,gửi quân lương tiếp viện.Quân lương trong kho của đại quân tuy nhiều nhưng không thể đề phòng các tình huống xấu xảy ra.

Nguỵ Phong liền đốt lá thư này đi,hắn biết triều đình khó có thể cung cấp thêm quân lương nữa,lương thực của cả Đại Mình đang thiếu thốn rất nhiều,trùng vào lúc xảy ra xung đột ở biên giới thì cùng thời gian đó có rất nhiều vùng xảy ra thiên tai khiến cho không ít người thiệt mạng,lương thực bị cuốn trôi hết không còn thứ gì.Có rất nhiều thái thủ ở các phủ dâng tấu sớ cầu lương nhưng Chu Đế chỉ còn cách phớt lờ,cung cấp lương thực đánh đuổi Mông Cổ.

Với tình hình như vậy nếu tiếp tục xin lương sẽ khiến cho nạn dân ngày càng nhiều.Nguỵ Phong không còn cách nào khác mà cắt một nửa lương thực trong thành cung cấp cho đại quân.Với một nửa lương thực còn lại,quân của hắn chỉ có thể chống đỡ trong một tháng.Vậy nên nếu đại quân không đánh thắng trận trong 1 tháng thì cả thành sẽ chết đói.

Địa hình của Là Miểu Thành có chút phức tạp,muốn đi tới các thành trì khác thì phải mất khoảng thời gian dài vì vậy mà khi Triệu Vân Mông tới được biên cương muốn tới được La Miểu Thành cần thêm mười ngày nữa.

Nguỵ Phong viết một lá thư cho Chu Đế,hắn thông báo tình hình đại quân cho Chu Đế còn việc quân lương thì không hề nhắc tới,không những vấn đề quân lương mà Nguỵ Phong còn nghe nói ở biên giới phía Đông,có một bộ phận quân binh của Đại Thương đang nhăm nhe Đại Minh.Nếu chiến tranh với Mông Cổ kéo dài không thôi thì rất có khả năng Đại Thương cũng sẽ tham gia vào,lúc đó Đại Mình không chỉ bị hai cuộc chiến tranh làm lung lay quyền vị mà còn khiến cho các nước chư hầu nhân cơ hội đó mà nổi loạn.

Khung cảnh thực sự Nguỵ Phong không tưởng tượng nổi.Ở bên phía đại quân cũng không dễ dàng gì,Lục Thần Dật từ khi vào lãnh thổ Mông Cổ thì liền cảm nhận được bầu không khí rất lạ.Hắn đưa người đi dẹp loạn ở các bộ tộc lớn nhỏ tuy có khoảng cách về lực lượng nhưng quân của Mông Cổ không hề sợ hãi ngược lại còn dẫn dụ đại quân đi sâu vào bên trong lãnh thổ Mông Cổ.

Lục Thần Dật cũng không phải người không có đầu óc,hắn tuy đuổi theo tàn quân nhưng mỗi cứ điểm mà hắn chiếm được đều để lại mộ thương binh lực nhất định,trong tình huống nguy cấp có thể mở được thoát lui dễ dàng.Lục Thần Dật chia quân làm hai phe,tạo thế gọng kìm tấn công bộ lạc lớn nhất Mông Cổ.

Nghe nói ngựa trên thảo nguyên rất khỏe,chiến sĩ các bộ tộc điều dũng mãnh,Lục Thần Dật dựa vào đó mà tạo thế trận tấn công.Đại quân Mông Cổ chủ yếu dựa vào kỵ binh mà chiến thắng,Lục Thần dật lập một đội quân giáo đứng tuyến đầu,cung thủ đằng sau hỗ trợ.Lục Thần Dật còn dùng dầu tạo ra phóng tuyến lửa bao vây kỵ binh.

Làm vậy có thể hạn chế được phạm vi đi chuyển của kỵ binh Mông Cổ.Lính cầm giáo lên đến gần hai vạn người thay nhau mà giết địch.Đúng như kế hoạch của Lục Thần Dật kỵ binh Mông Cổ bị hạn chế,người có thể thoát ra vòng vây của lửa cũng bị lính giáo giết chết.

Nhưng tưởng chừng như thế cục đã nắm rõ bỗng có một đội kỵ binh khí thế hừng hực lập tới,bọn chúng trang bị áo giáp,vũ khí tốt nhất.Đến con ngựa mà bọn chúng cưỡi cũng là ngựa quý có thể nhảy ra khỏi vòng tuyết lửa mà không mất chút sức lực nào.Bọn chúng tấn công như vũ bão khiến cho lính giáo trở tay không kịp mà bị tổn thất nặng nề.

Nếu lính giáo không ngăn chặn kịp thì khi kỵ binh của bọn chúng tấn công vào không ai có thể ngăn cản được,không còn cách nào khác Lục Thần Dật chỉ có thể đích thân dẫn quân tới chặn đánh.

Nhờ số lượng binh lính nhiều hơn mà Lục Thần Dật đã chặn lại được loạt tấn công của kỵ binh Mông Cổ.

Tuy vậy mà binh lính của Lục Thần Dật cũng bị tổn thất nặng nề,trước tình hình vậy hàng trăm binh sĩ ngã xuống trong một khắc,làm tổn hại tới đại quân Đại Minh.”