Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 168: Dã Dật




Ngoài phòng tuyết trắng bay bay, có chút lạnh lẽo, nhưng phía nam lại ấm áp ướt át, mặc dù vào đông nhưng cơn tuyết này cũng không tính là lớn, không đến mức lạnh thấu xương.
Tâm tình Trần Thất vô cùng tốt, nhìn ra cảnh tuyết trong vườn, có hai người hầu xinh đẹp bên cạnh đang giúp hắn châm rượu.
Mấy tháng trước, sau khi hắn chém chết Ngũ Thông Ma Quân, ba đại yêu vương cùng nhau rút đi, thật sự là ngoài dự đoán của hắn.

Vốn là Trần Thất tạm thời muốn ẩn nấp hành tung của mình rời khỏi phủ thành Phúc Dương, lại vì sự biến hóa này nên vẫn ở lại.

Chỉ là phương thức hắn lưu lại cực kỳ dung tục.
Trận ác chiến giữa Trần Thất và tứ đại yêu vương, đối với dân chúng bình thường mà nói chỉ là trên trời sét đánh, có chút điềm lạ, nhưng đối với người có chút tu vi và có mắt nhìn liền hiểu rõ là đã xảy ra chuyện gì.

Trần Thất hiểu rõ, chuyện ở phủ thành Phúc Dương lần này, người biết rõ nhất không ai vượt qua được Dương Châu Thất Anh và La Phù lục nữ.

Bọn họ đều biết rõ về tứ đại yêu vương, cũng biết chuyện Trần Thất và mấy gã yêu vương đấu pháp đến mức hừng hực khí thế.

Chỉ là nhãn lực của bọn họ vẫn chưa đạt đến trình độ phân biệt được rốt cuộc giữa Trần Thất và tứ đại yêu vương bên nào thắng bên nào thua.
Vào ngày thứ ba kể từ khi Trần Thất chém chết Ngũ Thông Ma Quân, cả người đầy vết máu xuất hiện ở phụ cận Vạn phủ, lại còn hôn mê.

Không có gì bất ngờ, Vạn Phương “rất tình cờ” phát hiện ra hắn, sau đó cứu Trần Thất đem về Vạn phủ.


Sau khi Trần Thất “giãy dụa” tỉnh lại, cố ý dặn dò Vạn Phương mình đã bị tứ đại yêu vương đả thương, hi vọng Vạn Phương tuyệt đối không được tiết lộ hành tung của mình, sau đó...!hắn liền thuận nước đẩy thuyền ở lại khuê phòng của Vạn Phương.
Trong lòng Trần Thất biết rõ, hắn ở trong khuê phòng của Vạn Phương chỉ mới ngày thứ hai thì Vạn Kỳ đã biết rồi, nhưng vị ca ca này cũng không nổi giận bắt gã trai lẻn vào khuê phòng của muội muội mình, mà còn thay Vạn Phương che giấu, xem như chưa biết gì.
Chẳng qua những việc này Trần Thất không thèm để ý, chuyện mà tiểu tặc đầu bây giờ quan tâm đều không quan hệ với Vạn gia.

Mấy tháng qua, đừng nói lúc trước Vạn Phương đã có chút động lòng với thiếu niên này, khó tránh khỏi vài phần tâm tư của thiếu nữ.

Đừng nói đến việc thiếu nam thiếu nữ ngày đêm ở cùng một phòng, những lúc vành tai và tóc mai chạm vào nhau cũng đã đủ để cho phần lớn thiếu nam thiếu nữ không kìm được lòng.
Ngay phía sau Trần Thất, Vạn Phương nghiêng người dựa vào giường trúc, trong đôi mắt tràn đầy nhu tình, trong mắt nàng trừ Trần Thất ra thì không còn gì khác nữa.
Trần Thất bỗng khẽ cười một tiếng, gió tuyết trong vườn chợt mạnh lên, nhưng ở chỗ hắn và Vạn Phương, còn có mấy người hầu xinh đẹp xung quanh hai người cách đó mấy trượng lại ấm áp như mùa xuân.

Lúc này Vạn Phương mới đánh mắt nhìn lướt qua tuyết lớn trong vườn, không khỏi kinh ngạc, môi anh đào khẽ than lên hai tiếng sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Trần Thất lại càng thêm si mê yêu say đắm.
Trần Thất tu thành Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp, lại đột phá cảnh giới luyện khí tầng thứ ba của cảm ứng thiên địa, mưa gió, sấm sét trong vòng phạm vi một trăm dặm đều ở trong tay hắn.

Qua mấy tháng khổ tu đã đưa Trần Thất càng gần thêm tới bậc thao túng nguyên khí thiên địa, phạm vi cảm ứng lại mở rộng hơn mười dặm, đối với khí cơ biến hóa trong thiên địa cũng mẫn cảm hơn gấp mười, đã không cần phải niệm pháp trước khi ra chiêu, chỉ cần một ý niệm liền có thể thao túng nguyên khí thiên địa trong phạm vi hơn trăm dặm, biến hóa vạn vật giống như thần.
Giờ phút này gió tuyết trong vườn đột nhiên mạnh lên, nhưng lại không lan đến bên ngoài nơi ở của Vạn Phương, càng có thể bảo vệ mình và Vạn Phương, cả hai nha hoàn cách đó mấy trượng vẫn ấm áp như xuân, chẳng qua là hắn ra chút thủ đoạn, không tính là lợi hại.
Dù là như vậy nhưng pháp lực đạo hạnh của Trần Thất đã đủ khiến cho tu sĩ nông cạn như Vạn Phương vốn đang ở tầng luyện khí nhập khiếu, chưa luyện được khiếu huyệt ngưỡng mộ cực kỳ.


Huống chi, ở trong mắt Vạn Phương, Trần Thất đã là người trong lòng nàng, tình lang ca ca, mấy cái tiêu chuẩn đánh giá này còn tự nâng lên vài phần.
Tâm tình Trần Thất sung sướng, mấy tháng qua hắn tránh ở phòng Vạn Phương giả vờ là dưỡng thương, trên thực tế lại là dốc lòng tu luyện.

Tu vi của bốn bộ đạo quyết tất cả đều đột nhiên tăng mạnh, tuy chưa có pháp môn ngưng sát, Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp, Hỏa Nha Trận, Thông Nhật Thần Viên biến ba đại đạo quyết này cũng không thể tiến thêm một bước, nhưng ở tầng cảm ứng này cũng không phải là không có tiềm lực để khai thác.
Mấy tháng qua, Trần Thất ngoại trừ việc tu luyện hoàn thiện triệt để Hỏa Xà Vô Song.

Bảy bảy bốn mươi chín con hỏa xà đều đã đột phá đến hai mươi bảy tầng cấm chế, đây cũng là cực hạn của cảnh giới cảm ứng có thể tu luyện, hắn có tu luyện bảy mươi hai viên mầm móng chân hỏa của Hỏa Nha Trận đến bảy mươi hai tầng cấm chế, vừa ra tay đã có thể khiến uy lực của bảy mươi hai mũi Hỏa Vũ Tiễn có thể đạt tới pháp lực của hai mươi bảy tầng cấm chế.
Có hai loại pháp thuật này, tất nhiên pháp lực của Trần Thất tăng trưởng rất nhiều, không cần dùng ngoại lực cũng đã đủ khiến cho hạng người ngưng luyện sát khí tầm thường cúi đầu xưng thần ở dưới chân hắn.
Mắt nhìn trận tuyết lớn do mình làm ra, Trần Thất suy nghĩ lung tung, tựa như nhớ lại cuộc sống còn làm thất trại chủ ở Thiên Mã Sơn.

Thời gian ở Thiên Mã Sơn chính là ký ức sâu thẳm trong lòng hắn, cũng chính là ký ức mà cả đời này khó có thể quên nhất.

Từ sau khi dùng ảo cảnh trong ngọc giản màu tím để rèn luyện đạo tâm, thực ra hắn vẫn luôn cảm thấy có chút mơ hồ, chỉ là tính tình hắn cương nghị quyết đoán, theo thói quen giải quyết nhanh chóng, không câu nệ đúng sai cũng trước tiên định sẵn con đường cho bản thân, không do dự chút nào.
Mấy tháng qua Trần Thất cũng lặp lại suy tư, mình có phải nên giải quyết sự mơ hồ này hay là đi theo con đường mà mình đã lựa chọn.

Đương nhiên vào lúc hắn suy nghĩ những điều này thì sâu trong lòng Trần Thất đã biết, hắn… đã dao động rồi.
Trần Thất xuất thân là sơn tặc, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình là người tốt, cũng chưa từng treo lên hai chữ đạo đức ở trong lòng, lấy thiện báo thiện, lấy ác báo ác, có thứ tốt thì cướp, có mỹ nữ thì hưởng lạc, ai quan tâm hắn đúng đúng sai sai, phải phải trái trái? Khi hắn ở trong ảo cảnh của ngọc giản màu tím thấy được bản tâm của mình, rèn luyện được đạo tâm sơ cảnh thì loại suy nghĩ này bắt đầu tự động dao động, mong chờ được mẫu thân âu yếm lúc còn nhỏ, còn có một đoạn ấm áp trong trí nhớ của mình, làm cho hắn cảm thấy mang nợ, nợ mẫu thân một đôi mắt.

Trời mới biết mẫu thân hắn có bao nhiêu hy vọng hắn có thể làm người tốt.
Nhưng từ sau khi Trần Thất nhìn thấu đạo tâm đã dần dần hiểu, mình mặc dù đã không còn là gã sơn tặc kia, nhưng… vĩnh viễn hắn cũng không làm người tốt.
Giống như lần này, để báo thù cho cha hắn đã chọn một phương pháp thoạt nhìn sung sướng nhất, triệt để nhất, chẳng những muốn giết hết tất cả Dương Châu Thất Anh, còn muốn ngầm chiếm gia sản của hắn, đoạt em gái hắn, cực kỳ độc ác.

Nhưng đồng thời Trần Thất cũng biết, mình làm như vậy thật ra cũng chỉ là đang tìm một cái cớ, không để cho mình không có chuyện làm.
Đúng vậy!
Trần Thất bây giờ dường như không có bất cứ mục tiêu nào, một khi báo thù cho cha xong thì phía trước của hắn đó chính là trời đất mênh mông, cực kỳ trống trải.

Trước khi tìm được con đường trong lòng mình thì cho dù hắn có thể tìm được địa sát âm mạch, bắt đầu luyện ngưng sát, nhưng Trần Thất biết, chung quy thì hắn vẫn không qua được cửa ải đạo tâm đó, vĩnh viễn cũng không thể nào bước vào kim đan đại đạo.
Chuyện bây giờ Trần Thất muốn làm nhất chính là chìm vào trong dãy núi do đạo tâm sơ cảnh biến thành, ở trong ngọn núi lớn này tùy ý rong ruổi, hoặc là làm vượn già, không thì làm mãnh hổ, xà trùng, phi ưng, cũng có thể làm cây cổ thụ che trời, hoa hoa cỏ cỏ.

Cảm nhận được hết thảy tâm cảnh của tất cả sinh linh trong trời đất này.
Trần Thất thể nghiệm càng nhiều càng hiểu ra rốt cuộc chủ ý của vị tiền bối đã sáng tạo Tứ đạo cảnh kia là gì.

Tôi luyện đạo tâm chỉ có thể dựa vào tình đời, nhân dục, kinh lịch, cảm ngộ, từng chút mài ra bản tâm, lấy bản tâm nhìn trời đất, biến hóa đạo tâm.

Vị tiền bối kia tất nhiên không thể vượt qua đại đạo duy nhất trong trời đất này, có khả năng hắn mưu lợi muốn biến đạo tâm hiện hữu thành một loại ảo cảnh ở trong thức hải, để mặc ý niệm của người tu đạo ở trong đó rèn luyện.
Đạo tâm của Trần Thất biến thành ảo cảnh chính là một ngọn núi nhỏ, về sau dần dần trở thành một dãy núi nguy nga, điều này khiến cho Trần Thất biết, trong lòng hắn thật ra đã cuồng dã đến độ không thể kiềm chế được, căn bản không muốn chịu bất kỳ ràng buộc gì, cái gì mà lễ phép, đạo đức, kỳ vọng của cha mẹ, chính là h4m muốn hưởng thụ vật chất, tình yêu, thậm chí là thiên đạo, đều phải dứt bỏ hết, chỉ cần tự do tự tại.
“Có lẽ ta không nên tu đạo, chỉ làm một thôn phu sơn dã, giống như vạn vật trong trời đất, có sinh lão bệnh tử, cuối cùng sẽ mục nát, lúc sống không muốn người biết, sau khi chết không người niệm, chỉ như con kiến, không cầu lên trời…”
Ý niệm trong lòng Trần Thất như ngựa hoang thoát cương, bỗng nhiên trong thức hải ầm ầm một tiếng, không phải dãy núi đạo tâm của hắn xảy ra biến cố gì, mà là một thứ khác trong thức hải của hắn, từng sợi tơ tình bỗng nhiên xảy ra biến hóa.


Trần Thất vận lên ý niệm, nhẹ nhàng gạt những sợi tơ tình này, lập tức có một luồng ý niệm xuyên thấu hư không, không biết xa cỡ nào hợp lại thành một thể với ý niệm của một người khác.
Trần Thất có thể cảm nhận được cái ý niệm ở nơi xa kia vô cùng ấm áp, tựa như đang trấn an đạo tâm thất thường của hắn, cổ vũ và an ủi hắn, làm cho hắn tỉnh lại, không thể yếu đuối lùi bước, phải cố lấy dũng khí, đạp phá khó khăn vạn dặm mà lên thẳng chín tầng trời.
Trần Thất bỗng nhiên chấn động, trước mắt hắn liền sáng tỏ thông suốt, bỗng “nhìn thấy” một thiếu nữ áo trắng, trên vai có một con Hương thú, sau lưng là cây Trảm Tình cổ kiếm, cười tủm tỉm nhìn về phía hắn làm một vẻ mặt quỷ tinh quái.

Chỉ là giờ khắc này Trần Thất rốt cuộc cũng hiểu, ý niệm vừa rồi đã trấn an hắn chính là Điêu Tuyết, thiếu nữ này đã giao Tình Ti cho hắn.
Vạn Phương đặt toàn bộ tinh thần ở trên người Trần Thất, bỗng nhiên thấy sắc mặt tình lang mà mình yêu bỗng thay đổi, hình như có vẻ phẫn nộ.

Nàng vội vàng đứng dậy đến bên người Trần Thất, đặt bàn tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay của Trần Thất, nhẹ nhàng nắm bàn tay to có lực của hắn, dịu dàng nói:
- Ngắm tuyết lâu như vậy, không bằng chúng ta trở về phòng đi.

Ta sẽ bảo Ngọc Mai và Lãnh Đông đi chuẩn bị một chút, buổi tối ta và huynh uống mấy chén.
Sắc mặt Trần Thất lúc này mới trở nên bình thản, hắn mỉm cười, tay áo vung lên, gió tuyết trong trời đất lập tức ngừng lại, lại dùng pháp lực ngừng tuyết chung quanh Vạn phủ.

Vốn bông tuyết rơi trên mặt đất sẽ tự hòa tan, nhưng bỗng nhiên có một luồng dương hòa chi khí bốc hơi, làm cho trong vườn Vạn Phương nơi nơi đều là hơi nước như mây mù.
Vốn mặt đất còn có chút ướt át, chốc lát đã trở nên khô ráo, Trần Thất nhẹ nhàng kéo nhẹ bàn tay nhỏ của Vạn Phương, thản nhiên cười nói:
- Buổi tối sẽ không ăn ở trong phủ, lát nữa ta dẫn nàng đi gặp một người bạn.
Trần Thất dịu dàng nói, làm cho tâm hồn thiếu nữ trong lòng Vạn Phương trở nên nhu tình mật ý, tràn đầy vui mừng, thế nhưng lại không chú ý tới trong mắt Trần Thất có một luồng khí như có như không.
“Cuối cùng ta vẫn phải cầm kiếm sắc chém rách tất cả ý niệm ràng buộc và hỗn loạn sao?”
Đó chính là ý nghĩ trong nháy mắt của Trần Thất, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ của Vạn Phương, bỗng nhiên trong lòng nóng như lửa, cách buổi tối thật ra còn hai ba canh giờ nữa….