Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 194: Hai Vị Phu Nhân




Ngũ Nhãn Thần nhỏ giọng tru lên một tiếng nhưng cũng không phát ra âm thanh nào, chỉ có một vòng sóng âm vô hình khuấy động nước sông… Một vòng sóng âm vô hình này sắc bén như đao kiếm ngay cả nham thạch cứng rắn trên Âm Hà Hắc Thủy cũng đều lộ ra rất nhiều vết nứt, cát đá rơi xuống rào rào.
Trong lòng Thiên Cổ Tiên Nương vô cùng vui mừng nâng bàn tay ngọc lên liền thu Xích Kim Thần và Ngũ Nhãn Thần vào trong Dương Kính cung, lúc đầu nàng có được truyền thừa của Tân Thần Tử chân tiên thượng cổ, ngoại trừ mười ba con vương trùng ra thì còn có hơn mười món pháp khí, lúc trước khi Tần Thần Tử rời khỏi thế giới này cũng không định để lại hệ thống đạo thuật cho người khác thừa kế, những pháp khí được để lại đều là những vật hắn nhìn không vừa mắt rồi quên mất cho nên phẩm chất cũng không tính là cao.

Ngoại trừ Âm Dương Kính cung ra thì cũng không có pháp khí nào để chứa đồ, Thiên Cổ Tiên Nương cất giấu tất cả đồ vật mình yêu thích vào trong Dương Kính cung.
Hai con vương trùng này cũng ngoan ngoãn nghe lời bị Thiên Cổ Tiên Nương thu vào bên trong Dương Kính cung, vị giáo chủ của Thiên Cổ Giáo đang muốn khống chế kính quang của Dương Kính cung bay ra khỏi Âm Hà xông phá mặt đất nhưng lại thấy Âm Hà chấn động không ngừng giống như mất đi cái kén lớn như một trái tim kia liền thiếu đi một vật gì đó trấn áp vậy làm cho mười mấy dòng Âm Hà ở dưới đất cùng xảy ra thay đổi.
Thiên Cổ Tiên Nương mặc dù cũng có chút ngạc nhiên nhưng dù sao cũng có được hai con vương trùng vừa mới tăng cấp nên cũng không nguyện ý đi chú ý tới những chuyện khác, vẫn cứ bao phủ kính quang độn nhập vào bên trong nham thạch ở phía trên chỉ trong chốc lát liền xông phá mặt đất.
Thiên Cổ Tiên Nương vừa mới đi thì nước sông của trăm ngàn dòng Âm Hà ở dưới đất liền sôi trào lên, cũng không biết là từ nơi sâu của dòng Âm Hà nào bỗng nhiên dâng lên một luồng nước sông mờ nhạt, dòng nước sông này trào lên trên mặt sông liền tự mình biến thành một binh sĩ khoác lên giáp đen rách nát, trong ánh mắt vị binh sĩ này chỉ lộ ra sát ý trắng trợn giống như không có chút suy nghĩ nào khác.
Sau đó mấy trăm ngàn dòng Âm Hà liền không ngừng cuồn cuộn, một con nối tiếp một con binh sĩ giáp đen từ trong Âm Hà chui lên chỉ trong chốc lát liền có mấy trăm ngàn binh sĩ chui lên trên Âm Hà, mỗi một tên binh sĩ giáp đen đều cầm trong tay các loại binh khí ai cũng không nói gì chỉ có một luồng hơi thở muốn giết sạch tất cả.

Ngoài loại binh sĩ khoác lên giáp đen rách nát ra thì còn có hơn mười con yêu binh có thân hình cao to khác xa người thường nhưng lại sinh ra thân yêu đầu thú, mạnh mẽ và hung ác gấp mười lần những binh sĩ giáp đen.
Những binh sĩ giáp đen và yêu binh đầu thú mới vừa xuất hiện thì nước của Âm Hà liền tự tăng mạnh không tới nửa canh giờ đã bao phủ hoàn toàn những đường sông của Âm Hà ở dưới đất cho tới lúc tràn ngập hết mặt đất...
Thiên Cổ Tiên Nương cũng không biết được sau khi nàng rời đi thì Âm Hà ở dưới mặt đất lại sinh ra sự thay đổi này, nàng lại một lần nữa có được hai con vương trùng liền nhiều thêm một chút dũng khí, ở trong Thiên Cổ Cốc tu luyện hai ngày liền khống chế đám mây đến núi Ngũ Khí tìm Trần Thất gây sự.
Trần Thất đang bế quan tu luyện bỗng nhiên cảm ứng sự thay đổi của nguyên khí trời đất biết được có kẻ địch sức lực mạnh mẽ tới liền vội vàng thu lại Kim Cương Tháp khống chế một con hỏa nha bay lên trên đám mây.

Tên tiểu tặc này từ xa đã nhìn thấy Thiên Cổ Tiên Nương đã đổi một con thú cưỡi ngồi trên một con ong vàng kỳ lạ hùng hổ chạy tới đây thì trong lòng hơi mỉm cười, nghĩ thầm: “Nếu như Thiên Cổ Tiên Nương đã nghĩ rõ ràng rồi làm ra quyết định đập nồi dìm thuyền thì tuyệt đối sẽ không có tác phong như thế mà nhất định sẽ trầm ổn hơn rất nhiều, giấu giếm những bản lĩnh lợi hại đi bất cứ lúc nào cũng có thể bất ngờ đánh lén hắn.


Bây giờ không biết nàng lấy từ đâu ra con ong vàng kỳ dị này thả ra chính là có ý muốn ra oai phủ đầu với ta liền lộ rõ trong lòng nàng vẫn còn nhu nhược.”
Trần Thất đã giết trượng phu và mấy đồ đệ của Thiên Cổ Tiên Nương từ lâu, tên tiểu tặc này cũng không có chủ ý muốn đợi giảng hòa mà chỉ muốn tính kế vị giáo chủ của Thiên Cổ Giáo này.

Hắn tùy tiện cười dài một tiếng, kêu lên:
- Thì ra là Thiên Cổ Tiên Nương, sớm như thế mà ngươi đã tới đây, đã nghĩ kĩ rồi, muốn gả vào động Kim Ngân của ta ư? Ta sớm đã từ trong miệng của trượng phu của ngươi biết được hắn đã không chạm vào ngươi từ rất lâu rồi, chắc ngươi cũng bỏ bê thân thể lâu rồi, không có nam nhân an ủi ngươi vẫn chịu được sao?
Thiên Cổ Tiên Nương vốn muốn ra oai phủ đầu Trần Thất nhưng lại bị tên tiểu tặc này mở miệng trêu chọc, còn nhắc tới tên trượng phu vô dụng của nàng thì không biết tại sao trong lòng lại tức giận.

Thiên Cổ Tiên Nương vốn là một cô nương đa tình nếu không thì cũng không chạy theo tên ma quỷ kia, sau này khi tu luyện đạo pháp nhìn thấy thiếu niên tuấn tú liền nhịn không được đi quyến rũ nên lúc này mới thu rất nhiều đệ tử.
Trần Thất uy vũ hùng tráng hơn tên trượng phu vô dụng và rất nhiều nam đệ tử của nàng, nhất là tên tiểu tặc này tu luyện Thiết Cốt Công đã lâu nên dáng người cao gầy, gân cốt như sắt càng có một loại uy phong bừng bừng mang tính xâm lược, ánh mắt nhìn người cũng tràn đầy dã tính, vốn đã dễ làm cho Thiên Cổ Tiên Nương sinh ra một loại tình cảm nào đó.
Thiên Cổ Tiên nương hừ một tiếng, nổi giận nói:
- Ngươi thật không đứng đắn chút nào, mau mau trả trượng phu và đồ đệ của ta lại cho ta, ta liền tha cho ngươi.

Nếu không lần này ta sẽ không kiêng kị giống như lần trước chỉ cần ra tay một chút là tên tiểu tặc nhà người sẽ chết chắc.
Trần Thất cười ha ha nói:

- Tên trượng phu kia với đồ đệ của người đều là những kẻ rất vô dụng, ta để lại một cô nương, nam nhân đều giết sạch rồi.

Tính thêm cả sư nương ngươi nữa vừa đủ có sư đồ *song phi cùng nhau sung sướng, có rất nhiều điều thú vị mà lại lịch sự tao nhã.
Thiên Cổ Tiên Nương suy bụng ta ra bụng người nên cũng không tin lời nói của Trần Thất, chỉ nói hắn đang đe dọa mình nên nhịn không được mắng:
- Ngươi dám giết bọn họ ta liền giết sạch tất cả người trong động này của ngươi.
Trần Thất lặng lẽ cười nói:
- Tòa động Kim Ngân này vốn dĩ cũng không phải là của ta, tên động chủ trước tên là Kim Ngân đồng tử gì đó sớm đã bị ta trấn áp rồi.

Ngươi muốn giết hết tất cả sinh linh trong tòa động này cũng liên quan gì tới ta.
Lúc này Thiên Cổ Tiên Nương mới biết rằng người thiếu niên trước mặt này không phải là Kim Ngân đồng tử, không nhịn được hơi nhíu mày trong chốc lát không biết nên nói gì cho đúng.

Trần Thất buông hai tay ra vận khởi Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp, ngay lập tức nguyên khí thiên địa liền diễn biến ra vô số hung cầm ác thú phối hợp với uy phong lẫm liệt của tên tiểu tặc này vậy mà lại có một luồng khí thế *quân lâm thiên hạ.
Trần Thất khẽ đảo mắt cười ha ha nói:
- Thiên Cổ Tiên Nương ngươi đã rơi vào tay của ta mà còn muốn trốn sao? Hiếm khi ngươi tự mình rơi vào lưới trong lòng ta rất thoải mái, sau khi ngươi gia nhập vào động Kim Ngân của ta thì ta sẽ đề bạt ngươi làm Nhị phu nhân, như thế nào cũng phải ở trên đồ đệ của ngươi.”
Thiên Cổ Tiên Nương vừa thẹn thùng lại vừa tức giận, hung hăng hừ một tiếng rồi kêu lên:

- Tên tiểu tặc nhà ngươi càng ngày càng không đứng đắn.
Thiên Cổ Tiên Nương vừa mới nói xong liền có một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Xem như ngươi còn có lương tâm để lại vị trí đại phu nhân cho ta.

Bổn phu nhân rộng lượng nên sẽ thay ngươi quản một chút tránh cho việc ai cũng có thể tiến vào nhà họ Trần nhà ngươi, gia đình không yên sẽ gây họa tới con cháu đời sau.
Trần Thất đưa mắt nhìn qua chỉ thấy một hình bóng nho nhỏ đang khống chế kiếm quang bỗng nhiên từ trên đám mây rơi xuống.

Cô nương không chế kiếm quang có khuôn mặt như tranh vẽ, vô cùng xinh đẹp chính là Điêu Tuyết của Vong Tình Đạo.

Điêu Tuyết mỉm cười cũng không sợ giọng nói của mình bị người sống nghe thấy làm trong lòng Trần Thất có chút không vui, nghĩ thầm: “May là ta đã dùng Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp đảo loạn hết nguyên khí trời đất trong phạm vi trăm dặm quanh đây rồi còn phong ấn Vạn Phương, Lô Hồng Anh, Dung Dung vào trong Kim Cương Tháp nếu không thì đã bị Điêu Tuyết vị tiểu cô nương này tiết lộ thân phận của mình.

Bây giờ thân phận của ta đã không còn quan trọng lắm chỉ là một khi bị lộ ra thì những cố gắng ban đầu đều trôi theo dòng nước mất, lại không thể nghĩ trăm phương ngàn kế cướp được nữ quyến và gia tài của Vạn Phương và Dương Châu Bát Anh vào trong tay nữa…”
Mặc dù Trần Thất có chút buồn bực nhưng cũng không thật sự quan tâm lắm, hắn báo thù cho phụ thân có thể vui sướng cũng có thể dứt khoát, gia tài và các tỷ muội cô dì của Dương Châu Bát Anh thì Trần Thất cũng không phải là vô cùng quan tâm, có thể làm cho bản thân mình vui vẻ xả giận thì tốt còn không thể làm được thì đối với người tu đạo như hắn mà nói chẳng qua cũng chỉ là mất đi một cơ hội dạo chơi phong trần mà thôi.
Trần Thất bây giờ đã trải quá mấy lần rèn luyện đạo tâm đã bước vào cảnh giới mới sẽ không nghi ngờ hành vi của mình cũng không hối hận và lo lắng, đối với hắn mà nói chỉ cần là đồ vật không có cách nào ngăn cản thì đều không cần nghĩ, chỉ cần làm ra “quyết định” khác là được.
Ban đầu Thiên Cổ Tiên Nương đối với việc đánh bại Trần Thất còn nắm chắc mấy phần thắng nhưng khi nào nhìn thấy tay nhỏ của Điêu Tuyết đang nhẹ nhàng bắt đạo quyết thúc giục một thanh kiếm khí thượng thừa tay áo tung bay, phiêu dật như tiên thì trong lòng có chút thấp thỏm.

Điêu Tuyết tuy mới chỉ có tu vi bước đầu của ngưng sát nhưng nàng có một trong mười sáu thanh kiếm trấn phái của Vong Tình Đạo, tiên kiếm Trảm Tình cấp sáu đủ để phát huy chiến lực tương đương cấp luyện cương vẫn chưa thật đấu được mấy lần pháp thuật với người cùng cấp nên cũng không nắm chắc, trong lòng nghĩ thầm: “Ta còn tưởng rằng chỉ có ta có được hai con vương trùng pháp lực tăng nhanh có thể dễ dàng gi.ết c.hết tên tiểu tặc này lại không ngờ hắn cũng có rất nhiều người giúp.”
Thiên Cổ Tiên Nương mới nghĩ như vậy liền nghe thấy một tiếng hừ lạnh, dưới mặt đất bỗng nhiên có một đám mây vàng chui ra, đám mây vàng này bay tới giữa không trung liền tản ra một tên mập đầu heo và một người có tuổi tác bằng Điêu Tuyết một cô nương tầm mười ba mười bốn tuổi xuất hiện ở trong mây.


Bên ngoài cơ thể của Loan Hề xuất hiện chín luồng ánh sáng bạc như rắn, Trư Cửu Cương khống chế mây vàng càng tự nhiên hơn, hiển nhiên trong đoạn thời gian này pháp lực của hai người này cũng có tiến bộ.
Loan Hề cũng không thèm nhìn Thiên Cổ Tiên Nương mà lạnh lùng nói với Điêu Tuyết:
- Cô nương đạo tặc của Vong Tình Đạo này sư phụ ngươi dạy ngươi đi giành nam nhân với người khác như vậy sao? Thất thiếu với ta là tâm đầu ý hợp, tự định chung thân nơi nào tới phiên ngươi tới làm vợ cả của Trần gia? Ngươi có thể vào cửa hay không còn phải nhìn ánh mắt của Loan Hề ta.
Điêu Tuyết lập tức liền bĩu môi tức giận nói:
- Đừng nói là bởi vì ngươi tìm được tên đại yêu Trư Cửu Cương này liền có thể thắng nổi ta.

Bây giờ ta đã luyện thành Vong Tình Chân Sát lại có Trảm Tình trong tay, hai người các ngươi muốn đánh nhau thì lên đi, xem thử Điêu Tuyết ta có sợ các ngươi không? Thất ca ca ngươi nhìn nữ nhân hoang dã ở bên ngoài ức hiếp ta vậy mà cũng không giúp ta sao?
Điêu Tuyết trước đó nói mấy câu mang ý xấu sau lại nói một câu điềm đạm đáng thương, sóng mắt lưu chuyển rất nhiều ý đáng thương làm Trần Thất nhìn cũng đau đầu.

Hắn cũng không biết vì sao Điêu Tuyết và Loan Hề lại bỗng nhiên nổi lên “Tình cảm” với hắn, đều tới đây tự xưng là có tình cảm riêng với hắn.

Nhưng trong lòng tên tiểu tặc này nghĩ thầm: “Nếu đã là các ngươi tự mình dâng lên cửa thì Trần Thất Đại đương gia ta đây mà từ chối sẽ trở thành tôn trọng, đương nhiên là phải nhận hết.

Chỉ không biết là hai tiểu cô nương nghịch ngợm này có thể chung chăn với ta, ba người tranh bá…”
Trần Thất cười đắc ý có chút trêu chọc mà cười mắng: “Trong nhà đang có lão gia đây nơi nào tới phiên mấy nữ nhân các ngươi làm chủ, trước tiên giúp ta bắt nữ nhân này lại ta còn chưa từng nếm qua mùi vị của người có chồng đấy, bây giờ vừa lúc khai trai nếm thử xem.”.