"Đêm hôm đó,toàn bộ thành viên đội 1 đã bị trúng thuốc mê nằm la liệt trong doanh trại.
Người của Đông Xưởng canh gác liền hành động.
Ngụy Phong tới gõ cửa phủ Vân Ngạo.
Thấy bên ngoài truyền tin vào,hắn liền cùng Chu Hoa và quân thị vệ trong phủ ra ngoài.
Ngụy Phong đã cho người tìm hiểu rõ tuyến đường có thể trốn thoát trong âm thầm.
-Công chúa tới rồi mau đi.
Thị vệ trong phủ tứ hoàng tử đều được cải trang thành dân thường.
Vân Ngạo và Chu Hoa cũng phải cải trang thật kĩ.
-Ngụy Phong,đệ có chắc chúng ta có thể an toàn rời đi tới biên giới không ?
-Tỷ yên tâm quân ta ở biên giới chờ lệnh rồi mà hiện giờ Vân Ngôn đang đau đầu đối mặt với đại hoàng tử sẽ không chú ý tới chúng ta.
-Còn đám người kia thì sao ?
-Ta đã giải quyết ổn thoả rồi.
Giải quyết ổn thoả ở đây có nghĩa toàn bộ những tên này đã đi đời.
Nếu không tàn nhẫn với bọn chúng rất có thể bọn chungsex thông báo với Vân Ngôn.
Thị vệ của Đông Xưởng đi trước và bọc đằng sau sẽ theo dõi được nhiều nhất có thể.
Đám người Ngụy Phong không đi ngựa phải đi bộ nếu không giữa đưỡng chắc chắn gặp không ít phiền phức.
Hoà vào đám người di cư từ Kinh thành tới biên giới là lựa chọn của Ngụy Phong.
Hắn sẽ đưa toàn bộ người hoà vào đám người di cư này rồi tới 1 con đường tắt sẽ băng qua rừng mà đi tới biên giới.
-Phu nhân,nàng còn đi được nữa không ?
-Thiếp vẫn còn đi được.
Ngụy Phong thấy vậy liền cho cả đoàn nghỉ ở lại.
Tuy trong rừng có nhiều nguy hiểm nhưng cũng chính là nơi an toàn nhất.
Nghỉ ở đây chỉ cần không bị thú dữ thì có thể sống sót toàn bộ.
-Ngụy Phong đệ thay đổi thật nhiều.
-Thay đổi sao ?
-Lúc còn nhỏ đệ là 1 người rất nhút nhát,vậy mà giờ có thể chém giết tứ phương rồi.
-Tỷ nói vậy khác gì nói ta là 1 ma đầu.
-Ta thấy rất giống đấy.
Tất cả mọi người đều cười phá lên.
Ngụy Phong thì không biết lời gì chỉ biết cười theo.
Trong đêm,mọi ngươi thay phiền nhau canh chừng,Ngụy Phong thì không ngủ được mà ngồi đó.
Ngụy Phong có chút nhớ Vân Mộng,hắn đã xa cô ấy rất lâu rồi.
Hắn không biết cô ấy giờ sống ở biên giới có gặp chuyện gì hay không.
-Đại nhân.
-Ngươi thay ca sao ?
-Vâng thưa đại nhân,ngài không ngủ chút đi sao ?
-Có quá nhiều chuyện phải lo nghĩ khiến ta không tài nào ngủ được.
Ngụy Phong ngồi trước đống lửa mà nhiều lo nghĩ.
Hắn không những có nhiều lo âu phiền muộn mà phải nghĩ ra 1 kế hoạch chu toàn có thể tới biên giới.
Màn đêm trôi qua nhanh với thiếng thở dài của Ngụy Phong.
Ngày hôm sau,đoàn người Ngụy Phong tiếp tục theo con đường trong kế hoạch mà đi.
Trên đường họ đã dò hỏi rất nhiều người di cư.
Bọn họ đều truyền tai nhau rằng ở biên giới có 1 nhóm quân rất tốt,họ đã sắp xếp cho người dân tị nạn chỗ ở và thức ăn giúp không ít người chữa bệnh.
-Phong đệ,liệu nhánh quân này có phải là ?
-Cái này đệ cũng không rõ chỉ biết trước khi đi đệ có nói với Mộng Nhi rèn luyện quân thôi.
-Mộng Nhi ? Là thê tử của đệ sao ?
-Đúng vậy.
Sau 1 thời gian không có tin tức gì ở phủ Vân Ngạo,Vân Ngôn có chút nghi ngờ liền phái thuộc hạ tới phủ Vân Ngạo điều tra thử.
Khi tới chỉ còn những xác chết nằm la liệt ở doanh trại và sự trống rỗng trong phủ Vân Ngạo.
Tin tức này được báo về khiến cho Vân Ngôn tức giận phái truy binh theo con đường cũ mà tìm Vân Ngạo.
Ngụy Phong cũng dự đoán trước được tình huống này mà đưa đoàn người băng qua rừng.
Chỉ cần băng qua rừng họ sẽ tới được biên giới nhanh hơn.
Vì tình hình chiến sự với đại hoàng tử vẵn chưa xong nên Vân Ngôn không thể phái nhiều quân đi được mà chỉ có thể phái hơn 400 người.
-Phong đệ,chúng ta cần bao nhiêu lâu nữa có thể tới được biên giới.
-Khoảng chừng mấy ngày băng qua rừng là chúng ta có thể tới được biên giới rồi.
Đoàn người Ngụy Phong ai nấy đều mệt mỏi.
Ngụy Phong liền cho mọi người chuẩn bị 1 chỗ ở qua đêm.
Thị vệ của Đông Xưởng cũng ra ngoài nghe ngóng tin tức.
-Thưa đại nhân nghe nói hôm nay có 1 nhóm binh lính đi nghe ngóng tin tức chúng ta khắp nơi.
-Bọn chúng hỏi những gì ?
-Nghe nói bọn chúng hỏi những người di cư lạ mặt trong ngày hôm nay và hướng đi của họ.
-Có ai tiết lộ thông tin của chúng ta không ?
-Không có,người dân di cư đều có 1 thoả thuận tư tưởng,sẽ không bao giờ cung cấp bất cứ thông tin gì cho binh lính cả.
-Bọn họ căm ghét triều đình đến vậy sao ?
-Đúng vậy thưa đại nhân,chiến tranh đãn đến người dân phải bỏ nhà,mất người thân,sống cơ cực ở bên ngoài,như vậy sao có thể không căm giận được.
-Được rồi tạm thời cứ tiếp tục nghe ngóng thông tin.
-Vâng thưa đại nhân.
Sau khi trải qua đêm đầu tiên ở bên ngoài thì bây giờ những người trong Kinh thành từ bé không được ra ngoài như Vân Ngạo cũng biết hơn nhiều.
"